Chương 346
Sự nỗ lực của cô mấy tháng nay đều không uổng công.
Bây giờ, công ty đang ngày một phát triển, trở nên càng ngày càng tốt dưới sự điều hành của cô, đã có công ty lớn ở tỉnh Thiên Hải bày tỏ ý muốn tiến thêm một bước hợp tác với Vương Thuyền Quyên.
May là cô không phụ sự kỳ vọng của Tần Cao Văn.
Ding doong!
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Vương Thuyền Quyên xoay người đi ra mở cửa, đứng trước mặt là Tần Cao Văn.
“Sao anh lại đến đây?”, Vương Thuyền Quyên nở nụ cười ngọt ngào, có hơi bất ngờ.
Bình thường Vương Thuyền Quyên đi làm, Tần Cao Văn sẽ không đến quấy rầy, hôm nay có chuyện gì đây?
Tần Cao Văn nói: “Vợ, anh có việc này muốn bàn với em”.
Vương Thuyền Quyên nhìn gương mặt của Tần Cao Văn, phát hiện vẻ mặt anh có chút khó xử, hình như chuyện anh sẽ nói tiếp theo hơi khó mở miệng.
Chuyện này khiến Vương Thuyền Quyên vô cùng tò mò.
Cô nói thẳng: “Có chuyện gì anh cứ nói thẳng, có gì mà phải giấu giếm với em chứ?”.
“Anh muốn đến tỉnh Thiên Hải một chuyến”.
Vương Thuyền Quyên rất ngạc nhiên, hỏi: “Anh đến tỉnh Thiên Hải làm gì?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Có một việc quan trọng cần xử lý”.
Vương Thuyền Quyên có thể cảm nhận được, bây giờ Tần Cao Văn không muốn nói cho mình nội dung cụ thể của việc đó. Nếu đã như vậy, cô cũng không định hỏi nhiều.
“Không thành vấn đề, anh cứ đi đi, bây giờ em có thể chăm sóc tốt cho Đóa Đóa”.
Tần Cao Văn dịu dàng nói: “Vợ, em yên tâm, trong vòng nửa tháng anh sẽ quay về”.
“Vâng”.
Tỉnh Thiên Hải.
Với vai trò là một tỉnh giàu có nhất khu vực Đông Nam, trong tỉnh Thiên Hải có rất nhiều nhà giàu có. Theo thống kê chưa hoàn toàn, số người có tải sản hơn một tỷ đã là mấy trăm người, số người có tài sản mười tỷ cũng mười mấy người.
Trong đó, ba gia tộc lớn giàu nhất tỉnh Thiên Hải lần lượt là nhà họ Mã, nhà họ Công Tôn và nhà họ Nam Cung.
Ở nhà họ Mã.
Mã Đằng Vân ngồi trên ghế sofa, tự rót cho mình một tách cà phê, hỏi: “Sự việc tiến triển thế nào rồi? Có tìm được cô gái đó không?”.
Đứng đối diện Mã Đằng Vân là con trai ông ta, Mã Phi Thiên.
Mã Phi Thiên đáp: “Xin lỗi bố, vẫn chưa có manh mối của Trần Tiểu Điệp”.
Sắc mặt Mã Đằng Vân trở nên lạnh lùng: “Con làm sao thế? Đã hơn hai tháng rồi mà vẫn không tìm được cô ta, bố cần con có ích gì?”.
Thấy bố mình nổi giận, Mã Phi Thiên hơi căng thẳng, vội nói: “Xin lỗi bố, bố cho con thêm một tháng nữa, con nhất định có thể tìm được cô ta về”.
Mã Đằng Vân hừ một tiếng.
Lời con trai nói càng khiến ông ta thất vọng.