Chương 234
Nhưng không ngờ lại mạnh như thế này.
Rõ ràng là cú đấm vừa rồi nhìn trông yếu xìu mà tại sao lại có thể đạt tới mức độ đó chứ? Rốt cuộc thì anh đã làm như thế nào vậy?
Đúng là yêu nghiệt!
Tần Cao Văn nhìn người máy bị đập hỏng thì có phần bất lực: “Sớm biết thế này thì tôi đã dùng 5 phần sức mạnh chứ không cần tới 6 phần sức mạnh rồi”.
Giang Sơn đứng ngây ra như khúc gỗ mới bị sét đánh cháy xèo xèo và co giật khóe miệng
Khoảnh khắc này cuối cùng hắn cũng hiểu ra cái gọi là nghi ngờ nhân sinh.
Cái gì là thiên tài chứ? Người như Tần Cao Văn mới được gọi là thiên tài.
Giờ hắn thật chỉ muốn quỳ xuống trước mặt Tần Cao Văn và bái anh.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Anh cầm cuốn sách này”.
Giang Sơn cầm cuốn sách Tần Cao Văn đưa cho và xem. Phía trên cuốn sách là bốn chữ.
“Sức mạnh môn pháp”
“Sư phụ, đây là gì vậy?”
Tần Cao Văn nói bằng vẻ ung dung: “Anh hãy luyện tập theo những gì viết bên trong. Sau hai ngày, sức mạnh của anh có lẽ sẽ tăng gấp đôi”.
Hắn nhìn cuốn sách trong tay rồi lại nhìn Tần Cao Văn, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ.
Rõ ràng là hắn không tin vào những lời Tần Cao Văn vừa nói.
Đùa nhau sao?
Luyện tập hai ngày mà tăng gấp đôi.
Rốt cuộc cuốn sách này là gì chứ?
“Hai ngày sau tôi tới kiểm tra kết quả, nếu như không đạt được theo yêu cầu của tôi thì anh có thể đi được rồi”.
Thiên phú của đối phương vốn thấp, Tần Cao Văn nhận vào đã là ngoại lệ rồi.
Nếu như hắn mà còn không biết cố gắng nữa thì đừng trách Tần Cao Văn vô tình.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự khinh miệt trong lời nói của Tần Cao Văn. Giang Sơn siết chặt nắm đấm, kiên định nói: “Sư phụ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không phụ sự mong đợi của anh”.
Tần Cao Văn không muốn lãng phí thời gian với hắn bèn quay người đi lên tầng.
Chỉ còn lại một mình Giang Sơn ở trong tầng hầm.
Tần Cao Văn vừa đi ra thì Đóa Đóa đã bước tới với nụ cười ngọt ngào trên môi.
Cô bé sà vào lòng Tần Cao Văn: “Chú siêu nhân, cháu vừa mua kẹo ngon lắm, chú có muốn thử không?”
Tần Cao Văn há miệng, Đóa Đóa lập tức bón cho anh và nói: “Thế nào ạ, chú siêu nhân có thấy ngon không?”
“Chỉ cần là kẹo của Đóa Đóa thì chắc chắn là ngon rồi”.
Tần Cao Văn lại xoa mũi cô bé.
Một lúc sau Vương Thuyền Quyên bước tới, nhìn vào trong tầng hầm và nói: “Anh nói hai ngày sau sẽ cần dùng tới anh ta, anh có thể nói cho em biết là dùng vào việc gì không?”