Lam Diệc Nhiên về tới nhà, lái xe vào cửa sắt thật to, đi xuống kiểm tra xe, ngay đầu xe in rất rõ dấu vết va chạm, xe này ngày mai không thể lái, phải đưa đi bảo dưỡng, dù sao xe có đôi khi đại biểu cho thân phận của một người, Tổng Giám Đốc Lam thị sao có thể lái chiếc xe đã bị tróc sơn?
Vào nhà, đại sảnh rất yên tĩnh, Lam Diệc Nhiên lập tức đi vào gian phòng của mình, vứt túi xách qua một bên, sau đó nằm ngã xuống giường suy nghĩ chậm rãi. Hôm nay Lý Thục Thiến kết hôn, tình nhân kết hôn, mà đối tượng không phải mình, đây đối với bất luận kẻ nào mà nói đều là đau đớn khó có thể thừa nhận. Nàng vốn cho là mình sẽ rất khó chịu, nhưng thật thần kỳ, lúc ấy đúng là đau muốn chết, chỉ là hiện tại nàng lại rất bình tĩnh, căn bản không thương hay đã tiếp nhận sự thật này rồi? Lam Diệc Nhiên thủy chung nghĩ không ra, nàng vốn không biết, tâm tình của nàng chính là bị một ít kíƈɦ ŧɦíƈɦ ảnh hưởng.
Khoé miệng Lam Diệc Nhiên vẽ ra một độ cong, nhớ lại tình hình đâm xe tối nay, từ nhỏ đến lớn theo khuôn phép cũ nàng chưa bao giờ thử qua, mình thế nhưng giống bad girl, lái xe đụng người khác, có chút nghĩ lại mà sợ đồng thời có một cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ mơ hồ, không hối hận, bất quá lần sau mình nhất định sẽ không tiếp tục làm chuyện như vậy, mỗi người luôn cần ở một vài thời điểm làm một ít việc ngốc, nếu không nhân sinh cũng không quá thú vị.
Nghĩ đến nụ hôn ngoài ý muốn ở hôn lễ của Lý Thục Thiến, nàng sững sờ, không nhịn được, lấy tay sờ sờ môi.
Lam Diệc Nhiên lắc lắc đầu, đứng dậy lập tức đi vào phòng tắm, để cho mình tỉnh táo lại.
Đi ra phòng tắm, Lam Diệc Nhiên một thân áo ngủ màu trắng, lau tóc ướt, tự nhiên xoã tung trên hai vai. Di động vang lên, Lam Diệc Nhiên cầm lấy di động, hơi nhăn mặt, đi đến cửa phòng mở ra nhìn nhìn, bên ngoài không ai, Lam Diệc Nhiên mới nghe điện thoại.
"Lam tỷ, có tiện nói chuyện không?" Người bên kia trực tiếp hỏi.
"Ừ, có thể, có chuyện gì anh nói đi." Lam Diệc Nhiên nhỏ giọng đáp lại.
Người kia trầm mặc một hồi: "Lam tỷ, chúng ta vẫn tiếp tục dựa theo phương án của chị sao?"
"Đây vốn là mục đích tôi thành lập đoàn thể, đã bắt đầu thì sẽ không có đạo lý đình chỉ, nếu đình chỉ, mọi việc làm phía trước không phải đều uổng phí sao?"
"Lam tỷ, tuy nói dựa theo phương án của chị, chúng ta dùng lãi đầu tư, tiếp tục thu mua cổ phần Lam thị, như vậy thoạt nhìn không sai, nhưng trên thực tế phương diện này rất có tính phiêu lưu, tôi tin tưởng Lam tỷ cũng biết. Hơn nữa chúng ta thu mua, không nhìn người bán, không có mục tiêu, không rõ thời cơ, bất luận giá cổ phiếu ra sao, có vốn là đoạt, tuy nói là dùng lãi thu mua cổ phần Lam thị, thoạt nhìn không có gì phiêu lưu, nhưng đây là xây dựng trên cơ sở cân bằng, một khi xuất hiện dao động, dòng tiền của chúng ta sớm hay muộn sẽ gãy."
Lam Diệc Nhiên nghe xong, âm thầm suy tư, lúc trước mình quả thật quá cuống lên, như vậy rất nguy hiểm: "Ừ, để tôi nghĩ xem, tạm thời không cần hành động, chúng ta vẫn tiếp tục đầu tư đi."
Để điện thoại xuống, Lam Diệc Nhiên xoa nhẹ huyệt Thái Dương, bây giờ hơi khó làm, nàng thu mua cổ phần Lam thị, ban đầu là bởi vì Lý Thục Thiến, cho nên nàng cần có chút lợi thế, hiện tại lý do này đã không có, nhưng Lam Diệc Nhiên vẫn cảm thấy làm như vậy rất cần thiết.
Mấy ngày nay nàng mơ hồ cảm thấy một chuyện, phụ thân nàng Lâm Hướng Bình, vốn đưa Lâm Diệc Hoàng vào công ty, sau đó cho hắn vị trí Giám Đốc, tuy nói đây là việc tự nhiên, nhưng thái độ của Lâm Hướng Bình đối với nàng lại giống như có thay đổi, vì nàng càng vĩ đại, Lâm Hướng Bình sẽ càng lãnh mạc. Lam Chí Bảo như cũ mặc kệ, bình thường cũng luôn âm thầm giục nàng, nhất định phải nắm chặt Lam thị, Lam thị chỉ có thể họ Lam!
Lam Diệc Nhiên biết, nếu mình không có thực lực chân chính, vẫn sẽ không thoát khỏi vận mệnh "bị ép hôn". Tuy rằng Lam Chí Bảo không giục nàng lấy chồng, tới hiện tại nàng chưa có áp lực, nhưng ai có thể đoán trước mẫu thân nàng Lam Chí Bảo sẽ đột nhiên xem xét nam tử nào nguyện ý ở rể Lam gia.
Một năm trước nàng tổ chức một đoàn thể, lợi dụng quỹ đầu tư lúc đầu, sau đó lấy lãi thu mua cổ phần Lam thị, kỳ thật làm như vậy tác dụng không lớn, dù sao tài chính có hạn, hiện tại ngẫm lại, nàng chứng thực là có chút nóng nảy, một công ty nhỏ vô danh không ngừng thu mua cổ phần xí nghiệp, sớm hay muộn sẽ bị người phát hiện, cho nên nàng cần suy nghĩ một chút, bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Bất quá Lam Diệc Nhiên không biết, hành động mà nàng hiện tại tự cho là ảnh hưởng không lớn, sau này đối với Lam thị sẽ có lực đập kinh khủng như thế nào.
Đại học tràn ngập giấc mộng, Diêu Phỉ Vũ lại không để ý mấy thứ đó, cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành bài tập, sau đó giải quyết bóng đè quấn quanh mình nhiều năm, tốt nghiệp không đến một năm, cô về H thị, nơi này là địa phương cô sinh ra cũng là địa phương cô bắt đầu bị bóng đè.
Ở M quốc, Diêu Phỉ Vũ mang tâm tình không yên cùng hai mẫu thân nuôi nấng cô lớn lên, nói ra ý tưởng bản thân phải về nước, vốn nghĩ tới các nàng sẽ kêu cô quên đi, ai biết các nàng chỉ cười cười nói: "Nếu con muốn thì hãy làm đi, dù sao ở H thị có một công ty, con trở về, cũng có chiếu ứng, công ty bên kia, con có quyền chơi, cần cái gì thì cùng công ty nói là được."
Cứ như vậy Diêu Phỉ Vũ trở về H thị, nhưng đối với chuyện công ty, cô không có để ý, mục đích của cô vốn không phải là nó.
Đi qua huyền quan, mở đèn, đổi dép liền trực tiếp vào phòng tắm, thân thể lây dính mùi rất nhiều người khiến cô không thoải mái, tắm rửa xong, pha một ly cà phê. Từ trong tủ lấy ra đống tư liệu lúc trước Hàn Quốc Đống đưa cho, trong đó là tin tức về thân nhân của Lam Diệc Nhiên, kể Lâm Hướng Bình lúc ban đầu ở Lam thị có chức vụ gì, sau đó là quá trình trở thành chủ nhân Lam thị. Bên trong, Diêu Phỉ Vũ phát hiện Lâm Hướng Bình và Lam Chí Bảo kết hôn bảy tháng, liền sinh ra Lam Diệc Nhiên, đây đại khái là châu thai ám kết linh tinh, nhà phú hào có không ít cách nhìn, Diêu Phỉ Vũ cũng không để ý nhiều.
Lâm Diệc Hoàng trên tin tức, tất cả đều là hắn gặp rắc rối, dạo chơi nhân gian, Diêu Phỉ Vũ xem ra, một chút giá trị đều không có, cho nên xấp tài liệu này bị Diêu Phỉ Vũ ném đến một bên, cầm lấy một phần số liệu cùng văn kiện, là cổ phần Lam thị, nguyên lai luôn luôn mặc kệ sự đời Lam Chí Bảo nắm 25 %, Lâm Hướng Bình 27 %, Lam Diệc Nhiên đáng thương có 0.25 %, Lâm Diệc Hoàng có 1 %. Diêu Phỉ Vũ cười cười: "Lam Diệc Nhiên ở nhà cũng không được coi trọng nhỉ."
Hiện tại Diêu Phỉ Vũ là thư ký của Lam Diệc Nhiên, nhưng đây đối với Diêu Phỉ Vũ muốn đuổi theo tra chân tướng thì xa xa không đủ, trở thành thư ký của Lam Diệc Nhiên chỉ là một đột phá nhỏ, bước tiếp theo làm như thế nào, tạm thời còn chưa có kế hoạch.
Lúc trước chọn Lam Diệc Nhiên, nguyên nhân rất đơn giản, cô thích Lam Diệc Nhiên hơn Lâm Diệc Hoàng, tuy nói lợi dụng Lâm Diệc Hoàng loại bao cỏ này có lẽ sẽ càng dễ, nhưng như vầy Diêu Phỉ Vũ sẽ phải hy sinh một ít, Diêu Phỉ Vũ không muốn.
Đối với Lam Diệc Nhiên, Diêu Phỉ Vũ lần đầu nhìn thấy ảnh chụp của nàng, cảm giác trong lòng giống như bị va chạm, có cảm giác uyển chuyển rất quen thuộc, trước kia cơ hồ không yêu, cũng không bao giờ nghĩ tới mình yêu nữ hay nam, cảm giác đó có phải thích hay không, Diêu Phỉ Vũ không miệt mài theo đuổi, chỉ cảm thấy có đôi khi trêu cợt Lam Diệc Nhiên, là chuyện rất thú vị.
Nhớ tới ở trong hôn lễ trêu cợt Lam Diệc Nhiên, khóe miệng Diêu Phỉ Vũ gợi lên, nụ hôn đầu cứ như vậy bay mất, cô cũng không tiếc nuối, ngược lại cảm thấy dùng nụ hôn đầu của mình đổi lấy chuyện thú vị, cũng không lỗ vốn. Sau đó lại nghĩ tới vụ đụng xe, bộ dạng Lam Diệc Nhiên bị hù đến bối rối, còn muốn giáo huấn mình làm như vậy là không đúng, cô cảm thấy Lam Diệc Nhiên thật sự là đáng yêu chết được.
Ngày thứ hai, Lam Diệc Nhiên thay đổi xe, cỗ xe kia bởi vì đụng qua cho nên cầm đi tu trì. Nàng hôm nay tới công ty hơi sớm, kém một ít thời gian mới tới giờ làm việc. Đi qua bàn Diêu Phỉ Vũ, thấy chỗ ngồi trống trơn, nghĩ Diêu Phỉ Vũ ở M quốc lớn lên, đều là đi làm đúng giờ.
Đi vào văn phòng, sạch sẽ như cũ, không nhiễm một hạt bụi, Lam Diệc Nhiên biết rõ đây là công lao của Diêu Phỉ Vũ, kỳ thật việc này vốn cũng không cần Diêu Phỉ Vũ làm, nhưng Diêu Phỉ Vũ nguyện ý làm, Lam Diệc Nhiên cũng không nói thêm gì. Cất kỹ túi xách, chuẩn bị đi pha cà phê, từ lúc Diêu Phỉ Vũ đến đây, nàng sẽ không đến căn tin, còn phát hiện ly mình không có trên bàn.
Lam Diệc Nhiên đang tìm cái ly thì cửa mở ra, chỉ thấy Diêu Phỉ Vũ bưng một ly cà phê bốc hơi nghi ngút đi đến.
"Lam tổng, sớm." Diêu Phỉ Vũ thấy Lam Diệc Nhiên ngẩn người, sau đó cười cười chào hỏi, nhẹ nhàng thả ly lên bàn Lam Diệc Nhiên.
"Sớm." Lam Diệc Nhiên cũng cười cười đáp lại, ngồi trở lại trước bàn làm việc, nguyên lai Diêu Phỉ Vũ mỗi ngày đi làm đều giúp mình pha cà phê, chẳng trách mỗi lần độ ấm đều vừa đủ.
"Cô đi làm là đi bộ hay xe buýt công cộng? Nhà cô cách công ty không gần lắm." Trầm mặc một hồi, Lam Diệc Nhiên hỏi.
"Lái xe, tôi có xe."
"Cô không phải nói không quen tay sao?" Lam Diệc Nhiên có chút lo lắng nhìn Diêu Phỉ Vũ.
"Hiện tại quen tay, buổi sáng lái một đoạn đường, cảm giác tạm được."
Lam Diệc Nhiên lặng đi, hôm qua còn nói không quen, buổi sáng lái một đoạn đường liền quen sao? Hơn nữa Lam Diệc Nhiên biết, từ nhà Diêu Phỉ Vũ đến công ty, đường xá rất đông, không khỏi cảm thấy lá gan Diêu Phỉ Vũ thật sự không nhỏ. "Tôi xem..., cô lái xe vẫn là cẩn thận một chút đi." Lam Diệc Nhiên vốn muốn nói cô tốt nhất không cần lái xe đi làm, nhưng lại cảm thấy lão bản là mình quản có chút rộng.
Diêu Phỉ Vũ cười một tiếng, cô biết đại khái Lam Diệc Nhiên trong lòng nghĩ cái gì, đoán chừng sau sự kiện đâm xe tối qua, nàng đã cho mình là người lái xe đấu đá lung tung. "Yên tâm đi Lam tổng, tôi lái xe rất cẩn thận, tuyệt đối không loạn đụng người."
Lam Diệc Nhiên hết chỗ nói luôn rồi, không nghĩ tới tâm tư của mình bị Diêu Phỉ Vũ đoán được, không trả lời, xem như chấp nhận ý nghĩ đó.
Diêu Phỉ Vũ ly khai văn phòng Lam Diệc Nhiên, Lam Diệc Nhiên vẫn chưa kêu mình làm gì hết, cũng không gọi mình đi vào, Diêu Phỉ Vũ chỉ có thể ngồi sững sờ trước bàn làm việc.
Thời gian ăn cơm qua một lát, Diêu Phỉ Vũ mới đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm, cô luôn qua chừng 40 phút mới đi, cô không thích quá nhiều người, qua 40 phút, nhà ăn không có mấy ai. Lam Diệc Nhiên cũng không đi ra.
Diêu Phỉ Vũ vừa đứng lên, liền gặp được một người đi ra cửa, Lâm Diệc Hoàng.
Hè tới, lười quá, làm cái qq gì cũng lười =))