Chương 510
Cũng xem như hắn tự mình hiểu mình.
“Nếu chúng tôi cứ ngang nhiên đánh anh như vậy, chắc chắn chúng tôi sẽ chịu thiệt, cho nên chúng tôi muốn tăng thêm độ khó để thử thách anh”.
Tần Cao Văn yên lặng lắng nghe.
“Nói đi, là thử thách gì?”.
Ngô Tuấn Kiệt lạnh lùng cười nói: “Tôi cần anh lấy được Hoa Sen Tử Vong của Mãnh Hổ Môn”.
Nghe thấy câu nói này, không chỉ Tần Cao Văn ở đó, mà những người đứng xem khác ai nấy đều rùng mình.
Long chột đứng bên cạnh nói với Ngô Tuấn Kiệt: “Người anh em, anh điên rồi à?”.
Hoa Sen Tử Vong không phải là một bông hoa, mà là một tín vật quan trọng của Mãnh Hổ Môn, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với bọn họ.
Nghe nói gần đây Hoa Sen Tử Vong phải tiến hành di dời, từ tỉnh Giang Bắc đến tỉnh Thiên Hải, để bảo vệ nó không bị trộm cắp, Mãnh Hổ Môn liền lúc cử ra mười mấy cao thủ ở cấp trung sĩ.
Còn có cả hai ba cao thủ cấp võ vương nữa.
Đội hình lớn như vậy đủ để chống lại đội ngũ mạnh mẽ tinh nhuệ nhất.
Ngô Tuấn Kiệt thế mà lại để Tần Cao Văn đến chỗ bọn họ cướp Hoa Sen Tử Vong, chẳng phải là đẩy anh vào hố lửa sao?
Đây không phải là điểm khiến mọi người lo lắng nhất.
Điều khiến mọi người sợ hãi vẫn là mâu thuẫn không thể điều tiết giữa Mãnh Hổ Môn và bọn họ.
Một khi Hoa Sen Tử Vong bị mất đi, Mãnh Hổ Môn chắc chắn sẽ rơi vào điên cuồng cực độ, đến lúc đó chắc chắn sẽ ra tay với tổ chức Long Đằng bọn họ.
Trước đây giữa hai môn phái bọn họ có thể nói là ngang vai ngang vế, nhưng bây giờ thực lực của tổ chức Long Đằng trên giang hồ đã hoàn toàn không còn mạnh mẽ như xưa.
Một khi khiến Mãnh Hổ Môn tức giận, nói rằng bọn họ sẽ đối mặt với nạn diệt vong đều không hề quá đáng.
Gan của Ngô Tuấn Kiệt quá lớn.
Mà đây chính là nguyên nhân Ngô Tuấn Kiệt đưa ra lời thách thức đối với Tần Cao Văn.
Cướp Hoa Sen Tử Vong rốt cuộc nguy hiểm như thế nào thì không cần nói cũng biết. Đa số mọi người nghe xong đều nhụt chí, trí tuệ mà Tần Cao Văn vừa thể hiện ra quả thực đã vượt qua dự đoán của hắn.
Nhưng muốn dựa vào những mưu kế nhỏ này để đạt được sự tôn kính của bọn họ thì quá thể nực cười.
Hắn buộc phải khiến Tần Cao Văn thể hiện ra thực lực lớn mạnh, chỉ có như vậy mới có thể tâm phục khẩu phục.
Tần Cao Văn chắc không dám đồng ý đâu.
Thấy đối phương mãi không nói gì, khóe miệng Ngô Tuấn Kiệt lộ ra vẻ đắc ý.
Tất cả đều giống y hệt như hắn tưởng tượng.
“Có phải anh không dám đi đúng không?”.
Ngô Tuấn Kiệt lạnh lùng nói: “Anh không dám đi, điều này cũng rất bình thường, vậy anh mau cút đi, tổ chức Long Đằng chúng tôi căn bản không cần một người ăn hại như vậy”.