Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 227




Chương 227

Nhưng ông Cao tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp như vậy, vẫn cãi: “Cậu đừng có ngậm máu phun người, đây chỉ là tự cậu bịa ra, cậu có chứng cứ gì không?”.

Tần Cao Văn cười khẩy nói: “Chứng cứ đúng không? Tôi có thể lấy ra bất cứ lúc nào”.

Cậu lấy điện thoại ra, bắt đầu mở đoạn ghi âm vừa rồi.

Mặt ông Cao tái nhợt.

Ông ta không thể ngờ đối phương lại dùng cách này.

Thần sắc của Trương Thiên Minh trở nên vô cùng khó coi, ông ấy lạnh lùng quát ông Cao: “Bây giờ anh còn gì để nói nữa không?”.

“Tôi…”.

Ông Cao run lẩy bẩy, lắp bắp nói: “Tôi không cố ý!”.

Bốp!

Trương Thiên Minh tát mạnh một cái vào mặt ông Cao, chỉ thẳng mặt ông ta nói: “Loại tội đồ như anh, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!”.

“Tôi xin anh đấy, tôi biết sai rồi, anh cho tôi một cơ hội được không?”.

Bây giờ ông Cao vô cùng hối hận, lần này ông ta đúng là mất cả chì lần chài.

Không những không lấy được tiền, ngược lại còn bị tai họa tù đày.

Trương Thiên Minh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông Cao, trong lòng vô cùng buồn thương.

Từ trước tới nay, ông ấy là người chính trực, tính cách cương nghị. Dù hoàn cảnh xung quanh có thế nào, thái độ ông ấy vẫn như xưa, chưa từng thay đổi.

Nhưng tính cách của ông ấy có ảnh hưởng rất lớn đến con đường tương lai. Cho dù cần cù kiên định, bao nhiêu năm nay ông ấy vẫn chỉ lăn lộn trên cùng một lĩnh vực.

Người có thể khiến Trương Thiên Minh tín nhiệm không nhiều, ông Cao được xem là một trong số đó, thậm chí trong lòng ông ấy đã xem ông Cao như anh em mình. Nhưng dù có thế nào, ông ấy cũng không ngờ cuối cùng ông Cao lại đối xử với mình như vậy.

Thật sự khiến người ta thất vọng.

“Tôi xin anh, tôi không cố ý, tôi chỉ là quá nghèo, tôi muốn kiếm chút tiền!”.

Trương Thiên Minh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vai ông ta: “Anh muốn kiếm tiền thì có rất nhiều cách, vì sao cứ phải dùng cách này?”.

“Gia đình tôi thật sự rất thiếu tiền, tôi không cố ý, anh cho tôi một cơ hội được không?”.

Bây giờ ông Cao gần như sắp khóc.

Trương Thiên Minh thở dài nói: “Năm xưa tôi thật sự đã nhìn lầm anh, vốn dĩ tôi luôn nghĩ anh cũng là một người rất chính trực, không ngờ…”.

Ông ấy không nói tiếp nữa, trên mặt lộ ra vẻ đau thương.

Ông Cao biết một khi Trương Thiên Minh đã hạ quyết tâm, dù sau đó mình có nói thế nào cũng không thể thay đổi quyết định của ông ấy.

Gương mặt ông ta trở nên lạnh lùng, hỏi: “Ông xác định rồi phải không?”.

“Luật pháp không dung tình”.

Chỉ mấy chữ đơn giản đã khái quát thái độ của Trương Thiên Minh.

Dù sao kết quả cuối cùng cũng đã xác định, bây giờ ông Cao đã bình tĩnh hơn, không hề sợ hãi hay hoảng loạn.

Ông Cao nói: “Trương Thiên Minh, anh biết vì sao cả đời anh chỉ có thể xoay vòng ở vị trí này không?”.

Trương Thiên Minh không quan tâm đến ông ta, xoay người đi.