Chương 446
“Tại sao?”
Tiểu Điệp nhìn Trương Thiên Khoát và hỏi với vẻ khó hiểu.
“Lúc này Tần Cao Văn yêu Vương Thuyền Quyên vô cùng, có thể nói là nhất nhất nghe theo cô gái đó. Lúc trước có người đắc tội với Vương Thuyền Quyên mà anh ấy đã tiêu diệt cả bang phái đó luôn”.
Tiểu Điệp biết việc này. Điều đó càng khiến cô gái ngưỡng mộ Vương Thuyền Quyên và càng cảm thấy khó hiểu.
Tần Cao Văn yêu thương Vương Thuyền Quyên như vậy, tại sao cô lại phản bội anh?
“Nếu như cô nói ra chuyện này trước mặt Tần Cao Văn thì anh ấy sẽ cho rằng cô muốn hãm hại Vương Thuyền Quyên”.
Tiểu Điệp cảm thấy người này nói đúng.
“Vậy anh nói xem tôi phải làm gì?”
Trương Thiên Khoát cười lạnh lùng: “Xử luôn Vương Thuyền Quyên”.
Choang!
Ly cafe trong tay Tiểu Điệp rơi xuống đất phát ra âm thanh rõ ràng.
Cafe bắn tung tóe.
Một lúc lâu sau, Tiểu Điệp lắp bắp nói: “Anh vừa nói cái gì?”
“Tôi nói là bảo cô Tiểu Điệp giết chết Vương Thuyền Quyên”.
Tiểu Điệp bất giác run lẩy bẩy, cô chưa từng giết ai bao giờ. Và cũng không có gan làm như vậy.
“Không được, tôi không thể giết người”.
Tiểu Điệp mới tầm hai mươi, là một cô gái lương thiện, thuần khiết.
Trương Thiên Khoát kích động nói: “Tiểu Điệp, tôi rất hiểu cảm nhận lúc này của cô nhưng cô đã bao giờ nghĩ rằng nếu cô không ra tay với Vương Thuyền Quyên thì Tần Cao Văn sẽ là người chịu thiệt thòi chưa?”
“Lẽ nào trong lòng cô, Tần Cao Văn không quan trọng sao?”
Tiểu Điệp rơi vào im lặng.
Những lời đối phương vừa nói đều đúng cả. Đối với Tiểu Điệp, Tần Cao Văn chiếm giữ một vị trí quan trọng, không thể thiếu trong cuộc đời cô.
Bố mẹ của Tiểu Điệp đã không còn, Tần Cao Văn chính là người thân duy nhất của cô gái.
Cô không thể tưởng tượng được, nếu như Tần Cao Văn có mệnh hệ gì thì tiếp theo cô sẽ phải như thế nào?
“Được, tôi biết phải làm thế nào rồi”.
Do dự một lúc, Tiểu Điệp nói tiếp: “Nhưng tôi không có cơ hội tiếp xúc nhiều với Vương Thuyền Quyên. Khả năng lừa người khác của cô ta quá cao minh, giờ anh Tần tin tưởng cô ta như vậy hơn nữa hai người họ còn luôn như hình với bóng”.
“Có anh Tần bên cạnh thì tôi ra tay kiểu gì đây?”
Trương Thiên Khoát nói: “Cô có cơ hội!”
Thái độ của anh ta vô cùng dứt khoát.
Tiểu Điệp cảm thấy tò mò: “Tôi không hiểu ý anh, tôi lấy cơ hội ở đâu ra?”
“Tiếp theo cô làm như thế này…”
Trương Thiên Khoát vội vàng đi tới bên cạnh Tiểu Điệp, ghé miệng vào sát tai cô và nói vài câu.
Nghe xong, Tiểu Điệp rùng mình.