Nếu muốn lựa chọn hợp tác, vậy thì thẳng thắn thành khẩn chính là phương thức trao đổi thỏa đáng nhất.
Ngô Mộng Điệp nói:
– Người làm ăn nói chuyện làm ăn, tôi cũng không giấu diếm làm gì. Tập đoàn Lăng Vân tham gia tranh mua xưởng Nghị Biểu, tuy rằng mục đích cũng giống như họ, cũng là vì lợi ích cả, nhưng chỗ khác biệt lớn nhất giữa tập đoàn Lăng Vân và bọn họ chính là ở chỗ chúng tôi không chỉ có nhằm vào lợi ích trước mắt, làm ngư ông đắc lợi, chúng tôi không quá coi trọng vấn đề giá đất, phần lớn tiền lời dùng để chi cho bảo hiểm dưỡng lão công nhân viên lớn tuổi, bồi thường cho công nhân viên phải nghỉ việc giữa chừng, vì thế nên tổng giá trị của dự án là cao nhất. Nói cách khác, chúng tôi không nhẫn tâm nhìn thấy những đứa con của những công nhân viên về hưu trở thành những con mồi cho lũ đàn ông thối tha, bởi vì, bản thân tôi cũng là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một người mẹ.
Sở Thiên Thư trong lòng chợt rung động, chậm rãi bê chén trà lên.
Ngô Mộng Điệp nói hết nỗi lòng, gương mặt trở nên rạng rỡ.
Trong mắt Sở Thiên Thư, cô quả thật là một người phụ nữ tài mạo song toàn.
– Ngô tổng, những lời thẳng thắn của chị làm em khâm phục, tập đoàn Lăng Vân là một doanh nghiệp nổi tiếng trong nước, càng có dũng khí để ghánh vác trách nhiệm lớn của xã hội. Em và chủ nhiệm Giản có niềm tin tập đoàn Lăng Vân có đủ thực lực, tính quyết đoán, nhất định sẽ ứng mua thành công.
– Không, chúng tôi không chỉ cần lời chúc phúc của quý vị, mà hơn hết chúng tôi cần sự giúp đỡ của quý vị.
Ngô Mộng Điệp lời nói tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng tràn đầy sự tín nhiệm và kỳ vọng.
Sở Thiên Thư cuối cùng không nén nỗi sự khó chịu, nói:
– Sư tỷ, hôm nay em tới chỉ là đại diện cá nhân bày tỏ hy vọng tập đoàn Lăng Vân thành công, chị cũng biết, chúng tôi không quyết định nổi đại cục.
– Không, vẫn là câu nói cũ, tiểu tiết quyết định thành bại. Ý kiến mà cậu đưa ra là phương án hay cho nhứng bên đắc thắng, tập trung nghiên cứu qua bước sơ bộ cấp cao rồi. Chúng tôi có ý muốn trùng tu lại xưởng Nghị Biểu, làm thành xưởng sản xuất ô tô của tập đoàn, như thế, vừa tiết kiệm được vốn đầu tư kỳ đầu, vừa có thể thu nhận thêm những công nhân có tay nghề, rất có lợi cho kế hoạch truyền bá chiến lược mở rộng thị trường của tập đoàn. Không giấu gì cậu, chúng tôi đã sắp xếp một bộ phận đầu tư chiến lược bí mật tiến hành kế hoạch, hiện tại chúng tôi lo sợ nhất là trong quá trình tranh mua rất có thể tồn tại những mánh khóe.
– Mánh khóe ư? Không thể nào? Trong thành phố thành lập tổ lãnh đạo, chính là đảm bảo tính công khai, công chính, công bằng khi tranh mua. Tất cả những đơn vị tham gia tranh mua đều phải thông qua sát hạch của chuyên gia trong hội thẩm định, phương án và báo giá đều được thực hiện công khai, dưới sự giám sát của hội đồng chuyên gia.
Sở Thiên Thư trả lời những khúc mắc lo lắng của Ngô Mộng Điệp.
Ngô Mộng Điệp nói:
– Chắc cậu cũng biết ban đầu trên toàn quốc có 26 đơn vị tham gia, cuối cùng chỉ còn 8 đơn vị trong tỉnh, cậu có biết là vì sao không?
Sở Thiên Thư không rõ lắm về quá trình của giai đoạn trước, hắn lắc đầu.
Ngô Mộng Điệp nói thẳng:
– Cũng vì lãnh đạo tỉnh có ý đồ ruộng tốt cũng không để người ngoài trồng lúa, em nói xem đối với doanh nghiệp tỉnh ngoài, như vậy có công bằng không?
Sở Thiên Thư gật đầu, Tập đoàn Lăng Vân không chỉ biết mình biết ta mà còn biết một số thông tin không muốn cho người khác biết.
Trong nước, mỗi khi có các hoạt động kinh doanh buôn bán lớn thì ý đồ của lãnh đạo luôn mập mờ lúc sáng lúc tối. Nghe Ngô Mộng Điệp nói tới đây, trong đầu Sở Thiên Thư không tự chủ được hiện lên hình ảnh khuôn mặt của Đường Dật Phu.
Khóe miệng của Ngô Mộng Điệp xẹt qua một cái bĩu môi duyên dáng, cô nói:
– Công bằng chỉ là khái niệm tương đối, công bằng đối với một số người lại là không công bằng đối với một số người khác.
– Cho nên lựa chọn của chúng ta là sự công bằng đối với đại đa số người.
Sở Thiên Thư không kìm nổi thốt ra.
Ngô Mộng Điệp nhẹ nhàng cười:
– Tâm trạng của chị vẫn luôn mâu thuẫn, giống như người trẻ tuổi không bị mê hoặc bởi lợi ích, rất có tinh thần chính nghĩa như em đã ít thấy rồi, chị vừa hy vọng một người tài cán như em có thể phấn đấu quên mình cho Tập đoàn Lăng Vân, cũng hy vọng em có thể ở lại chốn chính trị. Sự tồn tại của em ở chốn chính trị có thể mưu cầu công bằng và quyền lợi cho càng nhiều người hơn.
Sở Thiên Thư cảm thấy ngượng ngùng, hắn khẽ nói:
– Chị quá khen rồi, thực ra, em có giúp được chị gì đâu.
– Không. Kiến nghị của em chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với Tập đoàn Lăng Vân. Chỉ có điều, làm thế nào để kiến nghị của em trở thành hiện thức thì lại là một vấn đề không nhỏ.
Sở Thiên Thư cũng không nóng lòng nói ra suy nghĩ của mình mà muốn điều tra rõ gốc rễ của Ngô Mộng Điệp trước. Hắn nói một cách chân thành:
– Thực ra, em cho rằng với thực lực của Tập đoàn Lăng Vân, cuộc cạnh tranh dù có khốc liệt đến đâu thì hoàn toàn sẽ không thua các doanh nghiệp khác.
Ngô Mộng Điệp lắc đầu:
– Không được, việc đối đầu cạnh tranh cần phải có vốn. Hơn nữa, Vương Trí Viễn đã thông qua quan hệ làm xong với ngân hàng. Bọn họ đã lấy rất nhiều lý do để từ chối cho Tập đoàn Lăng Vân vay vốn lớn, đối kháng với bọn chị một cách chính diện, bọn chị cũng không có phần thắng.
– Chị, như thế là ý gì?
– Thiên Thư, em làm nhân viên của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thì chắc lại càng quan tâm đến kết quả, không cần quan tâm đến quá trình. Em biết tình hình các doanh nghiệp khác như thế nào không?
Sở Thiên Thư rất kinh ngạc:
– Tình hình thế nào?
Các doanh nghiệp tham gia vào việc mua nhà máy Nghi Biểu đã sớm được Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước xét duyệt thông qua nhưng ngay cả Giản Nhược Minh, thành viên của văn phòng lãnh đạo cải tổ này cũng chỉ có thể biết Tập đoàn Lăng Vân, Công ty Côn Bằng và Bất động sản Kình Thiên khá nổi tiếng trong số đó, còn mấy doanh nghiệp khác có thực sự tham gia hay không thì vẫn khó mà phân biệt được.
– Trong chuyện này, hai doanh nghiệp trên đều có mối liên quan đến Công ty Côn Bằng, mà ba doanh nghiệp mà bất động sản Kình Thiên tổ chức hoặc thông đồng mua chuộc, Tập đoàn Lăng Vân nằm trong đó.Vương Trí Viễn có ba mươi phần trăm thắng, Tần Đạt Minh có bốn mươi phần trăm thắng, mà chúng ta chỉ có mười phần trăm bé nhỏ mà thôi. Đáng sợ hơn chính là, Vương Trí Viễn muốn liên thủ với Tần Đạt Minh để lật đổ Tập đoàn Lăng Vân.
– Hả?
Sở Thiên Thư toát mồ hôi lạnh. Điều khiến hắn không dám tin là trong môi trường có vẻ công bằng công khai như vậy không ngờ lại có nhiều mưu mẹo như vậy.
Ngô Mộng Điệp cười cười, còn nói:
– Theo thông tin chị có được, Vương Trí Viễn đang thuyết phục Tần Đạt Minh giả cạnh tranh nhưng thực chất là đã từ bỏ rồi. Anh ta đưa cho doanh nghiệp Kình Thiên và một số doanh nghiệp phụ trợ khác tiền rút lui là khoảng hai mươi triệu nhân dân tệ. Như vậy chính là Công ty Côn Bằng đã liên thủ cùng với bảy doanh nghiệp còn lại, bao vây để diệt trừ Tập đoàn Lăng Vân.
Sở Thiên Thư kêu lên:
– Hành vi này là vi phạm pháp luật đó.
Ngô Mộng Điệp mở rộng hai cánh tay về phía Sở Thiên Thư, cười hỏi:
– Chứng cứ đâu chứ?
Sở Thiên Thư hỏi ngược lại:
– Thông tin chị nắm được chẳng phải là chứng cứ hay sao?
– Không phải. Bởi vì bọn chị là đối thủ cạnh tranh. Bất luận là lý do thoái thác nào thì cũng đều được coi như sách lược cạnh tranh. Hơn nữa, bọn chị biết không bao giờ chỉ dừng lại ở đó, nhưng nguồn thông tin của bọn chị thì không thể công khai, vì thế bọn chị muốn cạnh tranh thành công thì nhất định phải thắng vì đánh bất ngờ.
Thực tế quả thực như lời Ngô Mộng Điệp nói, còn có rất nhiều thông tin mà cô không lộ ra cho Sở Thiên Thư biết, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn, ví dụ như việc Vương Trí Viễn vừa đấm vừa xoa, cũng đã bỏ ra tiền rút lui hai mươi triệu nhân dân tệ cho Tập đoàn Lăng Vân, ví dụ như Cục đất đai ép đánh giá chuyển nhượng giảm gần một trăm triệu, ví dụ như áp lực vô hình từ một số quan chức cấp cao từ tỉnh thành, ví dụ như…
Một cuộc chiến tranh cướp đoạt trắng trợn giữa các doanh nghiệp tranh mua nhà máy Nghi Biểu đang âm thầm diễn ra.
Sở dĩ Ngô Mộng Điệp không nói toàn bộ thông tin cho Sở Thiên Thư biết chính là vì không muốn để hắn gánh trách nhiệm quá lớn như thế ở đây.
Sở Thiên Thư hơi có điều ngộ ra, lúc này hắn mới nói với Ngô Mộng Điệp rằng hắn cùng với Giản Nhược Minh đang thương lượng kế hoạch, để cho Tập đoàn Lăng Vân trong cuộc cạnh tranh mua bán đưa ra phương án xây dựng lại ở nơi khác, đánh cho Công ty Côn Bằng trở tay không kịp.
Ngô Mộng Điệp vỗ tay khen ngợi.
Yên lặng một lúc, Sở Thiên Thư hỏi:
– Chị, em có thể làm được gì?
Ngô Mộng Điệp đứng lên, nói to:
– Em hãy cố gắng hết sức, vạch trần âm mưu thương gia và quan chức cấu kết với nhau.
Sở Thiên Thư lập tức toát mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
– Chỉ sợ….em muốn làm nhưng không đủ sức thôi.