Lý Lương hiểu được ý của Lam Diệc Nhiên, Lam Diệc Nhiên muốn nắm công ty ở Ai Cập trong tay, bây giờ chuẩn bị an bài nhân thủ qua bên đó, bất quá chiêu thức Lam Diệc Nhiên dùng cũng rất hay, nếu phái người của mình đi, sẽ quá mức rõ ràng, cho nên mới tìm Lý Lương hắn, ở Lam thị không mấy nổi trội.
"Tài cán vì Lam tổng phân ưu, tôi rất vui." Lý Lương ở Lam thị nhiều năm, luôn không được coi trọng, trong lòng không khỏi có chút oán niệm, hiện giờ, Lam Diệc Nhiên lại hướng hắn chìa cành olive, lần này nếu hắn không nắm chặt, sợ là cả đời cũng chưa có ngày nổi danh.
"Chúng ta đều vì Lam thị phân ưu." Lam Diệc Nhiên cười cười trả lời một câu, mà đặc biệt nhấn mạnh chữ "Lam".
"Đúng, đúng."
Diêu Phỉ Vũ lái xe cực nhanh, gặp qua Lam Chí Bảo, làm lòng cô phi thường không yên, một tay cầm lấy tay lái, một tay ở bên cạnh không ngừng gõ tiết tấu, chẳng qua tốc độ so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.
Rốt cuộc về đến nhà, Diêu Phỉ Vũ lắc giày ra, liền đi đến phòng tắm, hiện tại cô chỉ muốn lập tức tắm rửa, nước ào ào, không ngừng cọ rửa, Diêu Phỉ Vũ ngẩng đầu, để nước ấm trực tiếp chảy lên mặt, dòng nước chảy qua mắt, qua mũi, qua môi, dọc theo cái cổ mảnh khảnh rồi rơi xuống.
Nước không ngừng đánh tới trên mặt, dòng nước chảy qua mũi, làm Diêu Phỉ Vũ có chút khó thở nhưng Diêu Phỉ Vũ không quan tâm, mãi đến lúc hít thở không thông Diêu Phỉ Vũ mới tắt nước, đi ra phòng tắm, bởi vì thời gian dài cọ rửa nước ấm, sắc mặt Diêu Phỉ Vũ trắng bệch.
Tập quán rót một ly cà phê, nốc vào.
Uống thuốc ngủ xong, Diêu Phỉ Vũ cực kỳ không tình nguyện nằm chết dí trên giường, hôm nay chống cự giường còn nghiêm trọng hơn bình thường.
Một tiểu cô nương, trên mặt, trên tay vô cùng bẩn, trên người lại mặc âu phục trắng mới tinh, tay cầm búp bê không ngừng múa may, trong miệng hát một ca khúc, tiết tấu tựa hồ phi thường quen thuộc, chỉ là vị trí tiểu cô nương này đi lại, hình như không đúng, sao có thể giữa đường cái đây? Tiểu cô nương nghênh ngang chạy, huơ búp bê, miệng ca không ngừng. Một chiếc xe, tốc độ cực nhanh, có rèm che chạy đến, tài xế tựa hồ không phát hiện tiểu cô nương này, tiểu cô nương quay đầu, ngẩn người, "oành" một tiếng thật lớn, tiểu cô nương bay lên không trung, tựa như hồ điệp* trắng nhẹ nhàng nhảy múa.
*bươm bướm
Diêu Phỉ Vũ giãy giụa ngồi dậy, gối đầu sớm ướt bết mồ hôi. Diêu Phỉ Vũ dùng sức xoa xoa đầu, xuống giường, nhìn thời gian mới 2h sáng, đến phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt, rót ly cà phê, Diêu Phỉ Vũ không muốn ngủ lại, đến phòng khách, ngồi trên ghế sofa rồi cuộn tròn thành một đoàn, thấy bình rượu đỏ trên kệ, lấy điện thoại di động ra gọi tới M quốc. "Mẹ."
"Tiểu Vũ, bên kia bây giờ là rạng sáng, vì sao con còn chưa ngủ?"
"Ngủ không được." Thanh âm Diêu Phỉ Vũ hiện ra mệt mỏi.
"Lại mất ngủ?" Điện thoại bên kia không có nghe đến Diêu Phỉ Vũ trả lời, tạm dừng hồi lâu, mới tiếp tục nói: "Phỉ Vũ, muốn làm cái gì thì làm đi, tài sản cùng nhân lực ở công ty, con cứ tùy tiện dùng. Cho dù con hủy đi, mẹ cũng không đau lòng đâu. Con phải cẩn thận một chút, phải bảo vệ mình, biết không?" Người bên kia chậm rãi nói, nghe được đối Diêu Phỉ Vũ yêu thương có thêm.
"Vâng, con sẽ." Diêu Phỉ Vũ thật cảm động, hai mẫu thân nhận nuôi cô, từ nhỏ đến lớn đều tỉ mỉ chu đáo quan ái cô.
Bên kia tiếp tục nói: "Qua một lát, mẹ sẽ cho Đạm Đài Lượng qua, đến lúc đó, công ty do nó phụ trách, như vậy cũng có thể chiếu cố con."
"Biểu ca muốn tới?"
"Ừ, Đạm Đài Lượng cũng không nhỏ rồi, là nên rèn luyện, nó lớn lên ở M quốc, để nó trở về một chút cũng tốt, chớ quên cội nguồn."
Đạm Đài Lượng kêu mẹ nhỏ của Diêu Phỉ Vũ là cô cô, cũng là biểu ca của Diêu Phỉ Vũ, từ nhỏ đến lớn Đạm Đài Lượng đều rất yêu Diêu Phỉ Vũ, có lẽ mẹ nhỏ đại khái là muốn Đạm Đài Lượng qua chiếu cố mình, so với những người khác càng làm nàng yên tâm, ánh mắt ửng đỏ, mẹ cô yêu cô như vậy.
Cúp điện thoại, Diêu Thanh dừng một hồi mới mở miệng hỏi Đạm Đài Yên: "Là Tiểu Vũ?"
Đạm Đài Yên nhẹ nhàng gật đầu: "Nó vẫn ngủ không yên." Trong mắt đậm vẻ lo lắng.
Diêu Thanh vuốt tóc Đạm Đài Yên: "Sự tình sẽ được giải quyết, đây là Tiểu Vũ khúc mắc, chỉ có thể để chính nó cởi bỏ. Chúng ta bảo hộ nó. Hết thảy đều tốt."
Diêu Phỉ Vũ cúp điện thoại, cô xoa xoa ánh mắt chua xót, kế tiếp làm như thế nào? Có lẽ công ty ở Ai Cập là một cơ hội, lấy ra tư liệu Hàn Quốc Đống giao cho cô, tinh tế nghiên cứu.
Diêu Phỉ Vũ cả đêm không ngủ, buổi sáng uống ba ly cà phê, mới lấy lại tinh thần, sau đó đi làm, Diêu Phỉ Vũ cố định giờ giấc, đều là trước giờ làm việc nửa tiếng mới đi vào công ty, pha một ly Lam Sơn không đường cho Lam Diệc Nhiên, Diêu Phỉ Vũ cũng rót cho mình một ly y hệt.
Hương vị cay đắng nhất thời tràn ngập khoang miệng, Diêu Phỉ Vũ nhíu mày. Bất quá, quả thật so với cà phê mình thường uống thì hiệu quả nâng cao tinh thần hơn nhiều, cô cố nén cay đắng, uống trọn một ly Lam Sơn không đường.
Lam Diệc Nhiên lên ban. "Lam tổng, sớm."
"Ừ, sớm." Lam Diệc Nhiên trả lời một câu, sau đó lại quay đầu nữa. "Phỉ Vũ, sắc mặt em không được tốt, không có việc gì đi?"
"Hoàn hảo, tối hôm qua mất ngủ, uống vài ly cà phê là tốt rồi."
"Mất ngủ?" Lam Diệc Nhiên nghĩ đại khái là bởi vì chuyện ngày hôm qua làm Diêu Phỉ Vũ mất ngủ. "Chuyện ngày hôm qua em không cần để trong lòng."
"Lam tổng, tôi không yếu ớt như vậy, không phải bởi vì chuyện đó, tôi chỉ là ngẫu nhiên mất ngủ, thật bình thường." Diêu Phỉ Vũ cười cười, thoải mái trả lời.
"Ừ, vậy là tốt rồi, nếu thật sự không được, em hãy nói một tiếng, xin phép tôi." Lam Diệc Nhiên nói xong mới đi vào phòng làm việc, nhìn thấy trên bàn còn cà phê dư ôn, trong lòng không biết có cảm giác gì, từ lần đầu tiên Diêu Phỉ Vũ pha ra khẩu vị của bản thân, cô liền không gián đoạn thói quen giúp nàng pha một ly cà phê, nhìn ra được Diêu Phỉ Vũ rất dụng tâm cũng rất cẩn thận.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ liền có một cảm giác quen thuộc khó tả, cho nên mới để Diêu Phỉ Vũ làm thư ký của mình, nàng vẫn cho rằng, nàng và Diêu Phỉ Vũ hữu duyên, có lẽ tính cách hai người hợp nhau, làm thư ký, làm bạn bè, Diêu Phỉ Vũ đều là một người không tệ.
Nếu tối qua Diêu Phỉ Vũ không nói, thì nàng cũng sẽ không biết Diêu Phỉ Vũ biết nàng thích phụ nữ, bất quá trong lòng lại không có gánh nặng quá lớn, nàng tín nhiệm Diêu Phỉ Vũ, Diêu Phỉ Vũ không phải loại người tùy tiện loạn truyền riêng tư của người khác.
Ngồi xuống uống cà phê, sau đó lấy di động gọi điện: "Phần tài liệu đó nghiên cứu thế nào? Ừ..., các anh cần gia tăng, mấy ngày nữa phỏng chừng Lam thị sẽ phái người đến Ai Cập kiểm kê tình huống, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ biện pháp xếp anh vào."
Thu hồi điện thoại, Lam Diệc Nhiên cầm một xấp tư liệu ra khỏi văn phòng, hôm nay Lam thị có một hội nghị, thảo luận vấn đề phái người đi Ai Cập kiểm kê, Lam Diệc Nhiên nhất định phải để Lý Lương tổng phụ trách, Lý Lương có đầy đủ tư chất, ở ngoài sáng, Lý Lương không thuộc phe phái của nàng, cũng không thuộc phe phái của Lâm Diệc Hoàng, hẳn là vấn đề không lớn.
Đi ra văn phòng, nói với Diêu Phỉ Vũ: "Phỉ Vũ, đi, họp."
Lúc trước Lam Diệc Nhiên giao cho Diêu Phỉ Vũ một phần tư liệu về hội nghị, Diêu Phỉ Vũ sớm chuẩn bị tốt. "Vâng." Đứng dậy, cùng Lam Diệc Nhiên đi vào phòng hội nghị. Hội nghị rất trọng yếu đối với Lam Diệc Nhiên, đồng dạng đối với Diêu Phỉ Vũ, các nàng có kế hoạch riêng, và hội nghị này chính là nơi kế hoạch bắt đầu.
Hội nghị do Lâm Hướng Bình chủ trì, Lam Chí Bảo đi vắng, nàng vốn không để ý công ty. Diêu Phỉ Vũ và Lâm Diệc Hoàng ngồi hai bên Lâm Hướng Bình, hai phe ngồi đối diện, không khí phi thường huyền diệu.
Lâm Hướng Bình phát biểu, nói về các điểm tựa, còn có các hạng mục công việc cần chú ý, tiếp theo lại hỏi: "Về người đi Ai Cập kiểm kê, mọi người có tiến cử ai không?"
Lam Diệc Nhiên cúi đầu, không vội nói chuyện. Lâm Diệc Hoàng mở miệng trước: "Con tiến cử La Hán Bang, ông ấy là Chủ nhiệm bộ Tài vụ, tin tưởng ở phương diện này, là có thể hoàn thành nhiệm vụ."
Lâm Hướng Bình vui mừng gật đầu, nhi tử bị mình gõ đầu vài lần rốt cuộc nghiêm túc lo chuyện công ty, hơn nữa còn bắt đầu có năng lực cạnh tranh với Lam Diệc Nhiên.
Lam Diệc Nhiên cười lạnh, không mở miệng, người của Lam Diệc Nhiên tranh chấp. "Muốn nói chuyên nghiệp, Dương Ách của bộ Pháp luật không phải càng thêm thích hợp? Công ty này đang có vấn đề về pháp luật, biết rõ ràng vấn đề mới là trọng yếu nhất, tôi tiến cử Dương Ách chủ đạo công tác lần này."
Dương Ách theo phe Lam Diệc Nhiên, nhất thời hai bên tranh chấp, Lâm Hướng Bình lẳng lặng nghe, cũng không nói chuyện. Quay đầu nhìn thoáng qua luôn luôn không nói lời nào Lam Diệc Nhiên, hỏi: "Diệc Nhiên, nói cái nhìn của con xem."
Lam Diệc Nhiên lúc này mới ngẩng đầu, cười cười nói: "Con thấy Lý Lương thích hợp lắm, ông ấy ở Lam thị rất nhiều năm, hơn nữa làm việc rất ổn trọng."
Người của Lam Diệc Nhiên sôi nổi bàn tán: "Chẳng lẽ, Lam tổng muốn buông tha cho cơ hội tốt như vậy?" Bất quá ngẫm lại lại cảm thấy Lam Diệc Nhiên quá cao minh, xác suất ủng hộ Lý Lương thật lớn, nếu mình không tranh, cũng sẽ không để cho Lâm tổng, vì người nào cũng biết Lý Lương là nhân vật điệu thấp.
Lâm Hướng Bình nghe xong, hắn híp híp mắt, nhìn Lam Diệc Nhiên một chút, thầm nghĩ: "Diệc Nhiên quả nhiên là cao minh hơn Diệc Hoàng." Lý Lương tuy rằng không nổi bật, nhưng hắn là nguyên lão Lam thị, cho dù không ủng hộ Lam Diệc Nhiên, Lam thị về sau họ Lam hay họ Lâm thì Lý Lương nhất định sẽ theo họ Lam. Vì vậy, cho dù Lý Lương tài giỏi đến mấy, Lâm Hướng Bình đều đè nặng hắn.
Lâm Diệc Hoàng nghe Lam Diệc Nhiên nói, nghĩ nghĩ, cảm thấy Lam Diệc Nhiên không muốn cãi, hắn làm đàn ông, cũng không thể mất khí độ, dù sao Lý Lương cho tới bây giờ đều là trung lập, nhân tiện nói: "Con cũng thấy Lý Lương tốt."
Diêu Thanh mami quyến rũ vậy mà ngày xưa lại làm sát thủ =)) đi gϊếŧ ai thì mấy chế biết rồi đó =)) hai má yêu nhau trong hoàn cảnh không thể nào "tuyệt hơn được nữa" =)) *đếm tiền cameo*