Chương 472
Có viên ngọc như Lý Thắng Kỳ rồi thì sự kỳ vọng mà mọi người dành cho Tần Cao Văn chẳng là gì nữa? Bọn họ đã không còn hứng thú nên tỏ ra hờ hững, thậm chí có người còn định bỏ đi.
Bọn họ thấy nếu đã nghe nhạc của Lý Thắng Kỳ mà còn nghe của Tần Cao Văn thì đúng là làm nhục cái lỗ tai họ. Tương đương với việc vừa ăn của ngon vật lạ xong lại phải đi ăn shit.
Vậy thì ai muốn đây?
Có lẽ tất cả sẽ đều từ chối thôi.
“Vừa rồi anh đánh, miễn cưỡng mà nói thì cũng tạm được”.
Đây có thể nói là câu khen ở mức độ cao nhất mà Tần Cao Văn có thể đưa ra rồi.
Bản nhạc đó đúng là không tệ nhưng còn rất nhiều chỗ có thể cải thiện.
Tần Cao Văn bước lên sân khấu, ngồi xuống trước cây đàn.
Có không ít người định bỏ đi, không muốn nghe anh đánh đàn. Tần Cao Văn cũng chẳng chút do dự mà cứ thế ấn xuống bàn phím.
Đám đông càng lúc càng cảm thấy Tần Cao Văn chẳng hiểu gì về âm nhạc.
Âm nhạc coi trọng sự đắm chìm của linh hồn, cần phải đợi tâm tĩnh hoàn toàn thì mới có thể truyền đạt được sự kỳ diệu của nốt nhạc cho người nghe.
Nhưng rõ ràng là Tần Cao Văn đã bỏ qua bước đó. Một lúc sau, vài nốt nhạc liên tục vang lên.
Những người đang định bỏ đi bỗng dừng lại. Bởi vì bọn họ phát hiện ra…
Hình như Tần Cao Văn đánh đàn cũng không tệ.
Vài chục giây trôi qua, âm nhạc của Tần Cao Văn đã đưa họ vào một thế giới khác.
Đám đông một lần nữa lại chìm đắm trong đó.
Âm nhạc mà Tần Cao Văn thể hiện khiến cho mọi người cảm nhận được bốn mùa đang thay đổi, lúc thì hoa nở muôn phương, chim hót líu lo, hoa khoe sắc thắm. Lúc thì mặt trời rực rỡ, nắng rót chói chang. Có lúc lại nhẹ nhàng lá bay, du dương trong khoảng không. Thi thoảng lại lạnh lẽo như có tuyết giăng đầy trời.
Trong bài nhạc này, mỗi người đều có thể cảm nhận được đây giống như một sự gột rửa dành cho linh hồn.
Họ có thể cảm nhận được sóng biển dập dờn, tinh không trải rộng và cũng có thể cảm nhận được sự rực rỡ huy hoàng của những vầng sao.
Họ có thể nhìn thấy những trận địa chấn của thời tiền sử, khi sự hỗn độn xảy ra, cũng có thể cảm nhận được sự hoang vu của hàng triệu năm trước khi vạn vật bị tiêu diệt.
Bài nhạc của Tần Cao Văn giống như một cỗ máy thời gian đưa bọn họ từ thời cổ đại tới thời hiện đại.
Sự cảm nhận của họ có thể nói không thể dùng từ ngữ nào miêu tả được.
Đây căn bản không phải một bài nhạc mà là một khúc hoan ca từ sâu thẳm trong cõi linh hồn của mỗi người.
Bọn họ đã không thể tìm ra được từ gì để miêu tả nữa rồi. Bất cứ từ ngữ nào cũng đều không thể lột tả hết được.
Đến cả Lý Thắng Kỳ cũng bị thu hút. Anh ta bỗng cảm thấy tự ti.
Ban đầu anh ta còn cảm thấy tự tin với tài năng đánh đàn của mình. Anh ta nghĩ rằng mình có thể tiêu diệt đối phương trong nháy mắt. Nhưng khi so sánh với đối phương thì anh ta mới phát hiện ra suy nghĩ ngây thơ ban đầu của mình thật nực cười.