Lâm Diệc Hoàng từ lần trước gặp Diêu Phỉ Vũ vừa phỏng vấn xong liền cảm thấy hứng thú, luôn luôn ghi nhớ trong lòng, chỉ bất hạnh không biết tên và bộ phận Diêu Phỉ Vũ làm. Bất quá, nếu ở Lam thị, Lâm Diệc Hoàng tự nhiên có biện pháp tìm được, hắn lục hồ sơ ở bộ Nhân sự, biết viên công này kêu Diêu Phỉ Vũ, hơn nữa còn là thư ký của chị hắn.
Kỳ thật Lâm Diệc Hoàng và Lam Diệc Nhiên quan hệ cũng không tốt, hai người không thân mật như chị em bình thường, tuy chưa đến mức cừu nhân, nhưng cả hai đều lãnh đạm, cùng người lạ không kém bao nhiêu, một ngày cũng nói không đến một câu, người bên ngoài không biết, chắc chắn sẽ không cho rằng bọn họ là tỷ đệ.
Lâm Diệc Hoàng đợi đến thời gian ăn cơm tìm Diêu Phỉ Vũ, hắn cảm thấy Lam Diệc Nhiên hẳn là đi vắng, dù sao cũng là địa phương của tỷ tỷ, hắn không thể xằng bậy.
Diêu Phỉ Vũ mới thu thập xong đồ đạc, liền nhìn thấy Lâm Diệc Hoàng vào, cô tự nhiên biết, vị này chính là công tử Lam thị Lâm Diệc Hoàng, bất quá diễn cảm lại không có biến hóa, cô mỉm cười, hỏi: "Vị tiên sinh này, ngài khỏe chứ, xin hỏi có chuyện gì không?"
Lâm Diệc Hoàng tự tin cười cười: "Xin chào, tôi là Lâm Diệc Hoàng, chúng ta gặp qua."
Diêu Phỉ Vũ xem Lâm Diệc Hoàng, cười lạnh, ngươi cho rằng Lâm Diệc Hoàng ngươi thật khiến người ta khắc sâu ấn tượng? Nếu không phải Diêu Phỉ Vũ để bụng người của Lam thị, sợ là mười giây sau khi gặp mặt, đã có thể quên sạch sẽ, chịu đựng chán ghét trong lòng, trên mặt biểu hiện chút hoài nghi: "Chúng ta gặp qua?"
Lâm Diệc Hoàng có chút thất vọng, nguyên lai cô ấy sớm quên mình rồi, nghiền ngẫm cười cười: "Diêu tiểu thư xem ra là quên tôi, bất quá không sao cả, chúng ta hiện tại nhận thức một chút đi." Sau đó vươn tay ra, chuẩn bị cùng Diêu Phỉ Vũ bắt tay.
Diêu Phỉ Vũ nhíu mày, Diêu Phỉ Vũ không có khiết phích, cùng người khác nắm tay kỳ thật cũng không có gì, nhưng đối với Lâm Diệc Hoàng cô thật sự thích không nổi, thoáng khó xử, chậm rãi vươn tay ra, chuẩn bị cùng Lâm Diệc Hoàng bắt tay.
Lam Diệc Nhiên một ngày đều ở trong phòng làm việc nghĩ cách chiếm lấy cổ phần Lam thị, đây đối với nàng rất trọng yếu, nàng hiện tại có cảm giác bất an, bất kể không phải do suy nghĩ nhiều nhưng có chút chuẩn bị thì sẽ không bị động, thậm chí vận mệnh bị người ta khống chế. Bất quá, thật sự có chút khó khăn, cứ như vậy buổi trưa đã hết, thời gian dùng cơm sớm qua đi, Lam Diệc Nhiên thu thập đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài ăn cái gì, mở cửa liền gặp được Lâm Diệc Hoàng, Lâm Diệc Hoàng đang chìa một bàn tay ở giữa không trung, Lam Diệc Nhiên cau mày.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Diêu Phỉ Vũ và Lâm Diệc Hoàng đều quay đầu lại. Diêu Phỉ Vũ buông tay, cười cười: "Lam tổng."
Lâm Diệc Hoàng thoáng sửng sốt, hắn tưởng Lam Diệc Nhiên đi vắng, ngoài cười, nhưng trong không cười, kêu một tiếng: "Chị."
"Ừ." Lam Diệc Nhiên lãnh đạm, mặt không chút thay đổi hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không có, chỉ nghe nói bên này có đồng sự mới, nên lại đây nhận thức." Lâm Diệc Hoàng nhìn nhìn Diêu Phỉ Vũ rồi nói ra.
Lam Diệc Nhiên tự nhiên biết đệ đệ phẩm hạnh thế nào, hắn có thể quan tâm viên công như vậy? Nhất định là chứng kiến tư sắc Diêu Phỉ Vũ, động tâm tư, bất quá Diêu Phỉ Vũ ở đây, nàng cũng không thể nói ra, lạnh giọng châm chọc: "Hiếm khi thấy cậu quan tâm viên công a."
"Đó là đương nhiên, dù sao cũng là viên công Lam thị chúng ta, em hẳn là quan tâm một chút." Lâm Diệc Hoàng thế nào không nghe ra Lam Diệc Nhiên châm chọc, bất quá hắn chính là da mặt đủ dày. Đê tiện vô địch!
Lam Diệc Nhiên nghe Lâm Diệc Hoàng nói, cảm thấy vô nghĩa, nàng và Lâm Diệc Hoàng là chị em, nhưng nói chuyện cũng tràn đầy châm chọc: "Ừ, tôi đi đây."
Lâm Diệc Hoàng nghe Lam Diệc Nhiên nói phải đi, tự nhiên cao hứng, Lam Diệc Nhiên ở cũng khó tiến triển với Diêu Phỉ Vũ. "Vâng, chị đi thong thả." Hắn cười híp mắt, tựa hồ chuẩn bị tiễn Lam Diệc Nhiên rời đi.
Lam Diệc Nhiên xách ví, lướt qua Lâm Diệc Hoàng thì nhỏ giọng lạnh lùng nói: "Trong công ty, cậu không cần làm ẩu."
Lâm Diệc Hoàng vẫn cười, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy Lam Diệc Nhiên cảnh cáo.
Diêu Phỉ Vũ ở một bên, nghe Lam Diệc Nhiên cùng Lâm Diệc Hoàng đối thoại, cảm giác thật vi diệu, quan hệ giữa hai người có vẻ rất lãnh mạc.
Lam Diệc Nhiên đi tới cửa, lại quay đầu, nói với Diêu Phỉ Vũ: "Phỉ Vũ, còn chưa ăn cơm đi? Đi, chúng ta đi ăn thôi."
Diêu Phỉ Vũ nghe Lam Diệc Nhiên mời, cao hứng, cô vốn không thèm đối đãi Lâm Diệc Hoàng, hiện giờ vừa lúc thoát khỏi, vội vàng nói: "Tốt." Sau đó bước nhanh đến cạnh Lam Diệc Nhiên, hai người cứ như vậy đi ra ngoài, Diêu Phỉ Vũ chưa tạm biệt Lâm Diệc Hoàng, thậm chí là chưa quay đầu lại xem một cái.
Nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ rời đi, tay Lâm Diệc Hoàng hết nắm lại buông, bất đắc dĩ cười cười, hắn chưa thử qua bị đối đãi như vậy, Diêu Phỉ Vũ càng lãnh đạm với hắn, hắn càng hứng thú, hơi có chút ý tứ khiêu chiến. Không chiếm được mới càng thêm truy cầu, dễ dàng đoạt tới tay sẽ không thèm nhìn, đây đúng là tính nết của hắn.
Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên đi ra văn phòng, Diêu Phỉ Vũ đi nhanh lên hai bước, cùng Lam Diệc Nhiên song song đi, sau đó mở miệng nói: "Lam tổng, sao đến giờ này, chị còn chưa ăn cơm, ăn cơm cần phải đúng giờ, nếu không sẽ có hại cho thân thể."
Lam Diệc Nhiên quay đầu nhìn Diêu Phỉ Vũ cười nói: "Không phải cô cũng chưa ăn sao? Cô kêu tôi ăn đúng hạn, cô cũng chưa ăn đó thôi?"
"Quên đi, không có cảm giác đói, cho nên nhìn thời gian mới nhớ tới cần ăn cơm."
"Tôi cũng vậy." Lam Diệc Nhiên vừa đi vừa nói, đến chỗ rẽ thì ngừng lại: "Chúng ta ra ngoài ăn đi, hôm nay tôi mời."
"Vâng, tốt. Khó được Lam tổng mời ăn cơm." Diêu Phỉ Vũ vốn có thân phận, cho nên không giống những thành phần tri thức khác, lão bản thỉnh mình ăn cơm mà hết sức lo sợ. Hơn nữa, cô từng học Tâm Lý hai năm, đối với cái này, tự nhiên nắm chắc.
Nghe Diêu Phỉ Vũ trực tiếp đáp ứng, Lam Diệc Nhiên thư thái, nàng cảm thấy tính cách Diêu Phỉ Vũ không tồi, ở chung cũng không khó tính như nhiều người, ở công ty thì phân cao thấp, ly khai công tác thì giống bằng hữu, Lam Diệc Nhiên nghĩ, có lẽ đây là phong cách của M quốc.
Chờ hai người đi ra công ty, Lam Diệc Nhiên mới nhớ tới mình đổi xe, lái không quen, nàng nhớ tới Diêu Phỉ Vũ mua xe mới, cũng muốn nhìn một chút Diêu Phỉ Vũ lái dạng xe gì. "Lái xe cô đi, của cô là xe mới."
"Được, bất quá, Lam tổng, chị như vầy, là có mới nới cũ." Diêu Phỉ Vũ trêu Lam Diệc Nhiên.
"Hừ, là tôi lười lái xe thôi." Hai người ở một đoạn thời gian, cứ như vậy, bất tri bất giác chậm rãi hữu hảo, ngoại nhân xem như bằng hữu thân mật, nào nghĩ tới là quan hệ trên dưới.
"Bất quá..." Diêu Phỉ Vũ nói nửa câu khiến Lam Diệc Nhiên chú ý mới tiếp tục làm như vô tâm, nhưng ý lại ở lời: "Kỳ thật có mới nới cũ cũng rất tốt, ít nhất sẽ sống càng thêm thoải mái tự tại."
Lam Diệc Nhiên sững sờ, tựa hồ có cảm xúc, nhưng nhất thời không biết trả lời cái gì, đành phải cười cười từ bỏ, trong nội tâm nàng hoàn toàn cho rằng Diêu Phỉ Vũ cử chỉ vô tâm.
Tới garage, Diêu Phỉ Vũ dẫn Lam Diệc Nhiên tới chỗ mình đỗ xe.
Lam Diệc Nhiên thấy xe Diêu Phỉ Vũ, cũng không tệ lắm, là Audi A4, xe này thật ra có cấp bậc, còn hơn Nissan nhiều, Lam Diệc Nhiên nghĩ, phỏng chừng gia cảnh Diêu Phỉ Vũ không tồi, nói thế nào thì xe này cũng 50 vạn, đối với một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học không lâu, tiêu phí không nhỏ, nàng có chút tò mò về gia đình Diêu Phỉ Vũ.
Diêu Phỉ Vũ dùng chìa khóa mở cửa xe, mình đi đến trước cửa ghế lái, nói với Lam Diệc Nhiên: "Lam tổng, mời lên xe."
Lam Diệc Nhiên thoáng nhíu mày: "Nếu không để tôi lái?" Nàng nghĩ đến Diêu Phỉ Vũ nói qua mới học lái không lâu còn chưa thuần thục, hơn nữa đêm đó còn gọi mình đụng người, như vậy đi ra ngoài có phải là có chút nguy hiểm?
Diêu Phỉ Vũ đại khái đoán được ý tưởng của Lam Diệc Nhiên, bất đắc dĩ cười cười nói: "Tôi lái, nào có đạo lý để lão bản làm tài xế! Lam tổng, ngài cứ yên tâm lên xe đi, cam đoan không có việc gì đâu."
Bị Diêu Phỉ Vũ đoán được suy nghĩ của mình, Lam Diệc Nhiên có chút xấu hổ ngồi vào ghế phó, chuyện thứ nhất Lam Diệc Nhiên làm chính là thắt dây an toàn, sau đó lại nhắc nhở Diêu Phỉ Vũ: "Cài dây an toàn."
Diêu Phỉ Vũ im lặng, Lam Diệc Nhiên có phải cẩn thận quá mức hay không, làm như mình lái xe ra ngoài sẽ gặp rắc rối vậy. Bất quá vẫn là cài dây an toàn, sau đó hỏi: "Lam tổng, đi đâu ăn?"
Lam Diệc Nhiên muốn đi ra ngoài dùng cơm, nhất thời không nghĩ tới muốn đi đâu ăn cơm, trầm mặc một hồi, nàng nhớ tới có một chỗ thật lâu không đi qua. "Cô lái xe đi, tôi chỉ đường cho cô."
Diêu Phỉ Vũ khởi động xe, Lam Diệc Nhiên có chút khẩn trương, kiết nhanh cầm lấy tọa ỷ, trong lòng hơi hối hận, sớm biết vẫn là lái xe của mình thì hơn.
Bất quá chờ Diêu Phỉ Vũ lái xe một hồi, Lam Diệc Nhiên mới biết được kỳ thật Diêu Phỉ Vũ lái xe tốt lắm, tựa như người lái đã nhiều năm, thoáng thả lỏng: "Người nhà cô đều ở M quốc sao?"
"Mẹ tôi ở M quốc." Diêu Phỉ Vũ trả lời.
Lam Diệc Nhiên nghe thấy Diêu Phỉ Vũ chỉ nói mẹ ở M quốc, trong lòng nghĩ có lẽ cha Diêu Phỉ Vũ đã mất, cũng không dám hỏi kỹ, "ừ" một tiếng liền không nói chuyện.
Diêu Phỉ Vũ hỏi: "Vừa rồi là em trai của Lam tổng?"
Lam Diệc Nhiên biết Diêu Phỉ Vũ là người thông minh, nàng cũng sẽ không tin tưởng Lâm Diệc Hoàng chỉ lại đây nhận thức viên công mới, thanh âm có chút lãnh, trả lời: "Nó là vậy đó, không cần để ý."
Diêu Phỉ Vũ quay đầu, xem biểu tình của Lam Diệc Nhiên, trong lòng khẳng định, quan hệ giữa Lam Diệc Nhiên và Lâm Diệc Hoàng không được tốt: "Ừ."
Chiếu theo Lam Diệc Nhiên chỉ thị tới một nhà hàng, trang hoàng không tồi, dùng đèn thủy tinh công suất cao, còn có một vài núi giả, trúc sáo linh tinh, rất có phong cách Trung Quốc, bất quá, nơi này cố tình là một nhà hàng Tây, trang hoàng độc đáo đưa tới rất nhiều khách nhân, các loại xe quý báu đỗ ở cửa, muốn tới nơi này, tiêu phí khẳng định không thấp, xe Diêu Phỉ Vũ ở trong này coi như là hạng trung.
Lam Diệc Nhiên cùng Diêu Phỉ Vũ đi đến, tìm chỗ ngồi xuống, liền có quản lý đi tới, chuyển hai phần menu. Diêu Phỉ Vũ mở ra xem, cảm thấy rất thú vị, đáng lẽ đều là cơm Tây, nhưng toàn lấy tên Trung Quốc.
Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ chậm rãi nhìn, thấy tên món, lựa chọn nguyên liệu, quản lý một bên nhiệt tình tiến cử, mà Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên chỉ nhìn chằm chằm menu, hoàn toàn bỏ qua lời quản lý nói.
Quản lý có chút xấu hổ, hai đại mỹ nữ này đều như nữ vương, khí chất cao ngạo, ngay cả hắn đã gặp qua rất nhiều kẻ có tiền, vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Lam Diệc Nhiên ngẩng đầu, nói với Diêu Phỉ Vũ: "Đừng khách khí với tôi nhé."
"Lam tổng yên tâm, tôi sẽ không khách khí, hiếm khi Lam tổng mời khách, đương nhiên tôi phải thay Lam tổng tiêu pha một phen mới đúng." Diêu Phỉ Vũ cười cười trả lời.
Quản lý đổ mồ hôi, nguyên lai là quan hệ cao thấp, cấp dưới cùng lão bản nói như vậy, hắn còn chưa thấy qua. Diêu Phỉ Vũ bắt đầu gọi cơm, bởi vì ngôn ngữ thường dùng là tiếng Anh, cô nói tiếng Trung rất có phong vận độc đáo, âm luật giống như ca hát.
Diêu Phỉ Vũ gọi không ít, đây là thói quen, sau đó Lam Diệc Nhiên gọi thêm một ít, nàng trước kia cùng Lý Thục Thiến tới nhiều lần, hiện giờ nghĩ đến, thật là cảnh còn người mất, trong lòng giống như bị đè nén, cầm lấy ly nước lạnh trên bàn uống một ngụm.
Bữa cơm này ăn gần một giờ, cái bàn không lớn, lại tốn hơn một ngàn, bất quá đối với Lam Diệc Nhiên, tự nhiên không coi vào đâu. Lam Diệc Nhiên phát hiện Diêu Phỉ Vũ và mình rất tương tự, ăn chậm nhai kỹ, hơn nữa ăn cũng không nhiều lắm. "Cô giảm béo hả, ăn ít như vậy, thức ăn trên bàn vẫn còn nhiều, hảo lãng phí nha."
Diêu Phỉ Vũ thản nhiên cười: "Tôi nào cần giảm béo chứ, sức ăn nhỏ, ăn không vô."
Sau đó hai người lại gọi cà phê, Lam Diệc Nhiên kêu Lam Sơn không đường. Vốn vừa cơm nước xong đều không nên uống cà phê, Lam Diệc Nhiên cùng Diêu Phỉ Vũ cũng gọi cà phê, nhìn nhau cười: "Thói quen."
"Phỉ Vũ..." Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên đang uống cà phê, cô nghe được một tiếng gần như làm nũng, tìm thanh âm nhìn sang, liền gặp được Từ Thiên Thiên đang đi tới.
"Thiên Thiên, thật là tình cờ." Chờ Từ Thiên Thiên đi tới, Diêu Phỉ Vũ nhường chỗ, để Từ Thiên Thiên ngồi xuống.
"Đúng, quá tình cờ. Bất quá may mắn xảo ngộ, bằng không mình nghĩ gặp cậu một mặt cũng khó khăn." Từ Thiên Thiên oán hận, vừa rồi nhìn thấy Lam Diệc Nhiên, sau đó xem người ngồi ở đối diện Lam Diệc Nhiên rất giống Diêu Phỉ Vũ, nhớ tới lần trước hai người đó hôn môi, nàng đi tới, hai người một bữa cơm hữu thuyết hữu tiếu, cảm giác thật huyền diệu.
"Cái gì nha, cậu muốn gặp mình thì cứ gọi điện thoại là được, mình đều không phải đại nhân vật, hiếm khi Đại tiểu thư Từ Thiên Thiên muốn gặp mình." Diêu Phỉ Vũ trêu chọc, Lam Diệc Nhiên an vị ở đối diện, cô tự nhiên không thể lại lấy cớ bận bịu công tác.
"Hừ, mấy lần trước hẹn cậu, cậu đều nói bận a." Từ Thiên Thiên trả lời, sau đó quay đầu, nói với Lam Diệc Nhiên: "Lam tiểu thư có vẻ rất chiếu cố Phỉ Vũ của tôi." Ngữ khí nồng đậm tiếu ý, Từ Thiên Thiên muốn nghiệm chứng một vài suy đoán trong lòng.
"Lần trước, không phải cô nhờ tôi chiếu cố Phỉ Vũ sao, tôi có thể không làm theo sao?" Hiện tại, Từ Thiên Thiên là em chồng Lý Thục Thiến, có tầng quan hệ này, Lam Diệc Nhiên mất tự nhiên.
Từ Thiên Thiên nhắc tới Từ Húc Khiêm và Lý Thục Thiến: "Bọn họ ấy à, đã đến Lapland*, Phần Lan hưởng tuần trăng mật rồi, tôi nghe nói nơi đó chính là núi tuyết, lạnh lẽo chết cóng cả người. Còn không bằng đi Paris, lãng mạn biết bao nhiêu. Bất quá, chị dâu nói muốn đến nơi đó, nói cái gì mà, nơi đó có nữ vương ở trong truyền thuyết, là người xinh đẹp nhất thế giới, chị dâu vẫn còn vô cùng ngây thơ khả ái..."
*vùng đất Lapland phủ đầy tuyết trắng, được nhắc đến nhiều trong câu chuyện cổ tích "Bà chúa Tuyết" của nhà văn Hans Christian Andersen, đây cũng chính là quê hương của ông già Noel – Santa Claus (nguồn: dulich9.com)
Lam Diệc Nhiên nghe Từ Thiên Thiên nói, hơi thất thần, Phần Lan, Lapland, là địa phương trước kia mình và Lý Thục Thiến từng nói qua, không nghĩ tới cậu ấy đã đi, hai người hẹn ước cùng đi, hiện tại cậu ấy đi rồi, mà mình vẫn còn tại H thị, người bồi cậu ấy không phải mình.
Mấy ngày nữa nhà tui có tiệc, mà còn là tiệc lớn, cho nên mấy thím biết gì rồi đó... Đúng, một lý do chính đáng để lười =))