Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 219: 219: Thủ Đoạn Như Nhau





Đường lên đèn, phố chìm vào màn đêm.

Choang!
Môn chủ Huyền Vũ Môn đập cái ly xuống đất.

Anh ta nghiến răng nói: “Từ khi nào mà ông bị sỉ nhục phải nghe theo sự sắp xếp của một người đàn bàn như vậy chứ? Ngày mai còn lâu tôi mới đi”.

Bạch Thiên Không đương nhiên hiểu suy nghĩ của môn chủ Huyền Vũ Môn.

Thế nhưng nếu không đi…
E rằng tới khi đó lại gây ra phiền phức không đáng có.

Một lúc sau, Bạch Thiên Không đi tới trước mặt môn chủ Huyền Vũ Môn: “Quân tử không sợ chịu thiệt.

Nếu như chúng ta không đi, e rằng ngày mai Huyền Vũ Môn sẽ bị tiêu diệt mất”.

“Sợ gì chứ? Giờ chúng ta có nhiều anh em như vậy, lẽ nào lại đánh không nổi cô ta sao?”
Bạch Thiên Không không hề nói gì, chỉ đứng yên lặng.

Môn chủ Huyền Vũ Môn siết chặt nắm đấm, cơ thể run lên.

Anh ta nhớ lại cảnh tượng xảy ra không lâu trước đó và cảm thấy ớn lạnh.

Thực lực kinh khủng của Tiểu Diệp đáng sợ hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều.

Nếu như thật sự đối kháng với cô ta thì e rằng cả hai người bọn họ đều không phải là đối thủ.

“Hầy!”
Môn chủ Huyền Vũ Môn thở dài nói: “Tôi biết tiếp theo chúng ta phải làm gì rồi”.

Ngày hôm sau.

Khi môn chủ Huyền Vũ đi tới nơi thì kinh ngạc phát hiện ra đại ca của tổ chức Long Đằng cũng có mặt.

Ban đầu anh ta còn cảm thấy mất cân bằng.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì anh ta cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Cảm giác hạnh phúc bỗng nhiên nảy nở.


“Từ giờ chở đi, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự sắp xếp của tôi.

Tôi bảo các người làm gì thì các người phải làm như thế”.

Thái độ của Tiểu Điệp trông vô cùng kiên định, căn bản không ai dám phản đối.

“Vâng”
Hôm qua tất cả đều tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Tiểu Điệp.

Nếu như dám làm trai ý của cô gái này thì e rằng sẽ chỉ chịu thiệt thòi mà thôi.

Tất cả đám đông đều nghe theo lời cô gái.

Lúc này, Tần Cao Văn vẫn không hề hay biết những gì xảy ra đối với tổ chức Long Đằng và Huyền Vũ Môn.


“Ông xã!”
Vương Thuyền Quyên đi vào phòng của Tần Cao Văn.

Khuôn mặt để lộ vẻ ngập ngừng như có chuyện gì đó quan trọng muốn nói.

“Có chuyện gì không em?”
Tần Cao Văn hỏi Vương Thuyền Quyên: “Hình như em không vui”.

“Em có chuyện muốn nhờ anh”.

Nói tới đây Vương Thuyền Quyên liền cúi đầu, khuôn mặt để lộ vẻ khó xử.

Biểu cảm của đối phương khiến Tần Cao Văn càng tò mò hơn.

Rốt cuộc có chuyện gì chứ?
“Có chuyện gì vậy bà xã?”
Vương Thuyền Quyên tiến lại gần Tần Cao Văn và nói: “Anh còn nhớ Tiểu Vương không?”
“Đương nhiên nhớ rồi”.

Tiểu Vương từng là bạn tốt của Vương Thuyền Quyên.

Khi cô trải qua thử thách khó khăn thì Tiểu Vương luôn ở bên cạnh cô, đồng cam cộng khổ với cô, cùng cô vượt qua sóng gió.

Đương nhiên Tần Cao Văn cũng đãi ngộ Tiểu Vương không tệ.

Cô gái đã là sếp trong công ty của Vương Thuyền Quyên với mức lương hàng năm lên tới hàng triệu tệ.

Vương Thuyền Quyên tỏ vẻ âu sầu: “Em vừa biết được thông tin người nhà của Tiểu Vương đã bị người ta bắt đi rồi”.

“Sao lại vậy?”
Vương Thuyền Quyên thở dài: “Tiểu Vương có một người em trên tên là Vương Thiên Dương.

Có một lần trên đường đi qua tỉnh Giang Bắc, ghé một tiệm cơm ăn cơm thì gặp phải một cậu ấm làm xằng làm bậy.

Cậu ấy cảm thấy khó chịu nên ngăn lại.

Kết quả bị cậu ấm kia đánh gãy chân tay, hơn nữa…”
“Em nói tiếp đi!”
Tần Cao Văn điềm tĩnh nói: “Còn xảy ra chuyện gì nữa?”
“Hơn nữa em trai của Tiểu Vương còn bị nhà giàu kia nhốt lại, sau đó mẹ cậu biết chuyện muốn đi thăm con trai thì lại bị người ta bắt mất”.

Tần Cao Văn khoanh tay trước ngực với ánh mắt âm sầm.

Thật không ngờ chuyện như vậy lại có thể xảy ra.

Anh tiếp tục nói: “Em đừng lo lắng, mọi chuyện giao cho anh xử lý”.

“Ông xã em muốn nhắc thêm một chuyện, người bắt Vương Thiên Dương là nhà họ Mã ở tỉnh Giang Đông.

Tần Cao Văn khẽ chau mày: “Nhà họ Mã nào?”
“Là Mã Đông Dương”.


Tần Cao Văn tỏ ra khinh thường: “Dù là nhà họ Mã hay họ Trương thì chỉ cần đắc tội với người của anh cũng sẽ đều phải chết”.

“Cảm ơn ông xã”.

Ban đầu Vương Thuyền Quyên còn cảm thấy lo lắng, sợ Tần Cao Văn sẽ từ chối lời đề nghị của mình.

Giờ xem ra là do cô đã nghĩ quá nhiều rồi.

Tần Cao Văn dịu dàng nói: “Có gì mà cảm ơn.

Lúc trước Tiểu Vương giúp đỡ em nhiều như vậy.

Giờ gia đình cô ấy gặp khó khăn, anh ra tay giúp đỡ cũng là điều đương nhiên”.


“Cảm ơn anh!”
Tiểu Vương cúi mình trước Tần Cao Văn.

Cô gái rưng rưng nước mắt.

Khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng.

Lúc này cô gái đang vô cung sợ hãi.

“Có gì phải cảm ơn chứ.

Chuyện này dễ như trở bàn tay mà.

Tiểu Vương lại nói tiếp: “Vậy làm phiền anh rồi”.

“Không có gì”.

Tỉnh Giang Đông là tỉnh thành phồn hoa nhất khu vực phía Bắc.

Ở đây có những đại gia sở hữu khối tài sản lên tới hàng chục tỉ tệ.

Khi Tần Cao Văn xuống máy bay, nhìn vẻ phồn hoa trước mặt anh đã phải hít một hơi thật sâu.

Quả là danh tiếng đúng như lời đồn.

Cảm nhận được tiếng kêu ùng ục phát ra vì đã hơn một ngày không ăn nên anh bèn đi tới tiệm ăn gần ngay trước mặt.

Tần Cao Văn bước vào tiệm ăn nhỏ.

Nơi đây việc buôn bán tốt vô cùng.

Hầu như không hề có ghế trống.

Anh tìm một góc tường và ngồi xuống.


Chủ quán là một cô gái vô cùng xinh đẹp tầm hai mươi tuổi với ngũ quan tinh tế và sắc xảo.

Thấy Tần Cao Văn bước vào, người phục vụ bèn nở nụ cười.

“Xin hỏi anh muốn ăn gì ạ?”
Tần Cao Văn vuốt cằm: “Đưa ra những món ngon nhất của quán đi”
“Không thành vấn đề.

Anh đợi xíu nhé”.

Tần Cao Văn gật đầu.

Một lúc sau người phụ vụ bưng ra hai đĩa thức ăn đặt lên bàn.

Hương thơm và màu sắc đều hấp dẫn.

Tần Cao Văn hít một hơi thật sâu, cảm thấy mùi vị thật sự không tệ.

Giờ Tần Cao Văn cũng chẳng buồn quan tâm tới hình tượng, anh ăn hết sạch sáu, bảy bát cơm và ăn sạch thức ăn.

Anh vỗ nhẹ bụng mình, sắc mặt trở nên hài lòng vì đã no nê.

Anh thở thoải mái, đang định đứng lên rời đi thì bỗng có âm thanh nặng nề từ ngoài cửa vọng vào.

Tiếng động lập tức thu hút sự chú ý của khách hàng, họ đồng loạt nhìn ra.

Ngay sau đó một nhóm người mặc đồ đen lao vào.

Đi đầu là một tên mập cao tầm một mét năm mươi, trong tay hắn cầm con dao.

Hắn bị mù một mắt.

Thấy tên mập xuất hiện, bà chủ quán khẽ tái mặt.

“Cô Tiểu Vũ”.

Tên mập chắp tay sau lưng, đi tới trước mặt bà chủ quán và cười: “Giờ có phải là lúc nộp phí bảo kê rồi không nhỉ?”
Bà chủ quán tái mặt, cười với vẻ khó xử: “Anh Trần, không phải mới nộp rồi sao?”.