Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 569




Chương 569

Người khác có ý tốt thì lại bị ông ta hiểu lầm. Vừa rồi trước mặt bao nhiêu người ông ta còn định ra tay với anh. Ông ta cảm thấy xấu hổ khôn tả.

Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Không có gì”.

Đối với những hành động vừa rồi của người đàn ông trung niên, Tần Cao Văn có thể hiểu được. Chỉ cần suy nghĩ là biết sự phản ứng của ông ta là hết sức bình thường.

Nếu như bản thân mình rơi vào tình huống đó thì e rằng còn cực đoan hơn thế.

Thầy Triệu nói: “Rốt cuộc có chịu bán cho tôi hay không?”

Vậy mà còn phải hỏi sao?

Một lần có thể cầm được mấy trăm triệu tệ thì từ nay về sau Triệu Thiết Trụ sẽ không cần phải lo lắng cái ăn cái mặc nữa. Số tiền này có tiêu thế nào cũng không hết.

Vậy nên chỉ có kẻ ngốc mời từ chối mà thôi.

“Tôi không đồng ý”.

Giọng nói của ông ta vang vọng trong căn phòng. Tất cả đều có thể nghe rõ.

Bọn họ đều cảm thấy không dám tin và nhìn Triệu Thiết Trụ. Rõ ràng là họ không thể hiểu, rốt cuộc con người này đang nghĩ gì.

Hơn một trăm triệu tệ mà ông ta còn không đồng ý bán. Vậy ông ta còn muốn bao nhiêu?

Cái tên nhà quê này lại tham lam tới vậy sao?

Thầy Triệu khẽ chau mày, cảm thấy không hài lòng: “Tôi nói cho ông biết, giá mà tôi có thể đưa ra là cao nhất rồi. Ông không biết điều thì chỉ có thể tự chuốc nhục mà thôi”.

Ông ta vội vàng lắc đầu nói với thầy Triệu:

“Thầy Triệu đừng hiểu lầm. Tôi không phải có ý đó, chỉ làm cảm thấy nhiều quá dùng không hết”.

Lý do đó càng khiến người khác phải há mồm trợn mắt. Bọn họ không ngờ trên đời này lại có người chê tiền nhiều.

Thầy Triệu cũng cảm thấy không thể tin được.

“Vậy ông thấy đưa bao nhiêu thì phù hợp?”

Người đàn ông trung niên sờ đầu, để lộ ra vẻ chất phác và cười toe toét.

“Thật ngại quá thầy Triệu. Tôi không muốn bán cho ông. Giờ tôi muốn bán cho cậu thanh niên này”.

Người đàn ông trung niên quay người, chân thành nói với Tần Cao Văn: “Cậu Tần, vừa rồi nếu như không có cậu thì có lẽ tôi đã bị người khác chôn sống rồi. Để cảm ơn cậu tôi đồng ý bán bức tranh này với giá hai trăm nghìn tệ cho cậu”.

Hai trăm…nghìn tệ sao?

Đầu óc người này có vấn đề chắc?

Một trăm hai mươi triệu tệ và hai trăm nghìn tệ cách biệt lớn lắm đấy.

Không phải ông ta là một tên ngốc đấy chứ? Chứ người bình thường ai là đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy.

Thầy Triệu ở bên cạnh thở dài. Rõ ràng là ông ta cảm thấy đau lòng cho quyết định của Triệu Thiết Trụ. Ông ta làm như vậy thì chẳng có lợi cho bất kỳ ai cả.

Tần Cao Văn đáp lại: “Tôi hi vọng ông nghĩ cho kỹ, một khi tiền trao cháo múc ông có hối hận cũng không có cơ hội nữa đâu”.