Chương 228
“Anh mãi mãi không hiểu một đạo lý, đó là nước trong quá sẽ không có cá. Anh đừng mãi tự rêu rao mình, cảm thấy mình rất thanh liêm, rất tài giỏi. Thật ra anh chỉ là quá cổ hủ, quá vô năng”.
Mặc kệ ông ta có nói thế nào, Trương Thiên Minh vẫn không trả lời.
Ông Cao nói tiếp: “Tôi nói cho anh biết, tôi bị nhốt trong tù, anh cũng không sống yên đâu. Đợi người của ông Hai biết được, ông Hai sẽ không tha cho anh!”.
Trương Thiên Minh không nói lời nào. Bây giờ ông ấy không tức giận, chỉ cảm thấy buồn bã trong lòng.
Ngay cả cấp dưới mà ông ấy tín nhiệm nhất cũng làm ra chuyện như vậy, phải chăng cũng đồng nghĩa hoàn cảnh xung quanh ông ấy vốn đen tối, giơ tay không thấy năm ngón.
“Dẫn anh ta đi cho tôi!”.
Nghe mệnh lệnh của Trương Thiên Minh, vài người mặc đồng phục đi đến, ông Cao đứng dậy nói: “Không cần, tôi cũng có chân, tôi có thể tự đi được”.
Ông ta nghênh ngang rời khỏi phòng, đi đến trước cửa thì dừng lại, nói: “Anh Trương, hãy nhớ lời tôi vừa nói, anh cùng lắm chỉ còn có thể sống được một tuần nữa thôi”.
Nói xong, ông ta lại cười lớn.
Bình thường, ông Hai sẽ không hợp tác với người của nhà nước, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ. Nếu Trương Thiên Minh làm tổn hại tới lợi ích của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng nhân nhượng.
Năm xưa, ông Hai đã tốn rất nhiều tiền cho ông Cao, để vào thời khắc quan trọng có thể dùng tới ông ta. Kết quả chiếc đinh này lại bị Trương Thiên Minh nhổ tận gốc.
Ông Hai sẽ không từ bỏ ở đây.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Cao Văn và Trương Thiên Minh.
“Xin lỗi cậu Tần, là tôi quản lý không nghiêm”.
Tần Cao Văn có thể cảm nhận được trong giọng nói ông ấy chứa đựng nỗi buồn.
Anh cười nói: “Không sao, tôi sẽ bảo vệ anh”.
Ông ấy không nói gì.
Sau đó, Tần Cao Văn lại nói: “Anh có biết điều khó khăn nhất đối với một con người là gì không?”.
Trương Thiên Minh ngồi trên ghế, không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Là làm chính mình”.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Luôn sẽ có người nghĩ mọi cách để chi phối ý kiến của anh, chỉ ra một con đường trong cuộc đời anh, nhưng anh đừng quên, cuộc sống của anh không thuộc về bất kỳ ai khác, mà chỉ thuộc về bản thân anh”.
Trương Thiên Minh yên lặng lắng nghe.
“Dù người xung quanh anh có thế nào, anh đừng bao giờ bị ảnh hưởng bởi bọn họ. Tôi tin anh!”.
Năm xưa, người được Tần Cao Văn cứu quả thật rất nhiều, nhưng Trương Thiên Minh chắc chắn là người độc nhất vô nhị.
Ông ấy rất chính trực. Một loại chính trực giống như tấm thép, hoàn toàn không thể bẻ cong.
Kiểu tính cách này rất hiếm thấy trong xã hội đen tối hiện nay.
Trương Thiên Minh lại hỏi: “Sự kiên trì của tôi thật sự có tác dụng sao?”.
“Tin tôi nhất định có tác dụng!”.
Tần Cao Văn tỏ thái độ vô cùng kiên định. Cho dù anh không rõ chuyện của nhà nước, nhưng anh có thể cảm nhận được Trương Thiên Minh là một người tốt, cũng là một người có thể độc lập tự chủ.