Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 554




Chương 554

Môn chủ Mãnh Hổ Môn thở dài: “Cái thứ con sâu cái kiến như Tần Cao Văn vốn không đủ tư cách khiến chúng tôi phải ra tay thế nhưng hắn lại cứ đi cướp thứ không nên cướp của chúng tôi là Hoa Sen Tử Vong”.

Vương Thuyền Quyên tái mặt, từ sâu trong đôi mắt cô ánh lên sự sợ hãi.

Cô hiểu rất rõ tính cách của Tần Cao Văn. Chắc chắn anh không vô duyên vô cớ gây sự với người khác để cho cô và Đóa Đóa phải rơi vào nguy hiểm.

Chắc chắn có điều gì đó hiểu nhầm sau chuyện này.

“Nghe tôi nói, để tôi gặp Tần Cao Văn. Chuyện này không phải như các người nghĩ đâu, anh ấy chắc chắn không làm như vậy”.

“Đừng nhiều lời”, người này ngắt lời Vương Thuyền Quyên.

“Dù là ai thì chỉ cần đắc tội với người của Mãnh Hổ Môn cũng đều phải chết, phải trả giá cực đắt”.

Có thể nếu là trước đây khi gặp tình huống này Mãnh Hổ Môn có thể nhẫn nhịn nhưng giờ thì khác, thực lực của họ đã đủ mạnh và là một trong những tổ chức hàng đầu tỉnh.

Giờ chúng là nhân vật bá chủ, dù có là tổ chức Long Đằng hay Huyền Vũ Môn thì cũng không thể so sánh với chúng được.

“Chỉ cần có hai người trong tay thì tôi không tin Tần Cao Văn lại không tới”.

Ngay sau đó môn chủ Mãnh Hổ Môn đứng dậy, rời khỏi căn phòng giam lạnh lẽo.

Trong căn phòng trống trơn chỉ còn lại một mình Vương Thuyền Quyên.

Giờ phải làm sao đây?

Cuối cùng cũng đã về tới nhà.

Nhìn thấy căn biệt thự từ xa, Tần Cao Văn cảm thấy vô cùng ấm áp. Hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp của Vương Thuyền Quyên với nụ cười rạng rỡ và tiếng gọi bố trong trẻo của con gái hiện ra trong đầu anh.

Cầm Trái Tim Đại Dương trong tay, Tần Cao Văn bước vào căn biệt thự.

Vừa bước vào sân anh đã thấy có gì đó không ổn. Bầu không khí ngập tràn sự quỷ dị.

Sân vườn hỗn loạn giống như bị ai đó phá hủy.

Trực giác mách bảo với Tần Cao Văn rằng chắc chắn mẹ con Vương Thuyền Quyên đã xảy ra chuyện, nếu không cô ấy nhất định sẽ thu dọn sân vườn sạch sẽ. Dù có bận đến đâu thì người phụ nữ cũng sẽ không quên việc chăm lo cho cuộc sống của gia đình.

Tần Cao Văn lao vào trong thì phát hiện không thấy ai hết.

Anh bỗng tối sầm mặt.

“Anh Tần cuối cùng cũng về rồi à”.

Một giọng nói vang lên trong phòng khách khiến Tần Cao Văn vội vàng quay người lại.

Một người đàn ông mặc đồ đen đứng dậy. Người này cầm ly rượu vang trong tay, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị và sắc như dao cạo.

“Các người là ai?”

Tần Cao Văn lạnh lùng hỏi.