Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 354




Chương 354

Vì sao đều cảm thấy hôm nay anh sẽ chết chắc?

Máy bay sắp hạ cánh.

Trong lòng tất cả mọi người đều lo lắng.

Bọn họ đều hiểu, chờ sau khi máy bay đến sân bay tỉnh Thiên Hải, thì cũng chính là lúc Tần Cao Văn phải chết.

Với thủ đoạn độc ác của Từ Thiên Hoa, nhất định sẽ dày vò anh các kiểu, sau đó khiến anh phải chết một cách tức tưởi.

Khóe miệng Dương Thúy Phương lộ một thần thái mỉa mai: “Đồ khốn kia, lát nữa anh chết chắc rồi”.

Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Đến lúc đó người phải chết là ai còn chưa biết được đâu”.

Mọi người đều thầm thở dài.

Đúng là không hiểu nổi Tần Cao Văn nghĩ kiểu gì.

Cho dù Tiểu Điệp khá là hiểu thực lực của Tần Cao Văn, biết đối phương rốt cuộc lợi hại như thế nào, bây giờ cũng khó tránh khỏi nảy sinh sự sợ hãi.

Đứng lên khỏi ghế, Tiểu Điệp nói: “Anh Tần, anh thật sự chắc chắn chứ?”.

Tần Cao Văn dịu dàng cười nói: “Cứ yên tâm đi, anh ta không dám làm gì anh đâu”.

Chờ khi máy bay dừng lại, vừa mở cửa ra, Dương Thúy Phương vội vàng xông ra.

Cô ta lập tức ập vào lòng Từ Thiên Hoa, vừa khóc vừa nói: “Chồng ơi, cuối cùng anh cũng đến, anh nhất định phải lấy lại công bằng cho em”.

Nhìn thấy mặt mày tím tái sưng húp của Dương Thúy Phương, Từ Thiên Hoa lập tức nổi cơn phẫn nộ.

Thực sự không ngờ lại có người đám ra tay nhẫn tâm với vợ hắn như vậy.

Hắn gằn giọng nói: “Nói cho anh biết là ai đã làm như vậy?”.

Dương Thúy Phương quay người rồi đưa Từ Thiên Hoa lên máy bay.

Cô ta chỉ tay vào một góc bên cạnh nói: “Chồng, chính là người kia”.

Bây giờ gần như tất cả mọi người đều có thể tượng tượng ra cảnh Tần Cao Văn bị Từ Thiên Hoa đánh cho sưng tím mặt mày, dở sống dở chết.

Từ Thiên Hoa nắm chặt nắm đấm, từng bước đi về phía Tần Cao Văn.

Càng đến gần đối phương, Từ Thiên Hoa càng cảm thấy dáng người có hơi quen quen.

Hình như đã từng gặp ở đâu đó.

Cho dù người đó là ai, chỉ cần đắc tội vợ hắn thì đều phải chết.

Hắn không quan tâm gì nhiều.

“Mau quay người lại cho tao”.

Từ Thiên Hoa hét lớn về phía sau lưng của Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn vẫn ngồi im ở đó.

Mọi người đều lo lắng đến mức tim đập thình thịch.

“Bố mày cho mày…”.