Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 321




Chương 321

Nghe thấy mấy từ này, Tần Cao Văn lập tức thở phào.

Người thanh niên lại nói: “Tôi có thuốc khắc chế với loại thuốc độc này”.

Anh ta lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu trắng. Tần Cao Văn nhận lấy, sau khi mở lọ thì đổ ra một viên đan dược màu đen. Viên đan dược phát ra mùi thơm nhè nhẹ.

Tần Cao Văn đặt viên thuốc trong tay, nhìn một hồi lâu rồi hỏi: “Đây là thuốc giải à?”

“Đúng vậy”.

Người thanh niên tiếp tục nói: “Anh cho cô Vương dùng, sau hai giờ chắc chắn cô ấy sẽ tỉnh lại”.

Tần Cao Văn chẳng nghĩ ngợi được nhiều. Anh đi tới trước mặt Vương Thuyền Quyên, nhét viên thuốc vào miệng cô, sau đó rót cho cô một cốc nước.

Anh giúp cô nuốt viên thuốc xuống và lòng bỗng nhẹ nhõm hơn.

“Anh Dương, cảm ơn anh!”

Người thanh niên họ Dương vội vàng nói: “Anh Tần không cần nói vậy. Anh cứu mạng tôi, nếu khi đó không có anh thì tôi sớm đã chết rồi. Giờ có thể giúp đỡ anh là vinh hạnh của tôi”.

Người thanh niên tên là Dương Thiên Hoa là truyền nhân thần y đời thứ mười tám của Thiên Triều.

Anh ta từng đại diện khu vực Thiên Triều đi tham gia cuộc thi y học thế giới, hơn nữa còn lọt vào top ba.

Năm đó nếu không phải Tần Cao Văn có ơn cứu mạng thì có lẽ đối phương sẽ không dễ dàng gì ra tay cứu Vương Thuyền Quyên như vậy.

Tần Cao Văn ngồi bên giường với vẻ mặt căng thẳng. Cả đời này anh đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, sống những ngày tháng đao gươm nhuốm máu không biết bao lâu nhưng chưa bao giờ lại căng thẳng như thế này.

Anh nhìn Vương Thuyền Quyên chăm chăm, chỉ sợ đối phương có chuyện.

Sau hai tiếng đồng hồ.

Vương Thuyền Quyên vẫn nằm trên giường không tỉnh lại. Tần Cao Văn cảm thấy sốt ruột: “Thế này là thế nào?”

Dương Thiên Hoa cũng tỏ ra kinh ngạc.

Anh ta có thể đảm bảo không hề phán đoán sai về bệnh tình của Vương Thuyền Quyên, chắc chắn là thuốc giải vừa rồi có tác dụng.

Vậy thì tại sao Vương Thuyền Quyên vẫn không có chút phản ứng gì. Anh ta cũng không thể hiểu nổi.

“Anh đừng vội, chúng ta đợi thêm lúc nữa xem cô ấy có phản ứng gì không”.

Nếu đến cả Dương Thiên Hoa cũng hết cách thì chuyện này thật sự khó nhằn.

Anh ta là bác sĩ hàng đầu trong giới y học.

Lại thêm hai tiếng đồng hồ nữa nhưng Vương Thuyền Quyên vẫn nằm im.

Bình thường thì Tần Cao Văn sẽ không đổ cơn tức lên Dương Thiên Hoa.

Thế nhưng lúc này anh không thể nào kiểm soát được tâm trạng nên đã đứng bật dậy, túm cổ Vương Thiên Hoa và hét lên: “Nói cho tôi biết thế này là thế nào?”

Dương Thiên Hoa run rẩy: “Tôi..tôi cũng không rõ”.

Tần Cao Văn buông Dương Thiên Hoa ra, ngồi phịch xuống ghế trông vô cùng đau khổ. Anh ôm đầu, nước mắt rơi xuống.

Anh chưa bao giờ yếu đuối đến thế.

Một lúc sau, Tần Cao Văn cảm thấy có một bàn tay khẽ xoa lên đầu mình, anh tưởng là Dương Thiên Hoa bèn lên tiếng: “Anh ra ngoài đi”.