– Cái này...
Sở Thiên Thư bày ra bộ mặt khó xử, ủy khuất nói:
– Chỗ này không ngủ được, chỗ kia cũng không ngủ được, vậy chúng ta ngủ ở đâu đây?
Lãnh Tuyết không hề nghĩ ngợi nói:
– Phòng khách!
Sở Thiên Thư lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
– Đừng mà, không khéo cảm lạnh mất.
– Nói giỡn thôi, tôi không có nhiều kiêng kị như vậy.
Lãnh Tuyết lại khẽ mỉm cười, lần lại càng ngọt ngào hơn này so với lần trước.
– Tôi có thể nói vài câu không?
Sở Thiên Thư nhìn Lãnh Tuyết cẩn thận hỏi.
– Nói đi!
– Cô mà cười như vậy trên đường thì có thể làm mê hoặc một hàng dài luôn đó.
Lời chưa nói xong, Sở Thiên Thư đã chạy xa, đề phòng Lãnh Tuyết sử dụng bạo lực.
– Phì! Mê hoặc cái đầu anh.
Lãnh Tuyết tức giận nói.
Sở Thiên Thư lắc đầu, thở dài nói:
– Mà cũng đúng thôi, sát thủ mặt lạnh như cô, ai mà dám lấy.
Mặc dù Sở Thiên Thư đã sớm có phòng bị, nhưng chưa kịp đợi hắn phản ứng, Lãnh Tuyết đã tóm lấy hắn, đặt hắn trên vách tường, ngón giữa tay phải đặt ngay cổ hắn, mạnh mẽ hất đầu, giận dữ nói:
– Anh đừng tưởng anh từng cứu Lăng Nhuệ thì tôi không dám làm gì anh? Làm tôi phát bực, thì xem tôi xử anh như thế nào.
Khi Lãnh Tuyết hất đầu, tóc bên má phải khẽ bay lên, Sở Thiên Thư giật mình phát hiện, trên mặt cô có một vết sẹo không ngắn, từ gần vành tai kéo dài đến bên má, điều này làm cho khuôn mặt mượt mà trơn bóng của cô nhìn qua có chút đáng sợ.
Lần này Lãnh Tuyết thật sự tức giận rồi, ngón tay đặt ở cổ của cô khẽ run lên.
Sở Thiên Thư giãy dụa nói:
– Lãnh Tuyết, cô buông tôi ra, quân tử động khẩu bất động thủ nha.
Lãnh Tuyết bất động:
– Hừ, tôi không phải là quân tử, đối phó với những tên ba hoa, biện pháp duy nhất là động thủ.
Sở Thiên Thư làm bộ tức giận nói:
– Lãnh Tuyết, nếu cô không buông tay thì đừng trách tôi không khách khí.
Lãnh Tuyết vốn dĩ muốn dừng tay, vừa nghe khẩu khí của Sở Thiên Thư mang theo sự uy hiếp, ngược lại khơi dậy sự tức giận của cô, bèn nói:
– Hừ, anh có thể thử.
Hai tay Sở Thiên Thư vặn tay phải của Lãnh Tuyết, nhưng chân phải của cô ta lại nhấc lên, dùng đầu gối kiềm lại vùng bụng của Sở Thiên Thư, khiến hắn không thể dùng lực.
Ngón tay của Lãnh Tuyết lại lần nữa phát lực, làm hắn có cảm giác khó thở, không thể động đậy.
Sở Thiên Thư thầm kêu không ổn, nếu còn không giãy ra được, sợ là bị Lãnh Tuyết bóp chết mất.
Nhục quá rồi!
Sở Thiên Thư nghĩ tới nhiều lần cùng người đàn ông khác giao thủ cũng không có mất mặt như vậy, bây giờ lại bị một cô gái nhỏ gắt gao khống chế, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn suy nghĩ một chút, hai tay thay đổi biến thành móng vuốt, xuất ra chiêu thôi song vọng nguyệt, đánh thẳng vào bộ ngực của Lãnh Tuyết.
Hết cách, những biện pháp bình thường khác thật sự không thể thoát khỏi sự khống chế của Lãnh Tuyết, Sở Thiên Thư đành phải xuất chiêu hạ lưu như vậy.
– Lưu manh.
Lãnh Tuyết giận dữ.
Tuy rằng thân thủ của Lãnh Tuyết rất cao, nhưng cũng chưa tu luyện tới cảnh giới có thể nhượng đàn ông tập kích ngực mình, cô không thể không buông lỏng bàn tay phải đang đặt trên cổ họng của Sở Thiên Thư, hắn thuận thế xuất chiêu trảo thủ hái đào của hầu tử.
Một chiêu này của Sở Thiên Thư chỉ là đòn gió, chủ yếu muốn thoát khỏi sự uy hiếp trí mạng của Lãnh Tuyết. Nhìn thấy tay phải của Lãnh Tuyết bắt đầu buông ra, hắn không dám cùng Lãnh Tuyết chống đỡ trực diện, hai tay lập tức nắm lấy bắp đùi của Lãnh Tuyết.
Điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của Lãnh Tuyết, cô căn bản không nghĩ đến Sở Thiên Thư lại vô sỉ như vậy, đầu tiên là tập kích ngực,sau lại tập kích chân, cô kinh sợ kêu một tiếng, thân thể chuyển động, theo bản năng thu chân, lui về sau một bước.
– Haha.
Sở Thiên Thư đắc ý cười.
Nhưng mà hắn đắc ý quá sớm.
Lãnh Tuyết sau khi lui lại tránh màn tập kích của Sở Thiên Thư liền tiến lại nhanh như điện, sau đó chân phải vừa nhấc, mũi chân đá thẳng vào cằm của Sở Thiên Thư.
Động tác này có vẻ như rất thiếu bất nhã, nhưng thực ra không có gì đáng ngại.
Hai tay Lãnh Tuyết đè hai tay của Sở Thiên Thư, gót giày ở trên đỉnh đầu của hắn, ánh mắt Sở Thiên Thư căn bản không có khả năng nhìn xuống, hơn nữa chỉ cần hắn có những hành động lưu manh, mũi chân của Lãnh Tuyết lập tức có thể đâm thủng cằm của hắn. Sở Thiên Thư theo bản năng muốn giãy dụa.
Lãnh Tuyết không dám buông tay, lại lo lắng Sở Thiên Thư nhấc chân đánh lén, liền tiến lên, dán cả người của cô lên người của Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư bất lực chống cự, chỉ đành cười hì hì xin tha:
– Lãnh Tuyết, đừng như vậy nữa, tôi nhận thua rồi còn không được sao?
Ngô Mộng Điệp sai thư ký đem phần hợp đồng thuê nhà tới, đồng thời sửa đổi một chút, nghe thấy động tĩnh dưới lầu không được bình thường, bèn đi tới đầu bậc thang xem xem, vừa thấy Lãnh Tuyết đang khống chế Sở Thiên Thư, vội đi xuống lầu, hô:
– Lãnh Tuyết, đừng làm xằng bậy.
Hành động lưu manh của Sở Thiên Thư thật sự làm cô ta tức giận rồi.
Nghe thấy âm thanh của Ngô Mộng Điệp, Lãnh Tuyết cũng không thu chân.
Ngô Mộng Điệp đi đến trước mặt hai người, mắt chứa ý cười, trách cứ nói:
– Lãnh Tuyết, cô xem xem, hai người các ngươi cũng dán sát vào rồi.
Bởi vì thân thể của Lãnh Tuyết gắt gao dán sát vào, Sở Thiên Thư tuy rằng nhìn không thấy, nhưng bằng cảm giác cũng biết, bộ phận nhạy cảm phía dưới cùng với bộ phận nhạy cảm của Lãnh Tuyết cách nhau không xa, trải qua sự nhắc nhở của Ngô Mộng Điệp, không có phản ứng thì rất không bình thường rồi.
– Á?
Lúc này Lãnh Tuyết mới có phản ứng.
Động tác này của cô tuy rằng có thể phòng ngừa ánh mắt của Sở Thiên Thư và hai tay giở trò lưu manh của hắn, nhưng không cách nào ngăn cản thân thể phía dưới của hắn giở trò lưu manh, một vật cứng cứng đang chĩa vào vị trí nhạy cảm của cô.
– Lưu manh.
Lãnh Tuyết lại hung hăng trừng mắt nhìn Sở Thiên Thư, gương mặt hơi ngăm đen không ngờ lại đỏ ửng, rất không tình nguyện thu đùi phải.
Sở Thiên Thư cười ha hả, vô tội nhìn Ngô Mộng Điệp.
Điều khiến cho Sở Thiên Thư chuẩn bị không kịp chính là, Ngô Mộng Điệp không giúp hắn nói vài câu mà ngược lại trầm mặt xuống nói:
– Tiểu Sở, có phải cậu đã nói với cô ấy những điều không nên nói?
Sở Thiên Thư thấp giọng giải thích:
– Không có, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.
Ngô Mộng Điệp nói:
– Tôi mặc kệ cậu nói gì, nhưng xin cậu nhớ kỹ, mỗi người mỗi cảnh, tâm tính cũng khác nhau, có lẽ cậu cảm thấy đó chỉ là một câu vui đùa, nhưng điều đó có thể xé toang miệng vết thương của người khác, hơn nữa với một cô gái mà nói, đó càng có thể là vết thương tâm hồn.
Nghe Ngô Mộng Điệp nói nghiêm túc như vậy, Sở Thiên Thư nghĩ tới vết sẹo trên mặt của Lãnh Tuyết, bắt đầu ý thức được lời nói và việc làm vừa rồi có khả năng đã xúc phạm tới Lãnh Tuyết, vì thế hắn lập tức tiến lên một bước, thành khẩn nói với Lãnh Tuyết:
– Xin lỗi, tôi xin lỗi cô.
Lãnh Tuyết thờ ơ, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng.
Ngô Mộng Điệp nói:
– Còn nữa, bất kể là nguyên nhân gì, cậu cũng đừng động thủ với Lãnh Tuyết cho dù thân thủ của cậu cũng không tệ, nhưng đêm nay cậu có thể không bị tổn thương gì thì cũng coi như gặp may rồi. Đây là lời cảnh cáo chứ không phải khuyên bảo, tôi hy vọng cậu có thể hiểu ý tôi.
Lợi hại như vậy sao?
Sở Thiên Thư không kìm nổi lại nhìn lén Lãnh Tuyết, nhưng cô vẫn như cũ, mặt không chút thay đổi.
Sở Thiên Thư một lần nữa theo Ngô Mộng Điệp lên lầu đi vào thư phòng, trên bàn làm việc là hợp đồng cho thuê nhà vừa mới sửa.
Với hợp đồng cho thuê nhà lúc trước không có khác nhau là bao nhiêu, phí thuê mỗi tháng là 1500 tệ, dựa theo tiêu chuẩn cho thuê của người dân Thanh Nguyên, kỳ hạn thuê tạm định năm năm, đôi bên không có ý kiến gì tự động tiếp tục gia hạn. Trong đó, giữ xe, chăm sóc cây xanh và những việc khác đều được ghi chú rất rõ ràng, có thể dùng để chống đỡ phí vật tư, phí điện nước các loại.
Kể từ đấy, mỗi tháng chi phí mà Sở Thiên Thư phải gánh cũng không nhiều lắm.
Hơn nữa, Ngô Mộng Điệp để Sở Thiên Thư lấy danh nghĩa của Lăng Nhuệ ở ngân hàng mở một tài khoản, mỗi tháng đem tiền thuê nhà chuyển vào tài khoản này là được, không đề cập đến việc khi nào đến thu khoản phí này.
Sở Thiên Thư xem xong cũng không có ý kiến gì, cười nói:
– Sư tỷ, đây không khác gì tôi tự giao tiền nhà cho mình, chỉ là thay đổi tên Lăng Nhuệ mà thôi còn phải ký tên đóng dấu sao?
Ngô Mộng Điệp nghiêm túc nói:
– Phí thuê bao nhiêu và giao như thế nào là kết quả thỏa thuận của chúng ta, nhưng thủ tục nhất định phải chính quy, vì đây là hành vi thương nghiệp giữa chúng ta.
Sở Thiên Thư gật đầu kí tên vào vị trí người đi thuê.
Ngô Mộng Điệp lấy danh nghĩa là người giám hộ của Lăng Nhuệ ký vào vị trí người cho thuê.
Hợp đồng chia làm hai phần, đôi bên mỗi người một phần.
Sau khi ký xong, Ngô Mộng Điệp trịnh trọng thu hồi phần của cô, Sở Thiên Thư đem phần của mình đặt dưới tấm kính dày ở tủ đầu giường.
Ngô Mộng Điệp cười nói
– Cậu ngược lại là thích bớt việc.
Sở Thiên Thư nói:
– Điều này có thể nhắc nhở tôi đây là phòng của chủ nhà.
Ngô Mộng Điệp hỏi:
– Lãnh Tuyết giao chìa khóa cho cậu rồi sao?
Sở Thiên Thư móc chìa khóa nhà và xe ra, lắc lắc một cái.
– Nhớ kỹ, hiệp nghị nói miệng này của chúng ta, cậu hãy tuân thủ một cách nghiêm túc, tôi không hi vọng trong thời gian cho thuê có chuyện không vui xảy ra.
Hiệp nghị nói miệng mà Ngô Mộng Điệp nói tới tất nhiên là không mang phụ nữ nào ngủ qua đêm ở phòng ngủ chính.