Lam Diệc Nhiên không phải không thử nghĩ qua, người ta sớm hay muộn, sẽ biết nàng thích phụ nữ, dù sao giấy gói không được lửa. Khi Diêu Phỉ Vũ nói ra câu nói kia, nàng vẫn thật kinh ngạc, nguyên lai, Diêu Phỉ Vũ biết hết. "Em nói cái gì!?" Lam Diệc Nhiên thấy Diêu Phỉ Vũ không trả lời, tiếp tục truy vấn một lần.
Diêu Phỉ Vũ bị Lam Diệc Nhiên nặng lời chọc giận, cho nên mới nói lỡ, nhưng Lam Diệc Nhiên chửi bới nhân cách của cô trước, câu kia ý tứ rất rõ ràng là chỉ cô vì của cải mà hướng Lâm Diệc Hoàng yêu thương nhung nhớ, mặc dù biết đàm luận riêng tư của người khác rất không ổn thỏa, nhưng nếu nói ra, cô cũng chỉ có thể tiếp tục.
"Lam tỷ, tôi biết chị thích phụ nữ." Diêu Phỉ Vũ nhẹ giọng trả lời, ánh mắt nhìn thẳng Lam Diệc Nhiên, không hề né tránh.
"Phỉ Vũ! Làm sao em biết? Em nghe lén tôi nói chuyện trong văn phòng?" Lam Diệc Nhiên nghĩ không ra khả năng nào khác, rõ ràng chính mình để ý như vậy.
"Lam tỷ, tôi không xấu xa đến mức đó, ở M quốc loại người này không ít, thấy nhiều, dĩ nhiên là có thể nhìn ra. Cô ta kết hôn và gọi điện thoại cho chị, chị uống say, mỗi một lần chị thương tâm, tôi đều ở bên cạnh chị, tôi đều thấy chị bi thương, làm sao tôi lại không biết?"
Nghe Diêu Phỉ Vũ trả lời, nàng cẩn thận hồi tưởng, chứng thực là như vậy. Thoáng bình tĩnh mới cảm giác mình nói có chút quá đáng: "Vậy em và Lâm Diệc Hoàng là chuyện gì xảy ra?"
"Tôi chỉ muốn tới gặp thượng cấp Lam thị tụ họp thôi, tôi ở M quốc nghe qua Lam thị, sau đó tốt nghiệp quay về H thị liền vào Lam thị, Lâm tổng dây dưa vài lần, lúc này mới tới."
Lam Diệc Nhiên nghe Diêu Phỉ Vũ nói, cảm thấy Diêu Phỉ Vũ vừa tốt nghiệp, cũng chưa có mối tình đầu, kinh nghiệm xã hội vẫn là quá ít, làm sao hiểu được thế đạo sâu cạn hiểm ác. "Phỉ Vũ, Lâm Diệc Hoàng mặc dù là em trai của tôi, nhưng tôi cho em biết, nó tuyệt không phải một đối tượng tốt, chỉ là hoa hoa công tử thích đùa bỡn tình cảm. Cách em làm hôm nay rất không sáng suốt, nếu em muốn đến, nói với tôi một tiếng, có lẽ tôi sẽ dẫn em đến."
"Lam tỷ, tôi hiểu được, chị quan tâm tôi, tôi hiểu. Chị dẫn tôi đến? Tôi lấy thân phận gì? Thư ký của chị à?" Diêu Phỉ Vũ có mục đích, cô muốn gặp Lam Chí Bảo, muốn nhìn một chút Lam Chí Bảo là dạng người gì.
Lam Diệc Nhiên không phản bác được, nàng quả thật không có lý do gì dẫn Diêu Phỉ Vũ tới đây. Hai người đều không nói lời nào, trầm mặc.
Qua hồi lâu, Lam Diệc Nhiên mới nói: "Dù sao Lâm Diệc Hoàng... Tốt nhất, em cách xa nó một chút, đây là vì muốn tốt cho em."
"Tôi sẽ."
Đang nói chuyện, cửa bị gõ ba tiếng rồi bị mở ra, một phụ nữ thoạt nhìn hơn 40 tuổi cao quý ung dung đi tới.
"Lam Chí Bảo!" Ánh mắt Diêu Phỉ Vũ đột nhiên trở nên lãnh liệt, cô có dự cảm, đây là mẫu thân Lam Diệc Nhiên, cô rốt cuộc gặp được người này.
"Diệc Nhiên, con nên đi xuống..." Lam Chí Bảo mở cửa nói một câu, sau đó gặp được Diêu Phỉ Vũ, không biết vì cái gì, cô bé này khiến nàng không thoải mái: "Ai vậy?"
Diêu Phỉ Vũ thu hồi ánh mắt lạnh lẽo lúc Lam Chí Bảo nhìn mình.
"À, em ấy là thư ký của con, Diêu Phỉ Vũ." Lam Diệc Nhiên trả lời.
Lam Chí Bảo biết Lam Diệc Nhiên thích nữ nhân không lâu, nhưng nàng chưa từng nói rõ, chính là âm thầm xử lý Lý Thục Thiến, nàng không nghĩ tới thời gian ngắn như vậy lại toát ra một phụ nữ khác, hơn nữa người này làm nàng có cảm giác không thoải mái. "Tham gia yến hội thì mang theo thư ký làm gì, mời cô ta trở về đi."
Lam Chí Bảo không để ý tới cảm thụ của người khác, Lam Diệc Nhiên khẽ nhíu mày: "Em ấy đi cùng Lâm Diệc Hoàng." Lam Diệc Nhiên không muốn nói là bạn gái Lâm Diệc Hoàng.
Lam Chí Bảo xem thường, nhìn về phía Diêu Phỉ Vũ. "Diệc Hoàng rất không hiểu chuyện, trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không nhìn trường hợp." Ý tứ rất rõ ràng, Diêu Phỉ Vũ không xứng xuất hiện ở đây.
"Lâm tổng đúng là không hiểu chuyện, nếu Lam phu nhân có thể kêu anh ta đừng quấn quít lấy tôi nữa, tôi sẽ vô cùng cảm kích." Diêu Phỉ Vũ rốt cuộc nói chuyện.
Lam Diệc Nhiên ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới Diêu Phỉ Vũ cũng dám cùng mẫu thân của mình nói như vậy, ngay cả chính nàng đều chưa thử qua phản bác Lam Chí Bảo.
"Càn rỡ! Bắt đầu từ ngày mai cô không cần đi làm!" Lam Chí Bảo hung hăng nói một câu.
Lâm Diệc Hoàng nơi nơi tìm Diêu Phỉ Vũ, cô vốn ở cùng tỷ tỷ Lam Diệc Nhiên, nhưng hắn cũng không thấy Lam Diệc Nhiên, hắn nghĩ đại khái là đã đến phòng nghỉ của Lam Diệc Nhiên, đi tới, chỉ nghe thấy mẫu thân nói một câu này.
"Tôi là thuộc cấp của Lam tổng, có đi làm không, phải nghe Lam tổng nói." Diêu Phỉ Vũ không hề nhượng bộ trả lời một câu, sau đó xoay người nhìn Lam Diệc Nhiên.
"Sao lại thế này? Mẹ, Diêu Phỉ Vũ là con dẫn đến, có cái gì sai, con phụ trách." Lâm Diệc Hoàng xem điệu bộ này, biết Diêu Phỉ Vũ và mẫu thân có mâu thuẫn.
Lam Diệc Nhiên thấy bình thường vâng vâng dạ dạ Lâm Diệc Hoàng thế nhưng nói với mẫu thân một câu như vậy. "Diêu Phỉ Vũ không sai." Lam Diệc Nhiên cũng mở miệng nói.
Lam Chí Bảo nhất thời ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới một thư ký nhỏ lại có thể khiến nhi tử và nữ nhi cùng nhau giữ gìn, thậm chí phản bác lại mình. Giận không kềm được mắng mỏ Lâm Diệc Hoàng: "Ngu xuẩn!" Sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
Trải qua sự việc vừa rồi, Diêu Phỉ Vũ cảm giác mình không cần ở chỗ này nữa, đã kiến thức đến Lam Chí Bảo là người như thế nào, mục đích hôm nay coi như đạt được. "Lam tỷ, tôi về trước."
Lam Diệc Nhiên nhìn Diêu Phỉ Vũ, trong lòng áy náy, mẫu thân khiến cô bị uỷ khuất không nhỏ. "Tôi đưa em về."
Sau khi Lam Chí Bảo rời đi, Lâm Diệc Hoàng luôn bị lơ ở một bên, lúc này mới lên tiếng: "Phỉ Vũ, cô là bạn gái của tôi, chuyện ngày hôm nay tôi có trách nhiệm, tôi đưa cô về." Nói chuyện, thì nhìn Lam Diệc Nhiên, rõ ràng nhắc nhở tỷ tỷ, Diêu Phỉ Vũ là bạn gái của hắn.
Lam Diệc Nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Diệc Hoàng một cái, không nói gì.
Diêu Phỉ Vũ nhẹ nhàng cười: "Không cần, tôi có lái xe, hai người tới yến hội đi." Nói xong cầm lấy túi xách đi mất. Lam Diệc Nhiên muốn cùng đi ra ngoài, nhưng Lâm Diệc Hoàng nhanh hơn nàng đuổi theo, nghĩ nghĩ, nàng lưu lại, một lần nữa ngồi xuống vị trí của mình, thở dài một hơi. Hôm nay mẹ nàng đúng là hơi quá đáng.
Diêu Phỉ Vũ bước nhanh khỏi yến hội, biểu hiện trên mặt lãnh liệt, trong miệng than nhẹ: "Lam Chí Bảo!"
Lâm Diệc Hoàng đuổi theo Diêu Phỉ Vũ, thì Diêu Phỉ Vũ đã đến chỗ đỗ xe. "Phỉ Vũ. Thật có lỗi, Lam phu nhân của chúng tôi chính là người như vậy".
Diêu Phỉ Vũ quay đầu lại: "Tôi biết, việc này tôi không để trong lòng đâu. Anh về trước đi." Nói xong mở cửa xe liền ngồi xuống.
Diêu Phỉ Vũ khởi động xe, Lâm Diệc Hoàng gõ cửa sổ, cúi thấp lớn tiếng nói: "Tôi đưa cô về."
Diêu Phỉ Vũ cười lạnh, nói thầm: "Lâm Diệc Hoàng a, Lâm Diệc Hoàng, ngươi ngu xuẩn giống như mẹ ngươi đã nói."
Lâm Diệc Hoàng đi qua bên kia, chuẩn bị lên xe Diêu Phỉ Vũ, đang muốn đưa tay mở cửa, "xuy" một tiếng, Diêu Phỉ Vũ trực tiếp đạp ga, tuyệt trần chạy đi.
Lâm Diệc Hoàng sững sờ, hồi lâu mới lắc lắc đầu, có chút tự giễu nói: "Xem ra Diêu Phỉ Vũ vẫn còn rất lãnh đạm với mình nha..." Sau đó lại trở về yến hội.
Lâm Hướng Bình phát biểu xong, hỏi Lam Chí Bảo: "Diệc Nhiên và Diệc Hoàng đâu rồi?"
"Tụi nó ở ngoài." Thanh âm Lam Chí Bảo không có một tia cảm tình, ánh mắt âm trầm một chút, không biết suy nghĩ cái gì.
Lam Diệc Nhiên đi ra phòng nghỉ, Lâm Diệc Hoàng cũng từ bên ngoài tiến vào, hai ứng cử viên sáng giá đồng thời xuất hiện tại yến hội, phi thường huyền diệu chính là, trừ bỏ các cổ đông lớn, người khác bắt đầu dựa hơi Lam Diệc Nhiên hoặc Lâm Diệc Hoàng, như hai tổ bộ đội tự tập kết.
Lam Diệc Nhiên mỉm cười nói chuyện, Lâm Diệc Hoàng bên kia cũng cùng người thân thiết, lại thường xuyên vỗ vỗ bả vai, tỏ vẻ thân mật.
Lam Chí Bảo thấy một màn như vậy, bất minh cười cười. Lâm Hướng Bình lại nghiêm túc, nhìn Lam Diệc Nhiên được hoan nghênh hơn Lâm Diệc Hoàng rất nhiều, trong mắt có một tia lo lắng.
Lam Diệc Nhiên tiếp đón người bên cạnh xong, thấy một người đàn ông cỡ 40-50 tuổi liền đi tới, cầm một ly rượu. "Lý thúc."
Nam nhân kia xoay đầu lại, thấy Lam Diệc Nhiên liền vội vàng nói: "Lam tổng, không dám."
Người này là Lý Lương, lúc còn trẻ được Lâm Hướng Bình mang vào Lam thị, phụ thân của hắn nguyên lai là thư ký của người sáng lập Lam thị, Lam Dung, hắn là một nguyên lão của Lam thị.
Bất quá Lý Lương người này rất điệu thấp, ở trong công ty cần cù chăm chỉ, làm nhiều năm như vậy, có biết bao cơ hội, nhưng không biết có phải Lâm Hướng Bình căn bản không có phát hiện tài năng của hắn, nhiều năm như vậy vẫn chưa thăng chức, dựa theo chức vị hiện tại, hắn không có tư cách tham gia yến hội, bất quá Lam Chí Bảo phu nhân vẫn mời hắn, đoán chừng xem hắn là nguyên lão Lam thị. Hiện tại, người khác đều theo cấp trên Lam thị bồi đắp cảm tình, hắn lại bị vắng vẻ ở một bên.
"Có cái gì không dám, Lý thúc ở Lam thị, lúc tôi vừa vào công ty, Lý thúc cũng rất chiếu cố tôi, kêu một tiếng Lý thúc cũng phải." Lam Diệc Nhiên thành khẩn.
Lý Lương có chút cảm động.
"Lý thúc thấy tôi và Lâm Diệc Hoàng thế nào?" Lời này của Lam Diệc Nhiên giấu giếm huyền cơ.
Lý Lương thầm nghĩ: "Bây giờ tới thời gian phân chia hàng ngũ rồi sao?" Kỳ thật hắn càng xem trọng Lam Diệc Nhiên, Lam Diệc Nhiên đối nhân xử thế tốt hơn Lâm Diệc Hoàng rất nhiều, mà Lam thị là địa phương cha con hắn trả nhiều tâm huyết, giao Lam thị cho Lam Diệc Nhiên, cũng có thể làm lòng hắn thoải mái thêm một ít.
"Lam tổng, lúc cô học đại học, là tôi lái xe đưa đi, lúc tốt nghiệp, cũng là tôi giúp cô và Lam phu nhân chụp ảnh chung, cảm tình thâm hậu hơn nhiều so với Lâm tổng." Lý Lương cười.
Lý Lương biểu lộ thái độ, hắn đứng về phía Lam Diệc Nhiên. Lam Diệc Nhiên nghe xong, cười cười tiếp tục nói: "Lam thị chuẩn bị thu mua công ty của Đường thị ở Ai Cập, chúng tôi sẽ phái một nhóm người đến Ai Cập chủ quản, không biết Lý thúc có hứng thú không?"
Hai mami của Vũ sẽ cameo trong chap sau =))
Xuất hiện lướt qua nhưng vẫn đầy toả sáng =))