*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Thiên Thư khích tướng tiếp:
– Tất nhiên là thật, chỉ sợ cô không có gan.
– Đợi đã.
Hướng Vãn Tình rất thông minh, cô lập tức phản ứng lại được điều mà Sở Thiên Thư nói là gì rồi:
– Ông anh, chuyện mà anh nói không phải là chuyện công nhân viên nhà máy Nghi Biểu gây rối chứ?
Sở Thiên Thư mừng thầm:
– Đúng vậy, đề tài này còn không đủ hấp dẫn người ta xem sao?
Hướng Vãn Tình thở ra hơi:
– Ông anh, anh đừng hại tôi, anh hại chén cơm của tôi tan nát, anh có lo được phần cơm nửa đời còn lại của tôi không?
– Không vấn đề.
Sở Thiên Thư cười mà nói:
– Nửa đời sau cô cứ theo tôi, một mình tôi đi làm chắc chắn không để cô húp cháo loãng đâu.
– Ngừng ngay, ngừng ngay! Lời nay tôi nghe thế nào cũng không nghe lọt? Hình như đời này tôi không cưới được chồng, nhất định dựa vào anh thì phải.
– Ha ha…
Sở Thiên Thư cười lớn.
Hướng Vãn Tình dữ dằn nói:
– Cười cái đầu anh, tôi sắp chán chết rồi, anh còn cười đắc ý như thế.
Sở Thiên Thư nghiêm túc nói:
– Không giỡn nữa, tôi cho cô một đề tài, bảo đảm cô rất hứng thú.
Không tấn công trực diện được, Sở Thiên Thư quyết định rút lại việc xuất kích, hắn nhớ ra mẹ của Trịnh Tiểu Mẫn vẫn nằm trên giường bệnh đợi đến khi có tiền mới phẫu thuật, đây chắc là một đề tài rất hay.
Trước tiên tránh nói ra thân phận của Trịnh Tiểu Mẫn, lấy chuyện một cô thiếu nữ bán thân cứu mẹ để kích thích nước mắt của quần chúng.
Sau khi chương trình phát ra nhất định sẽ gây chấn động, không chỉ có thể giúp bác gái Trịnh gom đủ viện phí, còn tiến thêm một bước tìm hiểu sâu hơn con người và sự việc sau câu chuyện, nỗi khổ của công nhân viên chức nghỉ việc của nhà máy Nghi Biểu sẽ dần được bày tỏ ra rất tự nhiên.
Hướng Vãn Tình không đợi được nữa:
– Nhanh lên, đừng úp úp mở mở nữa, nói tôi nghe nhanh lên.
– Xin cho hỏi, một thiếu nữ phải bán thân cứu mẹ chuyện này có hay không?
– Có, rất hay chứ! Cô ấy là ai, cô ấy ở đâu, anh dẫn tôi đi.
– Ha ha, gấp gì, tôi thay đương sự nêu ra điều kiện.
– Nói!
– Giúp người ta quyên tiền phẫu thuật.
– Không vấn đề, chỉ cần câu chuyện đủ chân thật, đủ đau buồn, chuyện này cứ giao cho tôi, bảo đảm sẽ có nhà hảo tâm quyên tiền cho họ.
– Được, nói lời giữ lấy lời, tôi lập tức liên hệ với họ.
Sở Thiên Thư không kiềm được mà cưới đắc ý.
– Aizzz, anh sẽ không vì làm tôi vui mà nghĩ bừa ra chứ?
Nghe Sở Thiên Thư cười rất mờ ám, Hướng Vãn Tình không yên tâm, lại nói hăm dọa thêm một câu:
– Hừ, nếu anh còn đùa giỡn với tôi nữa, tôi nhất định sẽ phơi bày hofnh tượng giả mạo của anh.
– Đừng đừng đừng!
Sở Thiên Thư nhìn đồng hồ treo trên tường, sắp đến giờ tan ca rồi, liền nói:
– Cô ở đâu, tôi gặp mặt cô nói, được không?
Hướng Vãn Tình trả lời dứt khoát:
– Được! Tôi về thay đồ rồi gọi điện cho anh, anh qua đây đón tôi.
Cúp điện thoại, Sở Thiên Thư chạy xe nhanh chóng trở về Đan Quế Phiêu Hương, từ trong ga-ra chạy ra chiếc Lăng Vân Chí.
Nhìn vẻ bề ngoài và bố trí nội thất xe, chiếc xe này giống y đúc chiếc Lăng Vân Chí phổ thông, nhưng khi chạy ra khỏi khu cư xá, Sở Thiên Thư liền cảm nhận ra, tính năng động lực và tính năng điều khiển của chiếc này ưu việt khác thường, xem là một tay lái mới không thường đụng vào xe, bắt đầu chạy cảm thấy rất hài lòng, điều khiển tự nhiên.
Hắn chạy đến bệnh viện trước, nói cho bác trai bác gái Trịnh và Trịnh Tiểu Mẫn biết, là đã liên hệ được phóng viên của đài truyền hình Thanh Nguyên, muốn phỏng vấn họ, qua chương trình có thể quyên góp được tiền phẫu thuật.
Sở Thiên Thư dặn dò nhiều lần, trong quá trình phỏng vấn không được nhắc đến bốn chữ nhà máy Nghi Biểu.
Bác Trịnh Đồ và mẹ Tiểu Mẫn dĩ nhiên cảm kích vô cùng và đồng ý liên tục.
Tuy nhiên, ở bên trong hành lang khi nhắc đến việc muốn phỏng vấn việc bán thân cứu mẹ với Trịnh Tiểu Mẫn, cô bé có chút do dự.
Sở Thiên Thư nói:
– Tiểu Mẫn, em cũng đã định làm rồi, nói xem còn sợ gì nữa?
Trịnh Tiểu Mẫn nhăn nhó nói, làm là lén lút làm, nhưng nói là nói trước toàn bộ người trong thành phố, điều này có giống không?
Sở Thiên Thư nói, vậy em không muốn cứu mẹ nữa hả?
Trịnh Tiểu Mẫn rơi nước mắt, không lên tiếng.
Sở Thiên Thư giơ tay ra, đỡ lấy vai của Trịnh Tiểu Mẫn mà nói:
– Tiểu Mẫn, kiên cường lên.
– Được, em nghe lời anh.
Trịnh Tiểu Mẫn ngẩng đầu lên, cắn môi gật đầu, rồi bất ngờ cúi thấp đầu xuống, đỏ mặt mà nói:
– Anh Sở, anh có thể đã quên tờ giấy mà em đưa anh.
– Gió xuân ấm áp thổi vào mặt, hoa đào từng đoá từng đoá nở…
Bầu không khí khó xử bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Hướng Vãn Tình gọi điện thoại đến, cô hỏi Sở Thiên Thư đã liên hệ với đương sự xong chưa.
Sở Thiên Thư nói vừa mới nói xong, rồi lại hỏi cô ở đâu.
– Đường Trung Sơn, thẩm mỹ viện Vân Tình.
– Truyền thông Vân Tình? Cô không phải là phóng viên của đài truyền hình vệ tinh Thanh Nguyên sao? Sao lại chạy đến truyền thông Vân Tình chứ?
Đường Trung Sơn là phố buôn bán phồn thịnh của thành phố Thanh Nguyên, Sở Thiên Thư từng đi qua mấy lần, chỉ nhớ có siêu thị, có cao ốc, chứ thực sự chưa chú ý đến còn có đài truyền thông tin tức gì nữa.
Chữ 美体 (thẩm mỹ viện) và 媒体 (truyền thông) có âm đọc giống nhau nên Sở Thiên Thư hiểu lầm ý của Hướng Vãn Tình.
– Anh nói cái gì vậy?
Hướng Vãn Tinh cười lên từ đầu điện thoại bên kia:
– Ngại quá, quên mất anh là đàn ông, đây không phải truyền thông tin tức gì hết, mà là nơi làm đẹp của phụ nữ. Mỹ trong thẩm mỹ, thể trong cơ thể, hiểu ra chưa?
Móa! Thế này tôi nghĩ đến nát óc cũng không ra hai chữ này. Sở Thiên Thư mặt tỏ vẻ là đã hiểu rồi, nhưng vẫn không biết thẩm mỹ viện Vân Tình ở đâu:
– Xung quanh có dấu hiệu gì rõ ràng không?
– Ừ, anh để tôi nghĩ xem, anh có biết tòa nhà Quốc Tế không? Dừng xe lại xong, ngẩng đầu nhìn là thấy, nhanh lên, đừng lề mà lề mề nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên Thư lại dặn dò Trịnh Tiểu Mẫn vài lời rồi nhanh chóng chạy đến bãi đỗ xe của bệnh viện, trong lòng vẫn đang khó chịu, phụ nữ đúng là rắc rối, ra khỏi cửa còn phải đến thẩm mỹ viện để trang điểm làm đẹp, Hướng Vãn Tinh cô đã đẹp lắm rồi,sửa soạn thêm nữa thì đám đàn ông trên phố không thể không nhìn chằm chằm nữa rồi.
Sở Thiên Thư vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ: Hướng Vãn Tinh trang điểm kỹ sẽ như thế nào nhỉ? Gặp mặt bàn công việc, cô ấy còn đặc biệt chạy đi làm đẹp, có phải là có ý với mình không?
Bịch!
Một âm thanh vang lên.
Hai thứ gì đó mềm mại va vào ngực Sở Thiên Thư.
Hắn không tự chủ được lui lại sau một bước, rồi lại nhìn về phía trước, một phụ nữ ngã bệt xuống đất.
– Xin lỗi.
Sở Thiên Thư cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt rất tự nhiên mà nhìn vào kẽ ngực người phụ nữ.
Chiếm được vị trí có lợi từ cao nhìn xuống, bất cứ gã đàn ông nào đều sẽ chú ý trước tiên đến phần ngực cao ngất của cô ấy.
Hai chân người phụ nữ bắt chéo ngồi dưới đất, điện thoại văng ra cách đó không xa, khuôn mặt xinh đẹp đeo một cặp kính, che khuất đi hơn một nửa khuôn mặt, khiến người ta nhìn không rõ thần sắc và tuổi phái sau cặp kính đó.
Hiển nhiên Sở Thiên Thư lúc nãy đi cũng hơi vội, lại đang suy nghĩ lung tung, vừa không chú ý đã va chạm với cô gái đang gọi điện thoại,hai cục thịt nhô ra trở thành bộ đôi mũi nhọn tập kích Sở Thiên Thư trước.
Chiếc áo sơ mi không cúc màu trắng rộng rãi mặc với váy ngắn đến đầu gối, làn da lộ ra bên ngoài trắng ngần, tóc dài đen mềm mại như lụa buông xả ra, điều nguy hiểm nhất là, bởi vì ngồi trên đất, cổ áo nghiêng về trước, lộ ra khoảng da trắng nõn và một đường nét giữa hai ngọn núi cao ngất vô cùng mê người.
Hai ngọn núi đó trắng nõn mềm mại giống như hai con thỏ trắng bé nhỏ sợ hãi, đang run rẩy núp bên trong áo ngực màu hồng đào, khao khát muốn nhảy ra thử, nhìn vào rất đầy đặn săn chắc và đàn hồi tốt, khó trách Sở Thiên Thư khi va chạm vào cũng bị đẩy lui lại một bước.
Một chiếc giày cao gót màu nâu vẫn mang trên chân, một chiếc khác bung ra một bên, cặp đùi đẹp mê người không đi tất chân rất gợi cảm.
Lúc này cô gái không để ý đến việc bị “lộ hàng”, tay không ngừng xoa khớp xương mắt cá chân phải, nhìn vào hình như không đau lắm.
– Xin lỗi, tôi không cố ý, cô có sao không?
Sở Thiên Thư thầm trách mình quá không trượng phu, đụng ngã người ta, không lo nhanh chóng đỡ người ta lên mà lén nhìn người ta từ trên xuống dưới.
– Tôi không phải đang kiểm tra sao?
Cô gái không ngẩng đầu lên mà hung dữ nói.
Giọng nói dường như có chút quen? Tuy nhiên Sở Thiên Thư tức thời lại chế giễu bản thân mình có chút đa tình.
– Xương cốt không bị thương chứ?
Sở Thiên Thư thầm cầu mong, ngàn vạn lần đừng bị thương thật, nếu thật thì thế nào cũng phải đưa người ta đi khám và chữa trị, lát nữa Hướng Vãn Tinh chờ sốt ruột lại không biết nên giải thích như thế nào.
– Xương tôi không yếu ớt như vậy đâu. Anh nhìn cái gì, mau, đỡ tôi dậy.
Cô gái tức giận mà nói.
Có lẽ cảm thấy không bị thương, cô gái mới chú ý đến mắt của Sở Thiên Thư nhìn không đúng chỗ, cô một tay che ngực lại, một tay kia muốn chỗng để đứng lên, nhưng bàn chân và váy vải Jean ngắn có hơi chậ, cố mấy lần nhưng rốt cuộc lại không dậy nổi.
Sở Thiên Thư khom lưng giơ tay đỡ cô lên.
– Giúp tôi nhặt chiếc giày đó qua đây.
Cô gái chỉ chiếc giày cao gót kế bên mà nói.
Sở Thiên Thư bước qua đó nhặt chiếc giày rồi đặt phía trước cô, hỏi:
– Cô có thể tự mang vào không?
Cô gái nói không chút khách khí:
– Sao nào? Đã nhìn cả buổi rồi vẫn chưa đủ hả, còn định nhìn lén luôn phía dưới hả?
Quá mạnh mẽ!