Chương 316
Đợi Đóa Đóa lên lầu rồi, Tần Cao Văn đi vào phòng của Vương Thuyền Quyên. Lúc này, cô nằm trên giường, không có tri giác, nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn động lòng người như vậy.
Tần Cao Văn nắm tay Vương Thuyền Quyên, lần đầu tiên rơi vào nỗi băn khoăn.
Bây giờ rốt cuộc phải làm sao?
Tần Cao Văn không lo lắng chuyện ba ngày sau phải đến tòa nhà bác học một mình, anh lo rằng dù mình có đến nơi đó, ông Hai cũng sẽ không giao thuốc giải ra.
Bây giờ, Tần Cao Văn còn không biết Vương Thuyền Quyên trúng độc gì, anh muốn giúp cô hồi phục lại càng không thể.
Nên làm thế nào đây?
Vẻ mặt anh hiện rõ vẻ nặng nề.
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em khỏe mạnh trở lại”.
Nhìn Vương Thuyền Quyên nằm trên giường, Tần Cao Văn nói một cách kiên định.
…
“Ông Hai, ông gọi tôi có chuyện gì sao ạ?”, một thuộc hạ từ bên ngoài tiến vào, quỳ trước mặt ông Hai, lên tiếng hỏi.
Ông Hai cầm ly rượu nho trên bàn lên uống một ngụm rồi đáp: “Chuyện tôi bảo cậu làm thế nào rồi?”.
“Ông cứ yên tâm, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, tôi đã phái tất cả cao thủ dưới quyền đến mai phục ở tòa nhà bác học rồi. Hơn nữa, trong đó chứa đầy thuốc nổ, chỉ cần Tần Cao Văn vào trong, bảo đảm anh ta có mọc cánh cũng khó thoát”.
Ông Hai hài lòng gật đầu, nói: “Cậu làm việc không tồi”.
“Cậu lui xuống trước đi”.
Thuộc hạ đó vẫn quỳ ở bên dưới, không hề có dấu hiệu rời đi.
Thấy hắn biểu hiện như vậy, ông Hai hơi bất ngờ, hỏi: “Tôi bảo cậu lui xuống, cậu không nghe thấy sao?”.
Thuộc hạ đáp lại: “Ông Hai, thuộc hạ có một yêu cầu nho nhỏ”.
“Nói đi!”.
Thuộc hạ đó tươi cười nói: “Chúng tôi giết chết Tần Cao Văn rồi, sau đó có thể thưởng vợ của anh ta cho anh em chúng tôi không? Người phụ nữ Vương Thuyền Quyên kia đúng là báu vật nhân gian”.
“Cậu chỉ được thế thôi sao?”.
Thuộc hạ đó đưa tay gãi đầu, lúng túng cười đáp: “Hi vọng ông Hai có thể đồng ý với tôi”.
“Được, cậu tới gần đây một chút!”.
Thuộc hạ lê gối quỳ dưới đất đến trước mặt ông Hai, hỏi: “Ông còn có gì dặn dò sao?”.
Rắc!
Ông Hai giơ tay phải ra bóp cổ thuộc hạ. Ông ta vừa dùng sức, đầu của hắn đã nghiêng sang một bên, ánh sáng trong mắt biến mất, không còn hơi thở.
“Người đâu!”.
Một nhóm thuộc hạ từ bên ngoài đi vào, cúi người lên tiếng: “Ông Hai có gì sai bảo?”.
“Ném thằng nhóc này cho chó ăn, nhớ là nhất định phải băm nhỏ hắn rồi mới cho ăn, rõ chưa?”.
Đám thuộc hạ đồng thanh đáp lại: “Vâng!”.