“Anh có thể tha cho tôi không?”
Cuối cùng thì tên sát thủ cũng cảm nhận được thế nào là sự sợ hãi đích thực.
Xung quanh hắn chỗ nào cũng được gài bom, Tần Cao Văn chỉ cần ấn nút điều khiển trong tay thì tới khi đó hắn sẽ biến thành khói bụi.
“Muốn tôi tha cho anh cũng không thành vấn đề, nói cho tôi biết rốt cuộc ai muốn anh giết tôi?”
Đóa Đóa đứng bên cạnh chú siêu nhân, ôm chặt chân anh với vẻ sợ hãi.
Vẫn may, vào thời khắc then chốt thì chú siêu nhân lại tới kịp để cứu Đóa Đóa, nếu không thì xong đời rồi.
“Tôi có thể nói cho anh biết nhưng cần phải để tôi ra khỏi phạm vi có bom đã”.
Hắn sợ Tần Cao Văn nuốt lời.
Nếu như hắn nói cho đối phương thì có khi đối phương vẫn sẽ ấn nút điều khiển.
Khi đó hắn chỉ còn đường chấp nhận sự thật tàn khốc mà thôi.
Tần Cao Văn gật đầu: “Không thành vấn đề”.
Tên sát thủ để lộ nụ cười lạnh lùng một cách khó mà phát hiện ra.
Chỉ cần để hắn thoát ra khỏi phạm vi gài bom thì hắn tin Tần Cao Văn chẳng thể làm gì được hắn.
Tên này chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.
Đến khi tên sát thủ đã ra ngoài, Tần Cao Văn bèn giục: “Giờ có thể nói cho tôi rốt cuộc ai đã cử anh tới giết tôi chưa?”
Tên sát thủ bỗng bật cười, tiếng cười vang vọng trong không gian.
Cứ như thể hắn vừa nghe thấy một chuyện cười vậy.
“Anh Tần, anh ngây thơ quá, đến lời của tôi mà anh cũng tin sao”.
Tần Cao Văn không hề cảm thấy bất ngời với phản ứng của tên sát thủ.
Anh điềm đạm nói: “Xem ra anh không định nói cho tôi biết là chuyện gì nhỉ?”
“Anh Tần, vừa rồi anh đã bỏ lỡ mất một cơ hội.
Giờ thì quyền chủ động đã nằm trong tay tôi rồi, tôi có thể giết chết anh bất cứ lúc nào”.
Tần Cao Văn thở dài: “Anh có biết Mã Thiên Long không?”
“Tôi nói anh biết, anh đừng lấy Mã Thiên Long ra hù dọa tôi, hắn trước mặt tôi cũng chẳng khác gì con tôm cái tép cả”.
Tần Cao Văn chẳng bận tâm tới lời nói của tên sát thủ.
Anh chỉ ngồi xuống, xoa đầu Đóa Đóa và nói: “Đóa Đóa ở đây đợi chú, chú siêu nhân có chút việc cần làm”.
Đóa Đóa lắc đầu, ôm chặt lấy Tần Cao Văn: “Không, Đóa Đóa muốn đi cùng chú siêu nhân, dù chú đi đâu thì cháu cũng sẽ ở cạnh chú”.
Những chuyện xảy ra trước đó đã khắc sâu trong tâm trí của Đóa Đóa khiến cô bé hình thành nên một quan niệm chắc nịch.
Chỉ có ở bên cạnh chú siêu nhân thì mới được an toàn.
Nếu không thì dù cô bé ở đâu cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Chú giờ có chút việc, Đóa Đóa nghe lời nhé!”
Trước đây dù Tần Cao Văn có nói gì thì Đóa Đóa cũng đều nghe theo sự sắp xếp của anh, nhưng sự việc lần này đã tạo thành một cú sốc quá khủng khiếp với cô bé.
Đóa Đóa lắc đầu thật mạnh: “Không được, chú siêu nhân, cháu không đồng ý”.
Còn không đợi Đóa Đóa lên tiếng thì giọng nói phía sau đã đột nhiên vọng tới.
“Tần Cao Văn không cần vất vả nữa, tôi tới rồi đây”.
Tên sát thủ xuất hiện phía sau Tần Cao Văn.
Anh tái mặt, sau đó bèn đứng dậy.
Tên sát thủ khoanh tay trước ngực, để lộ vẻ khinh miệt.
Hắn căn bản không coi Tần Cao Văn ra gì.
“To gan đấy”.
Tần Cao Văn nhìn tên sát thủ và thản nhiên nói.
“Nói thật cho anh biết, tôi cũng đã từng giao đấu với Mã Thiên Long, có điều khi đó tôi chỉ cần dùng hai chiêu là đánh bại được hắn rồi.
Anh Tần còn lời gì trăn trối không?”
Tần Cao Văn nói tiếp: “Vậy xem ra trận đấu giữa chúng ta anh nhất định phải thắng nhỉ?”
Hắn lạnh lùng nhìn Tần Cao Văn: “Chính xác, giết chết anh dễ như bỡn”.
Tên sát thủ cảm thấy vô cùng tự tin về thực lực của mình.
Hắn thấy dù không dùng thủ đoạn thì cũng có thể dễ dàng hạ gục anh.
Sớm biết thế này thì ban đầu hắn đã không yêu cầu sự an toàn tuyệt đối mà chiến đấu luôn cho rồi.
“Đóa Đóa, lát nữa dù có xảy ra chuyện gì thì cũng bịt mắt lại, rõ chưa?”
Đóa Đóa gật đầu, vô cùng nghe lời, bèn bịt mắt lại và đi qua một bên.
Tên sát thủ cười lạnh lùng: “Bố cũng chu đáo đấy nhỉ, sợ con gái nhìn thấy chính mình bị giết”.
Tần Cao Văn nói: “Đừng lắm lời, ra tay đi”.
Tên sát thủ hừ giọng, lấy ra một con dao.
Con dao sáng loang loáng.
“Anh chết chắc rồi!”
Tên sát thủ lao như điên về phía Tần Cao Văn với tốc độ cực nhanh.
Hắn nhảy lên cao gần hai mét.
Con dao trong tay vung mạnh, quét về phía khu vực cổ của Tần Cao Văn.
Đối phương chết chắc rồi.
Nhìn thấy màn khoa chân múa tay đó, Tần Cao Văn chỉ cảm thấy nực cười.
Chút đòn tấn công đó chẳng khác gì vẽ hươu vẽ vượn trước mặt anh.
Tần Cao Văn vẫn vô cùng điềm đạm.
Anh nhặt một hòn đá ở dưới đất và ném về phía trước.
Phụt!
Trong nháy mắt, viên đã đã ghim vào người tên sát thủ, một lúc sau hắn ngã rầm ra đất.
Nơi hòn đã ghim vào, máu tươi chảy ra ròng ròng, nhuốm đỏ áo của hắn.
Tên sát thủ nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin.
Không thể nào?
Tốc độ của đối phương nhanh đến vậy sao?
Tần Cao Văn nhìn tên sát thủ ngã ra đất mà thở dài: “Từ khi nào mà người của bang Huyền Thiên lại trở nên vô dụng thế này chứ?”
Tên sát thủ cảm thấy tò mò, bèn hỏi Tần Cao Văn: “Anh là ai?”
Trực giác mách bảo hắn rằng, có lẽ hắn biết về người này.
Tần Cao Văn vẫn vô cùng thản nhiên: “Chẳng trách!”
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Tần Cao Văn đi tới trước mặt hắn và nói: “Các người biết tại sao bang Huyền Thiên không bao giờ bằng Thiên Phạt không?”
Giọng điệu quen thuộc này hình như hắn đã nghe thấy ở đâu đó.
Năm xưa trong bang Thiên Phạt có một cao thủ đỉnh cao, dựa vào sức lực của một người mà có thể giết chết toàn bộ người của bang Huyền Thiên, không chừa một tên.
Chuyện này năm xưa đã gây ra rất nhiều sự chú ý và chấn động toàn bộ thế giới ngầm.
Sau đó bang Huyền Thiên lựa chọn thần phục bang Thiên Phạt.
Năm đó, sau khi đánh bại toàn bộ cao thủ của bang Huyền Thiên, thì người cao thủ kia cũng nói một câu như vậy.
Tên sát thủ dường như hiểu ra bèn lên tiếng: “Lẽ nào anh…”
Tần Cao Văn gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là người mà anh đang nghĩ tới”.
Nghe thấy vậy, hắn đột nhiên cảm giác như bị sét đánh, cơ thể run lên bần bật, hắn nhìn Tần Cao Văn với ánh mắt kinh hoàng.
Sao lại là anh ta chứ?
“Anh..”
Giờ hắn cảm thấy hối hận vô cùng, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Sớm biết thế này thì hắn đã không nhận nhiệm vụ rồi.
Vì nhận thì có khác gì tự tìm đường chết.
“Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”
Năm xưa một mình anh đã hạ gục toàn bộ cao thủ của bang Huyền Thiên, huống hồ hắn ở trong môn phái chỉ là một kẻ vô danh..