Chương 575
Theo lý mà nói, uống vào sẽ nhanh chóng đột phá, sẽ không có hại đến sức khỏe, nhưng sự thật lại tát thẳng vào mặt anh ta.
Tên áo đen cầm đầu nói: “Hôm nay nếu không cứu sống được đường chủ của chúng tôi, thì tôi dám đảm bảo hội trường đấu giá ngầm này sẽ máu chảy thành sông!”.
Hả?
Sắc mặt của người dẫn chương trình vô cùng khó coi, cơ thể càng run mạnh hơn.
Người dẫn chương trình nhìn về phía Tần Cao Văn với ánh mắt cầu cứu.
Trước đó anh đã cảnh cáo đừng có uống viên đơn dược đó, nếu không sẽ chuốc họa vào thân, nhưng người dẫn chương trình nhắm mắt làm ngơ, ngược lại còn mỉa mai anh.
Bây giờ sự thực chứng minh Tần Cao Văn là một người có con mắt tinh tường, những gì anh vừa nói đều là sự thật.
Hối hận.
Vô cùng hối hận.
Nếu biết trước thì nên nghiêm túc nghe theo ý của Tần Cao Văn rồi.
Như vậy sẽ không gặp họa.
“Để tôi nghĩ cách!”.
Người áo đen bỏ đao trên tay xuống, lạnh lùng nói với người dẫn chương trình: “Tôi nói cho anh biết, các anh chỉ có nửa tiếng, nửa tiếng sau nếu vẫn chưa nghĩ ra cách để chữa trị cho đường chủ chúng tôi, thì anh đi chết đi”.
“Được, tôi biết rồi!”.
Người dẫn chương trình không ngừng gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Tần Cao Văn.
“Anh ơi, tôi xin anh hãy giúp tôi có được không?”.
Tần Cao Văn quả thực có cách chữa khỏi cho ông lão.
Nhưng anh không muốn làm.
Khi đám người áo đen xuất hiện, Tần Cao Văn liền biết thân phận thực sự của bọn họ, đó là một nhóm người của phái Thiên Long, nhưng đối với Tần Cao Văn mà nói, đó chẳng qua là những nhân vật tép riu không thể leo lên cao được, bọn họ nếu muốn ra tay thật, anh vẫn có thể thoát khỏi một cách lành lặn.
Sự sống chết của những người này không liên quan gì đến anh.
Dựa vào đâu mà anh phải ra tay giúp họ chứ?
Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian”.
Người dẫn chương trình sốt ruột đến mức toát mồ hôi hột.
“Người anh em, tôi xin cậu, cậu đừng chấp tôi, tha cho tôi một lần đi, trước đây tôi cũng thực sự không cố ý”.
Tần Cao Văn cảm thấy nực cười.
Vừa rồi khi bản thân đưa ra ý kiến, người dẫn chương trình đã làm như thế nào vậy?
Cái cảnh anh ta coi thường mỉa mai, đến bây giờ Tần Cao Văn vẫn nhớ rõ.
Bây giờ biết sai rồi.
Xin lỗi, cũng muộn rồi.
Cô gái áo trắng ở bên cạnh cũng không còn ghét Tần Cao Văn nữa, cho dù cô ta vẫn rất coi thường đối phương.