Chương 506
Ngày nay, các gia tộc lớn ở tỉnh Thiên Hải đều đã bị Tần Cao Văn dọa sợ. Công ty của Vương Thuyền Quyên mở ở nơi này cũng thuận theo tự nhiên ngày càng phát đạt.
Mục tiêu tiếp theo mà Tần Cao Văn sẽ đối phó chính là tỉnh Giang Bắc. Tổ chức đáng sợ nhất ở tỉnh Giang Bắc chính là tổ chức Long Đằng, bọn họ có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Vương Diệu Hoa là tổ chức Long Đằng, đến đây tìm anh có chuyện gì?
“Có chuyện gì sao?”.
Vương Diệu Hoa nói: “Tôi biết thực lực của anh Tần Cao Văn rất mạnh, bản lĩnh cao cường. Hôm nay tôi đến đây là muốn xin anh đồng ý với tôi một yêu cầu”.
“Đừng dài dòng”.
Vương Diệu Hoa nói: “Tôi hi vọng anh Tần Cao Văn có thể trở thành người huấn luyện của đội ngũ đặc biệt thuộc tổ chức Long Đằng chúng tôi”.
Tần Cao Văn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ở cả tỉnh Giang Bắc còn ai dám động tới tổ chức Long Đằng, mà bọn họ lại cần phải huấn luyện đội ngũ đặc biệt gì đó? Cho dù là vậy thật thì bọn họ cũng có nguồn tài nguyên rất lớn để lựa chọn, vì sao lại tìm đến anh?
“Vì sao lại tìm đến tôi?”.
Vương Diệu Hoa trả lời một cách rất chân thành: “Tôi rất khâm phục hành động của anh Tần. Hiện nay ở tỉnh Giang Bắc, e là không tìm được ai có thể sánh bằng anh, anh là người phù hợp nhất”.
“Dựa vào đâu tôi phải đồng ý với yêu cầu của anh?”.
Vương Diệu Hoa lấy một chiếc hộp ra: “Anh Tần có thể mở nó ra xem xem, anh nhất định sẽ hài lòng với thứ trong hộp”.
Tần Cao Văn nhận lấy chiếc hộp, mở ra thì phát hiện trong đó có một mảnh nhỏ màu đen.
Người khác nhìn thấy mảnh nhỏ này có lẽ sẽ cho rằng nó không đáng một xu, nhưng với Tần Cao Văn mà nói, nó lại là vật vô giá. Chỉ có anh biết mảnh nhỏ này hiếm có đến mức nào.
Nhiều người chen nhau, tranh giành sứt đầu mẻ trán chỉ để có được nó, cuối cùng cũng khó đạt mục đích. Không ngờ Vương Diệu Hoa lại có thể lấy được mảnh nhỏ này. Quả thật vượt ngoài dự liệu của anh.
Nếu tổ chức Long Đằng đã có bảo vật như thế này, vì sao không giữ riêng cho mình mà lại cho anh?
“Các người không thấy đau lòng sao?”.
Trên mặt Vương Diệu Hoa lộ ra nụ cười cay đắng: “Đau lòng ư?”.
Anh ta thở dài: “Đương nhiên tôi cảm thấy đau lòng, nhưng…”.
Nói đến đây, trên mặt anh ta hiện lên vẻ buồn bã: “Bây giờ, thực lực của tổ chức Long Đằng chúng tôi không bằng ngày xưa. Cho dù có được bảo vật thế này, bị người khác biết được cũng chỉ gặp phải nạn diệt vong mà thôi”.
Tần Cao Văn biết anh ta nói đúng, giữ thứ quý giá trong người sẽ bị người khác để ý đến, từ xưa đã có đạo lý này.
“Thế nhưng nếu để món đồ này rơi vào tay người bình thường, tôi lại cảm thấy không cam lòng. Đồ tốt đương nhiên phải dành cho người xứng đáng”.
Tần Cao Văn cầm lấy mảnh nhỏ màu đen, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, tôi đồng ý với yêu cầu của anh”.