Bộ Bộ Câu Tâm

Chương 26




Tranh chấp một hồi, Lam Diệc Nhiên tiến cử Lý Lương, mà Lâm Diệc Hoàng cũng tỏ vẻ đồng ý. Nếu người cầm đầu hai phe đều biểu đạt, Lý Lương là ứng cử viên tốt, người phía dưới cũng sôi nổi đứng ra ủng hộ cấp trên của mình.

Lúc này không khí rất quỷ dị, hai phe phái hiếm khi thống nhất, đều nói Lý Lương là một người không tệ.

Lam Diệc Nhiên phi thường hài lòng cười cười, xem ra kế hoạch lần này là nắm chắc.

Lâm Hướng Bình không vui, nhíu mày, nhi tử Lâm Diệc Hoàng nhìn vấn đề quá nông cạn, ủng hộ đề nghị của Lam Diệc Nhiên, bất quá nếu mọi người đều nói Lý Lương tốt, hắn cũng không thể nói gì nữa. "Được rồi, ngày hôm nay hội nghị dừng ở đây, Lý Lương anh hãy tới phòng tôi."

Vẫn ngồi không nói lời nào Lý Lương đứng dậy. "Vâng." Trước khi ngồi xuống, khó hiểu nhìn Lam Diệc Nhiên một cái.

Lam Diệc Nhiên chú ý tới, cười một cái với Lý Lương.

Lâm Hướng Bình lăn lộn thương giới nhiều năm, ánh mắt Lý Lương khó hiểu, không tránh được tầm mắt của hắn. "Chẳng lẽ Lam Diệc Nhiên và Lý Lương đã sớm thông đồng?"

Hội nghị chấm dứt, Lam Diệc Nhiên đứng dậy, chuẩn bị rời đi, Diêu Phỉ Vũ bước theo Lam Diệc Nhiên ra khỏi cửa. "Phỉ Vũ." Lâm Diệc Hoàng gọi lại Diêu Phỉ Vũ.

Mọi người nghe Lâm Diệc Hoàng kêu thư ký của Lam Diệc Nhiên, còn kêu cực kỳ thân thiết, tất cả sôi nổi trông qua.

"Vâng? Lâm tổng, có chuyện gì sao?" Diêu Phỉ Vũ dừng bước.

"Có một số việc, muốn cùng cô nói, cô đến phòng tôi đi." Lâm Diệc Hoàng nghĩ nghĩ nói, trường hợp này không thích hợp để nói chuyện lắm.

Diêu Phỉ Vũ nhìn về phía Lam Diệc Nhiên, cô là thư ký của Lam Diệc Nhiên, đương nhiên muốn xem Lam Diệc Nhiên nói thế nào. Lam Diệc Nhiên nhíu nhíu mày: "Đi thôi." Sau đó ôm xấp văn kiện đi mất. Những người đó rời đi, đều nhìn thoáng qua Diêu Phỉ Vũ, ánh mắt không rõ ý tứ, tên Diêu Phỉ Vũ cũng bắt đầu truyền đi trong công ty, vị này chính là thư ký của Lam tổng nhưng cùng Lâm tổng quan hệ phi thường tốt.

Diêu Phỉ Vũ bất đắc dĩ đi theo Lâm Diệc Hoàng tới phòng làm việc của hắn. "Lâm tổng, có lời gì, mời nói."

Lâm Diệc Hoàng lấy một cái hộp nhỏ màu đỏ trong ngăn kéo ra, đưa đến trước mặt Diêu Phỉ Vũ. "Chuyện tối qua, tôi rất áy náy, cái này xem như nhận lỗi."

"Này..., Lâm tổng quá khách khí. Giải thích tôi nhận, nhưng lễ vật tôi không thể thu." Diêu Phỉ Vũ đẩy lễ vật trở về.

"Đồ vật phụ nữ, tôi mua, cô hãy thu đi. Tôi giữ lại cũng không dùng được." Lâm Diệc Hoàng lại đưa tới.

Diêu Phỉ Vũ thật sự không kiên nhẫn, cô sẽ không không biết về tâm tư Lâm Diệc Hoàng, phỏng chừng, trong hộp chính là cái gì đó sang quý, muốn dùng tiền tài, đến đòi cô vui vẻ. "Phụ nữ bên cạnh Lâm tổng chắc sẽ không thiếu, Lâm tổng thích tặng ai thì tặng. Không có chuyện khác, tôi đi, tái kiến."

Diêu Phỉ Vũ nói xong rồi rời đi văn phòng Lâm Diệc Hoàng.

Lâm Diệc Hoàng đành chịu, ném cái hộp đóng gói tinh mỹ vào ngăn kéo. Hắn bắt đầu chậm rãi tiếp xúc công việc ở Lam thị, Lâm Hướng Bình nói với hắn mấy câu, có một lần lại càng rõ rệt, Lam thị về sau tiếp tục là Lam thị hay là biến thành Lâm thị, phải xem hắn và Lam Diệc Nhiên, ai có thể nắm giữ càng nhiều, tuy rằng Lâm Hướng Bình hướng về Lâm Diệc Hoàng, Lam Chí Bảo lại không nhất định nghĩ như vậy.

Lâm Diệc Hoàng cho tới bây giờ đều cảm thấy Lam Chí Bảo thích tỷ tỷ của hắn nhiều hơn hắn, tựa như tối hôm qua mắng hắn ngu xuẩn, chính là mắng hắn chứ không mắng Lam Diệc Nhiên. Hắn cũng muốn bắt đầu tranh thủ, hắn cùng Lam Diệc Nhiên quan hệ không tốt, nếu Lam Diệc Nhiên nắm công ty trong tay, sợ là cuộc sống sau này của hắn cũng sẽ không tốt.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn bắt đầu có chút giận dữ, vì cái gì? Toàn bộ chuyện tốt để Lam Diệc Nhiên chiếm? Người nhà quan tâm Lam Diệc Nhiên hơn mình, Diêu Phỉ Vũ cố tình vẫn là thư ký của Lam Diệc Nhiên. Bất kể là vì lý do nào, hắn đều phải bắt đầu tranh đấu.

Đã nhiều ngày ham thích xử lý công việc, Lâm Diệc Hoàng cảm thấy kỳ thật cũng không nhàm chán như lúc trước, ra quyết sách, chỉ huy thủ hạ, cảm giác này tốt lắm, khiến hắn có du͙ƈ vọиɠ, ngồi lên vị trí rất cao, đến lúc đó Lam Chí Bảo cũng sẽ không đối hắn nhắm mắt làm ngơ, Lâm Hướng Bình cũng sẽ không cảm thấy mình là bao cỏ vô dụng mà phát cáu với mình.

Điện thoại của Lâm Diệc Hoàng vang lên, khẽ nhíu mày, chờ điện thoại vang năm lần, mới nhấc.

"Alô, Lâm công tử. Ngài vài ngày nay không có tới chỗ của tôi, bên này có mấy em học sinh vừa tới, em nào cũng thủy nộn, Lâm công tử có hứng thú hay không? Tôi đây, gọi cho ngài trước tiên đó nha..." Điện thoại bên kia nói liên miên, Lâm Diệc Hoàng có chút không kiên nhẫn, trước kia hắn khẳng định bật người phóng đi, nhưng không biết cái gì cải biến hắn. Miễn cưỡng trả lời một câu: "Không có hứng thú, lần sau anh đừng gọi tôi." Sau đó cũng không đợi người đó nói chuyện liền cúp điện thoại.

Lâm Diệc Hoàng đần độn rất nhiều năm, rốt cuộc bắt đầu tỉnh lại, chuẩn bị cùng tỷ tỷ Lam Diệc Nhiên tranh nhau vị trí người thừa kế Lam thị, hắn là con trai Lâm Hướng Bình, hơn nữa không ngu ngốc, có di truyền không tệ cùng tâm tính tích cực mới bị kích lên.

Diêu Phỉ Vũ về tới phòng làm việc, Lam Diệc Nhiên kêu cô vào.

"Lâm Diệc Hoàng tìm em có chuyện gì?"

"Không có gì, anh ta nói đêm qua thiếu tôi, muốn tặng tôi lễ vật." Diêu Phỉ Vũ thành thật trả lời.

Lam Diệc Nhiên cười lạnh: "Nó khi nào thì tốt như vậy? Nhất định là ý xấu, Diêu Phỉ Vũ, chính em phải cẩn thận." Lâm Diệc Hoàng là đệ đệ của nàng, nàng lại cảm thấy, còn không bằng mình và Diêu Phỉ Vũ thân mật, cho nên nhắc nhở Diêu Phỉ Vũ.

Lam Diệc Nhiên không phải bởi vì mình và đệ đệ quan hệ không tốt mới nói như vậy, Lâm Diệc Hoàng hành động, mấy năm nay, nàng nhìn ở trong mắt, biết rõ Lâm Diệc Hoàng là nhi đồng bị làm hư, là một công tử từ đầu đến đuôi quần áo lụa là, bất quá hôm nay lại cùng mình tranh đấu vấn đề phái người qua Ai Cập, thật ra khiến nàng có chút ngoài ý muốn, trước kia, đều là người của Lâm Diệc Hoàng cùng mình tranh, mà hôm nay Lâm Diệc Hoàng lại tự mình mở miệng cãi.

Xem ra chiến tranh giữa nàng và Lâm Diệc Hoàng đã bắt đầu rồi đây. Diêu Phỉ Vũ là thư ký của nàng, mà đệ đệ của nàng, lại hướng bàn tay về phía này, điều này làm cho nàng thật không thích.

"Lam tổng, tôi biết. Hơn nữa tôi hiện tại cũng không muốn nói yêu đương, yên tâm đi." Diêu Phỉ Vũ cười trả lời.

Hàn Quốc Đống nhận được thư tín từ tổng công ty ở M quốc, nói là tổng công ty bên kia sẽ phái một người tên là Đạm Đài Lượng đến tiếp nhận công ty ở H thị, mà hắn giữ lại chức vụ ban đầu. Hàn Quốc Đống nhíu mày: "Đạm Đài Lượng? Không phải là cùng họ với Nhị lão bản? Chẳng lẽ, là không hài lòng với mình nên mới phái người khác đến? Bất quá hắn cũng bảo lưu chức vụ ban đầu, cái này thật quỷ dị, hắn bây giờ là Tổng quản công ty, chức vị không thay đổi, thì ý tứ chính là quyền lực không thay đổi, lại là có ý gì?" Hắn không nghĩ ra.

Diêu Phỉ Vũ hạ ban, trên đường về nhà cô gọi cho Hàn Quốc Đống: "Tin tưởng ông cũng thu được thư tín từ tổng công ty ở M quốc, chuyện công ty ông tạm thời giao cho người được phái tới xử lý. Hãy điều động một đám tháo vát, toàn lực điều tra công ty ở Ai Cập Lam thị sắp thu mua đi."

Hàn Quốc Đống trầm mặc. "Chẳng lẽ tổng công ty muốn phát triển ở Ai Cập? Điều tra công ty là ý đồ gì? Phương hướng chủ yếu là gì?" Hàn Quốc Đống vốn không nên hỏi nhiều như vậy nhưng hắn nhịn không được muốn hỏi, cái này quan hệ đến tiền đồ của mình.

"Cái này là ý của ta, ông làm việc thì ta yên tâm, cho nên hãy toàn tâm giúp ta. Phương hướng chủ yếu..., tìm kiếm lỗ hổng, xem có biện pháp nào, âm thầm sáp vào một cước khi Lam thị thu mua không, có khả năng nắm giữ một phần cổ phần trong công ty ở Ai Cập không."

Hàn Quốc Đống trầm mặc hồi lâu, mới đáp: "Tôi hiểu, Đại tiểu thư xin yên tâm, tôi sẽ làm tốt." Để điện thoại xuống, Hàn Quốc Đống bắt đầu suy tư, chẳng lẽ Đại tiểu thư tiến vào Lam thị, mục đích là động thủ với Lam thị? Nếu thật sự là như thế, công ty ở Ai Cập là một cửa đột phá không tồi, dù sao bên kia có chút động tác, Lam thị sẽ khó phát giác. Lần này Đại tiểu thư lên kế hoạch, để mình toàn quyền phụ trách, lúc nhận được thư tín thì thật phiền não, hiện tại hắn cao hứng rồi, Diêu Phỉ Vũ là chủ nhân tương lai của Diêu thị, cô coi trọng hắn, tiền đồ nhất thiên quang minh.

Diêu Phỉ Vũ vừa cúp điện thoại không lâu, có một dãy số lạ gọi vào: "Alô?"

"Đại tiểu thư, tôi là Tiêu Thanh."

"Chuyện gì?"

"Có một chiếc xe từ khi Đại tiểu thư đi ra công ty liền luôn luôn theo dõi ngài."

Diêu Phỉ Vũ ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, sau xe mình có hai chiếc xe, xa hơn một chút, chiếc xe kia hẳn là của Tiêu Thanh, nghĩ nghĩ: "Không cần đi theo, ngươi tra xem, ai đang theo dõi ta."

"Vâng, hiểu được."

Lam Diệc Nhiên buổi tối gọi một cú điện thoại. "Người đi Ai Cập kiểm kê, Lam thị đã xác định, anh chuẩn bị, đến lúc đó, anh an bài vài người cùng anh trực tiếp đi theo đoàn đến Ai Cập, trước hết, cố gắng nắm giữ được công ty con ở Ai Cập, chúng ta sẽ có thể triển khai đại động bên kia."

Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên âm thầm bắt đầu hành động, người bất đồng, bối cảnh bất đồng, nhưng lại có cùng một mục tiêu – nắm giữ công ty ở Ai Cập.

Lâm Diệc Hoàng bên này cũng nghĩ đến cho người đi theo Lý Lương đến Ai Cập, Lý Lương chủ đạo kiểm kê, hắn và tỷ tỷ đều có thể phái ra người có quan hệ cùng nhau đi.

Lần này phái người đến Ai Cập, nói là kiểm kê, còn có quen thuộc hoàn cảnh, khả năng trở thành lãnh đạo vô cùng cao, điều này rất trọng yếu, động tác của Lam thị ở Ai Cập rất lớn, ở bên kia tất nhiên sẽ đầu nhập đại lượng tiền vốn cùng nhân lực, hắn và tỷ tỷ, ai nắm giữ được công ty, tranh đấu vị trí thừa kế Lam thị sẽ có nhiều phần thắng hơn.

Một nam tử trẻ tuổi anh tuấn khôi ngô đứng trước cửa sổ một toà nhà ở M quốc, nhìn phía Đông, nắm trong tay một tờ thư điều lệnh, trong miệng than nhẹ: "Phỉ Vũ, anh tới!"

Hắn chính là Đạm Đài Lượng, cháu của Diêu thị Nhị lão bản Đạm Đài Yên, từ nhỏ đến lớn đều ở nhà cô cô, hắn nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ lần đầu tiên lúc 12 tuổi. Sau đó hắn liền thích tiểu cô nương im lặng, chỉ là tiểu cô nương kia cho tới bây giờ chỉ xem hắn như anh trai.

Màn hay còn ở phía sau, hình tượng nghiêm nghị của bé Nhiên sắp bay mất hổng thấy đường về.