– Ừ, trước mắt có thể là như thế, nhưng sự việc là ở con người, dù sao thì âm mưu của người bẩn thỉu hèn hạ sẽ có sơ hở, chỉ cần chỗ nào cũng để ý thì sẽ có manh mối.
– Có manh mối thì sao? Khi thảo luận vấn đề quan trọng, chủ nhiệm Giản đều không có quyền phát ngôn.
– Thật ra, với lực lượng của chị em ta thì đều không thể công khai ngăn cản được bọn họ. Nhưng nếu đã dẫm được lên cái đuôi của họ thì họ sẽ không dám tùy ý làm bậy nữa, rất nhiều người chỉ cần kết quả như vậy thôi.
Ngô Mộng Điệp dừng lại, nhướn mày lên nói:
– Thiên Thư, đây chính là cơ hội của em, nắm bắt được nó thì tiền đồ chính trị của em sẽ thuận buồm xuôi gió.
– Nếu chẳng may thất bại thì sao?
– Ha ha, thật là không ngờ tới, Sở Thiên Thư đối mặt với bọn kẻ cướp cũng không hề sợ hãi mà lại bó tay bó chân như thế.
Ngô Mộng Điệp nhìn hắn mấy giây rồi bỗng nhiên nói:
– Nói cho em nghe một chút, cuộc cạnh tranh nhà máy Nghi Biểu thực chất là cuộc cạnh tranh chức Thị trưởng thành phố Thanh Nguyên.
Sở Thiên Thư sửng sốt, hồi tưởng lại cuộc nói chuyện giữa hắn và Giản Nhược Minh dường như cũng ám chỉ điều này.
Ngô Mộng Điệp như vậy là đang giúp chính mình lựa chọn một người cùng chiến tuyến?
Bình tĩnh, trấn tĩnh.
– Là phúc thì không phải là họa, là họa thì khó tránh!
Sở Thiên Thư ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Ngô Mộng Điệp, hỏi mấy câu mà hắn luôn muốn hỏi:
– Chị, tại sao chị lại giúp đỡ em? Hay nói cách khác, tại sao chị lại chọn em?
– Bởi vì chị đang đứng ở thế thất bại.
Ngô Mộng Điệp thản nhiên cười, nói:
– Thành công rồi, em sẽ lên chức trong chốn chính trị của em, đầu tư dài hạn của chị cũng sẽ một ngày được báo đáp. Còn thất bại thì em không thể trụ lại được ở chốn chính trị mà chỉ có thể gia nhập vào tập đoàn Lăng Vân mà thôi.
Nói tới đây, khóe miệng của cô toát ra một ý cười.
Sở Thiên Thư thấy lúc này Ngô Mộng Điệp không phải là một Tổng giám đốc điều hành doanh nghiệp mà như là một bà chị thường thấy ở chợ bán rau.
– Chị, chị thật lợi hại, em bái phục đó.
Sở Thiên Thư cười, nói:
– Nhưng có câu này em vẫn phải nói trước, việc gì làm tổn hại đến lợi ích của mọi người, em sẽ không làm đâu.
– Nói vậy là cậu đồng ý rồi?
Ngô Mộng Điệp nhã nhặn xoay người, cười nói:
– Cậu cứ yên tâm đi, dù thế nào chị cũng sẽ không ép cậu vi phạm nguyên tắc làm người của cậu. Bởi vì cái gọi là quân tử dù có yêu tiền cũng phải chọn con đường chính nghĩa.
Sở Thiên Thư đột nhiên nhớ tới câu danh ngôn mà chính mình đã cải biên: Quân tử háo sắc cũng phải dùng con đường chính nghĩa.
Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt của Ngô Mộng Điệp, vội cúi đầu bưng chén uống trà lên uống.
Đặt chén trà xuống, Sở Thiên Thư hỏi:
– Lăng Nhuệ có khỏe không ạ?
– Vẫn ổn, nó vẫn hay nhắc đến cậu đó. Nhưng nó đi học rồi, lần này cậu không gặp được nó rồi.
Sở Thiên Thư nghe thấy được Ngô Mộng Điệp không có ý định cho hắn vào nhà họ Lăng.
– Lãnh Tuyết đâu? Sao lại không thấy cô ấy đâu ạ?
– Ồ, cô ấy phục trách trông coi Lăng Nhuệ, không làm ở công ty.
Ngô Mộng Điệp vẫn là rất tán thưởng ý thức của Sở Thiên Thư. Hắn rất biết giữ chừng mực, một khi đã quyết định việc gì thì không lo được lo mất, đối với những vấn đề không liên quan gì đến đại sự cũng không bao giờ hỏi ngọn nguồn.
Sở Thiên Thư đứng lên, đưa giấy chứng nhận quyên tặng của đài truyền hình vệ tinh Thanh Nguyên cho Ngô Mộng Điệp.
Ngô Mộng Điệp nhận lấy xong, hỏi:
– Thiên Thư, nữ phóng viên đó đâu rồi, tên là Hướng Vãn Tình hả, gần đây lâu rồi không thấy cô ấy.
– Ồ, tiết mục “bán mình cứu mẹ” sau khi ra đời đã bị đài ướp lạnh rồi.
Ngô Mộng Điệp cười lạnh một tiếng:
– Hừ hừ, ướp lạnh á? Gan của đài truyền hình cũng không nhỏ nhỉ?
– Làm sao thế?
– Không sao.
Ngô Mộng Điệp nhìn Sở Thiên Thư nói đầy ý tứ sâu xa:
– Thiên Thư, cậu chỉ cần giữ chặt lấy cô ấy, người khác không cần hỏi thăm nhiều, nói không chừng có một ngày cô ấy sẽ trở thành quý nhân trên con đường chính trị của cậu đó.
Sở Thiên Thư cáo từ, Ngô Mộng Điệp cũng không giữ lại, chỉ nói:
– Thiên Thư, lần này chị không rảnh để chiêu đãi cậu. Hôm nay cậu đừng đi nữa, chị bảo thư ký đặt phòng cho cậu ở khách sạn lớn rồi, thẻ phòng thì Tiểu Mẫn đã mang cho cậu rồi, tối nay chị sẽ để Lãnh Tuyết thay chị mời cơm cậu, đến lúc đó, cô ấy sẽ liên lạc với cậu.
– Em rất cảm ơn chị. Chị bận rộn đi, em còn có chút chuyện cần làm.
Sở Thiên Thư đưa tay ra, nói:
– Tạm biệt.
Ra khỏi tòa nhà lớn của Tập đoàn Lăng Vân, Sở Thiên Thư đi ô tô thẳng đến đại học Lâm Giang, đi trên con đường quen thuốc từ Tây Môn vào sân trường rồi lái xe thẳng đến tòa nhà dạy học của học viện Pháp luật.
Tốt nghiệp hơn hai năm rồi, lại trở lại trường học cũ, cảm giác rất thân thiết.
Cách giờ tan học còn hơn hai mươi phút nữa, Sở Thiên Thư bước xuống xe, đi chầm chậm đến bãi bóng.
Nhìn những bóng dáng trẻ trung đang chạy nhảy trên sân bóng, Sở Thiên Thư dường như cũng bị cảm nhiễm, một lần nữa về với những năm tháng đại học tinh thần phấn chấn bồng bột, lại có chút ngứa chân rồi.
Đột nhiên, quả bóng cao su từ sân bóng bay tới.
Sở Thiên Thư theo bản năng cất bước, dùng ngực để chặn quả bóng lại, tung chân lên, quả bóng da trực tiếp đi thẳng đến góc khung thành ở phía xa, cậu sinh viên giữ khung thành đại khái là không ngờ tới, làm động tác ra sức để dập bóng, quả bóng da bay một đường cong tuyệt đẹp đi vào qua phần sát cột treo lưới.
Trên sân bóng vang lên tiếng vỗ tay.
Cậu sinh viên giữ khung thành giơ ngón tay cái lên với Sở Thiên Thư.
– Ha ha, tài năng vẫn chưa mất.
Sở Thiên Thư không khỏi hưng phấn lầm bầm mấy câu, cũng dùng ngón tay cái giơ lên đáp lại. Tuy nhiên khi nhìn thấy trên bộ đồ vest của mình có dấu vết của quả bóng để lại thì đập đập phủi đi rồi rời khỏi sân bóng.
Sở Thiên Thư ngồi vào trong xe, cẩn thận vỗ sạch bụi trên quần áo và giày da, sau đó hạ kính cửa xe xuống nhìn vào tòa nhà dạy học, chờ đợi tiếng chuông tan trường.
Tiếng chuông vang lên.
Từng đợt từng đợt sinh viên nam nữ nối đuôi nhau đi ra từ tòa nhà dạy học. Bọn họ túm năm tụm ba, trò chuyện ồn ào, những khuôn mặt tươi trẻ, ánh mắt tươi sáng, nụ cười sáng lạn hệt như ánh nắng trời lóng lánh.
Mấy phút sau, Sở Thiên Thư nhìn thấy bóng dáng của Ninh Hinh.
Xa xa nhìn lại, Ninh Hinh hình như lại cao hơn một chút, cũng rắn hơn rất nhiều, đôi mắt to vẫn sáng trong như xưa, bím tóc đuôi ngựa phía sau thỉnh thoảng bay lên, chân đi trên đôi giày cao gót màu trắng, váy trắng, làn da trắng như tuyết khoác lên bộ trang phục màu trắng, khắp người đều lấp lánh hơi thở thanh xuân.
Có thể thấy, nhân duyên của cô rất tốt, đi song song cùng cô còn có mấy bạn học nam, đại khái có một bạn học nói chuyện cười đùa khiến Ninh Hinh nở nụ cười trong trẻo.
Sở Thiên Thư đột nhiên nảy ra ý xấu, hắn ấn gọi điện thoại di động của Ninh Hinh.
Ninh Hinh bỗng nhiên dừng bước chào hỏi người bạn học, đi đến dưới một cái cây, nghe điện thoại.
Sở Thiên Thư cười nói:
– Xin chào, đại sư huynh hỏi thăm sư muội.
– Ôi, hôm nay chắc mặt trời mọc ở đằng tây rồi.
Ninh Hinh nói xong còn cười cười ngửa đầu lên trời.
– Ha hả, tiểu sư muội à, có phải em trách anh không gọi điện cho em không? Sao thế? Gọi rồi lại thấy không quen sao?
Ninh Hinh bĩu môi một cái, nói:
– Nói chuyện mà cười trước, không phải gian xảo thì chắc là đạo chích.
Sở Thiên Thư cười đắc ý, cười đến mức Ninh Hinh thấy sợ hãi trong lòng.
Ninh Hinh không khách khí nói:
– Cười cái đầu anh ấy, có chuyện gì thì nói đi.
– Không có chuyện gì đâu. Anh nhớ em, muốn nghe giọng em không được sao?
– Anh thật là chán quá, em đang đói đây.
Ninh Hinh nói.
– Đói một bữa sợ cái gì. Sư muội, em lên cân không ít đó, cứ ăn như thế thì sắp theo kịp anh rồi đó.
– Sao anh biết?
– Ha hả, em quên rồi sao, anh có mắt thần đó, còn có tai thần nữa đó.
– Linh tinh!
Âm thanh của Ninh Hinh dừng lại chốc lát, sau đó cô cười hỏi:
– Anh đang ở đâu đó?
– Đang ở trên đỉnh tòa nhà văn phòng đơn vị bọn anh, đang dùng ánh mắt hiền lành chăm chú nhìn em đó.
Sở Thiên Thư đột nhiên nói:
– Cẩn thận, đi về phía trước nữa sẽ va vào lan can đó.
– Không thể nào? Anh lợi hại vậy sao?
Ninh Hinh thu lại chân, quả nhiên cô đã rất gần lan can. Cô giơ điện thoại lên một cách lạ lùng, tay trái đưa lên trán, hướng mắt nhìn lên trời.
Sở Thiên Thư cười nói:
– Ha ha, tiểu sư muội, em cũng thật lợi hại đó, cũng học động tác của anh rồi đó.
– Á?
Ninh Hinh thực sự có chút trợn tròn mắt. Nhưng rồi cô lập tức liền kịp phản ứng, kêu lên:
– Anh xấu lắm, đứng ở góc tối nhìn trộm mỹ nữ không phải là thói quen tốt đâu!
Sở Thiên Thư trêu tức nói:
– Anh giữa ban ngày ban mặt nhìn em khỏe mạnh trưởng thành mà cũng gọi là rình xem trộm sao?
Ngữ khí của Ninh Hinh đột nhiên trở nên nghiêm nghị:
– Đại sư huynh, anh có biết Thiết Phiến công chúa hận nhất là gì không?