187: Dễ Dàng Hoàn Thành
Nghe thấy câu nói này, không chỉ Tần Cao Văn ở đó, mà những người đứng xem khác ai nấy đều rùng mình.
Long chột đứng bên cạnh nói với Ngô Tuấn Kiệt: “Người anh em, anh điên rồi à?”.
Hoa Sen Tử Vong không phải là một bông hoa, mà là một tín vật quan trọng của Mãnh Hổ Môn, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với bọn họ.
Nghe nói gần đây Hoa Sen Tử Vong phải tiến hành di dời, từ tỉnh Giang Bắc đến tỉnh Thiên Hải, để bảo vệ nó không bị trộm cắp, Mãnh Hổ Môn liền lúc cử ra mười mấy cao thủ ở cấp trung sĩ.
Còn có cả hai ba cao thủ cấp võ vương nữa.
Đội hình lớn như vậy đủ để chống lại đội ngũ mạnh mẽ tinh nhuệ nhất.
Ngô Tuấn Kiệt thế mà lại để Tần Cao Văn đến chỗ bọn họ cướp Hoa Sen Tử Vong, chẳng phải là đẩy anh vào hố lửa sao?
Đây không phải là điểm khiến mọi người lo lắng nhất.
Điều khiến mọi người sợ hãi vẫn là mâu thuẫn không thể điều tiết giữa Mãnh Hổ Môn và bọn họ.
Một khi Hoa Sen Tử Vong bị mất đi, Mãnh Hổ Môn chắc chắn sẽ rơi vào điên cuồng cực độ, đến lúc đó chắc chắn sẽ ra tay với tổ chức Long Đằng bọn họ.
Trước đây giữa hai môn phái bọn họ có thể nói là ngang vai ngang vế, nhưng bây giờ thực lực của tổ chức Long Đằng trên giang hồ đã hoàn toàn không còn mạnh mẽ như xưa.
Một khi khiến Mãnh Hổ Môn tức giận, nói rằng bọn họ sẽ đối mặt với nạn diệt vong đều không hề quá đáng.
Gan của Ngô Tuấn Kiệt quá lớn.
Mà đây chính là nguyên nhân Ngô Tuấn Kiệt đưa ra lời thách thức đối với Tần Cao Văn.
Cướp Hoa Sen Tử Vong rốt cuộc nguy hiểm như thế nào thì không cần nói cũng biết.
Đa số mọi người nghe xong đều nhụt chí, trí tuệ mà Tần Cao Văn vừa thể hiện ra quả thực đã vượt qua dự đoán của hắn.
Nhưng muốn dựa vào những mưu kế nhỏ này để đạt được sự tôn kính của bọn họ thì quá thể nực cười.
Hắn buộc phải khiến Tần Cao Văn thể hiện ra thực lực lớn mạnh, chỉ có như vậy mới có thể tâm phục khẩu phục.
Tần Cao Văn chắc không dám đồng ý đâu.
Thấy đối phương mãi không nói gì, khóe miệng Ngô Tuấn Kiệt lộ ra vẻ đắc ý.
Tất cả đều giống y hệt như hắn tưởng tượng.
“Có phải anh không dám đi đúng không?”.
Ngô Tuấn Kiệt lạnh lùng nói: “Anh không dám đi, điều này cũng rất bình thường, vậy anh mau cút đi, tổ chức Long Đằng chúng tôi căn bản không cần một người ăn hại như vậy”.
Nghe thấy thế, mọi người đều có thể hiểu được phần nào suy nghĩ trong đầu của Ngô Tuấn Kiệt.
Hắn đang muốn ép cho Tần Cao Văn lùi bước.
Làm như vậy cũng là một ý rất hay.
Dù sao Tần Cao Văn bây giờ có nhiều thời gian, cũng có thể chơi với bọn họ.
“Tôi đồng ý yêu cầu của các người”.
Tần Cao Văn trả lời rất dứt khoát.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Bọn họ nhìn Tần Cao Văn bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Cái tên này rốt cuộc là nghĩ sao thế?
Thế mà lại dám đến Mãnh Hổ Môn cướp Hoa Sen Tử Vong.
Lẽ nào Tần Cao Văn không biết sự đáng sợ của đối phương sao?
“Tôi phải nhắc nhở anh một câu, Mãnh Hổ Môn lần này vì hộ tống di dời Hoa Sen Tử Vong đã cử rất nhiều cao thủ đỉnh cao, anh mà đi chỉ có con đường chết mà thôi”.
Tần Cao Văn ung dung nói: “Vì sao anh lại dám khẳng định là tôi không phải đối thủ của những cao thủ kia?”.
Ngô Tuấn Kiệt dùng giọng nói chắc nịch trả lời: “Tôi nói cho anh biết, hiện nay trong tổ chức Long Đằng chúng tôi còn chưa tìm được ai có cái gan và thực lực lớn để cướp được Hoa Sen Tử Vong trong tay bọn họ”.
“Chúng tôi chỉ là muốn anh biết khó mà lùi bước”.
Tất cả chắc là có thể kết thúc rồi.
Vừa rồi biểu hiện khiến mọi người ngạc nhiên của Tần Cao Văn cũng chỉ có thế mà thôi, không có thực lực tuyệt đối, đừng nói là trở thành người huấn luyện của tổ chức Long Đằng bọn họ.
Cho dù muốn thực sự có qua lại với bọn họ cũng khó như lên trời.
“Không vấn đề, chỉ là chuyện nhỏ thôi”.
Tần Cao Văn lại một lần nữa trả lời nhanh gọn.
Yên tĩnh.
Im phăng phắc.
Thế mà anh lại chuẩn bị đi gây khó dễ cho Mãnh Hổ Môn thật, cái tên này có phải là không biết bọn họ đáng sợ đến mức nào không?
Anh mà ra tay chính là tự tìm đến cái chết.
“Anh chắc chắn muốn đi?”.
Sắc mặt Ngô Tuấn Kiệt không được tự nhiên cho lắm, hắn đưa ra yêu cầu này mục đích chủ yếu là muốn Tần Cao Văn biết khó mà rút lui, cũng là dọa anh.
Nếu anh đi tìm Mãnh Hổ Môn thật, hơn nữa để Mãnh Hổ Môn biết là người của tổ chức Long Đằng bọn họ, vậy thì mâu thuẫn giữa hai bên sẽ bị bộc phát hoàn toàn.
Hắn không chịu nổi cái giá này đâu.
“Tôi nói này, tốt nhất là anh đừng có đi”.
Ngô Tuấn Kiệt có hơi sợ hãi.
Chờ đến khi Tần Cao Văn xông đến thật, tai họa lớn như vậy đến lúc đó coi như nguy to.
Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Chẳng phải các người nói muốn dùng chuyện này để thử thách tôi sao? Bây giờ tôi đồng ý yêu cầu của mọi người rồi, chẳng phải nên cảm thấy vui mừng à? Sao lại thấy sợ hãi như thế?”.
Trên trán Ngô Tuấn Kiệt thế mà lại toát mồ hôi lạnh.
Trong lòng hắn nảy sinh sự sợ hãi mãnh liệt, bây giờ nên làm sao đây?
Nếu để Tần Cao Văn cứ thế mà làm thì nguy.
“Chúng tôi có thể để anh vào, nhưng anh phải vượt qua được thách thức thứ hai, mới có thể trở thành giáo quan của chúng tôi”.
Không thể không thừa nhận, Tần Cao Văn thực sự là một người không tầm thường, mỗi một quyết định của anh đều khác hẳn với tưởng tượng của bọn họ.
Tần Cao Văn trả lời: “Không cần đâu, tôi đồng ý tham gia thử thách thứ hai”.
Tất cả mọi người hoàn toàn rối bời, Tần Cao Văn, lẽ nào là một kẻ điên sao?
Anh không biết làm như vậy sẽ phải trả một cái giá vô cùng đắt à?
Chẳng nhẽ không muốn sống nữa?
“Anh phải nghĩ cho kỹ, lần này nếu anh đi cướp được Hoa Sen Tử Vong của Mãnh Hổ Môn, anh chắc chắn sẽ chỉ có một con đường chết”.
Tần Cao Văn ung dung nói: “Tôi đương nhiên là biết, nhưng tôi dám đảm bảo bọn họ không phải là đối thủ của tôi”.
Nếu Tần Cao Văn đã hạ quyết tâm, bọn họ cũng biết nếu tiếp tục nói cũng không thay đổi được gì.
Ngô Tuấn Kiệt quay mặt sang nói: “Không vấn đề, đây là anh nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có hối hận”.
Mọi người lại nhìn thấy Ngô Tuấn Kiệt ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, trong lòng càng tò mò hơn, cái tên này lẽ nào không sợ Tần Cao Văn chọc thủng trời sao.
Rốt cuộc hắn nghĩ gì vậy?
“Vì sao anh không ngăn hắn lại?”
Một người chạy đến bên cạnh Ngô Tuấn Kiệt, không kìm được hỏi.
Ngô Tuấn Kiệt nói: “Là tự hắn muốn đi cướp Hoa Sen Tử Vong, chẳng liên quan gì đến tôi cả”.
Bây giờ hắn đã tìm được cái cớ để đùn đẩy trách nhiệm.
Chờ sau khi Tần Cao Văn chết đi, bọn họ sẽ đẩy toàn bộ lỗi lầm lên người đối phương.
Dù sao Tần Cao Văn vẫn chưa phải là người của tổ chức Long Đằng bọn họ.
Vừa nghe thấy vậy tất cả mọi người đều lập tức hiểu ra đối phương rốt cuộc muốn làm gì, cách này đúng là độc thật.
“Tần Cao Văn, anh tự lo liệu đi”.
Tần Cao Văn trả lời: “Tôi dám đảm bảo đến lúc đó nhất định sẽ khiến các người thất vọng”.
Nói xong, anh quay người rời đi, trời trở nên ấm áp, ánh mặt trời chiếu xuống phủ lên vai anh.
Ngô Tuấn Kiệt mở chiếc quạt trong tay ra, nhìn bóng dáng rời đi của Tần Cao Văn, lộ ra nụ cười khẩy.
Thực sự không biết rốt cuộc Tần Cao Văn nghĩ gì nữa.
“Đến lúc đó chúng ta liệu có gây họa không?”.
Một người bên cạnh nói với Ngô Tuấn Kiệt với vẻ có chút lo lắng.
Ngô Tuấn Kiệt trả lời: “Việc tiếp theo của chúng ta là cưỡi ngựa xem hoa, đi bước nào hay bước nấy”.
.
Bầu trời trở nên âm u.
Bạch Thiên Không luôn cảm thấy sắp tới sẽ xảy ra một vài chuyện gì đó.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì giờ cũng không biết.
Nhìn Hoa Sen Tử Vong ở trên bàn, Bạch Thiên Không thầm thở dài.
Trong lòng tất cả mọi người, Hoa Sen Tử Vong chính là một tín tưỡng của Mãnh Hổ Môn bọn họ, không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ, còn Bạch Thiên Không thì không thể hiểu nổi cái thứ tình cảm khác lạ này.
Trong lòng anh ta, nó chỉ là một bông hoa.
Căn bản không đại diện cho điều gì cả.
Lần này cấp trên thế mà lại cử nhiều cao thủ đỉnh cao đi hộ tống, còn mặc kệ tất cả ở trong môn phái.
Điều này khiến trong lòng bọn họ có chút bất mãn.
“Anh Bạch đang nghĩ gì thế?”.
Một người đàn ông to cao từ bên ngoài bước vào, cơ thể cao gần hai mét, tay cầm một chiếc búa, mỗi lần bước đi đều khiến mặt đất như rung chuyển, hai mắt như chuông đồng.
“Không nghĩ gì cả, mấy hôm nữa là chúng ta có thể hộ tống Hoa Sen Tử Vong đến nơi thành công rồi”.
Bạch Thiên Không chậm rãi nói, trong giọng nói mang vẻ lo lắng.
Trương Khuê nói lớn: “Nói thật nhé, tôi không hề muốn đưa cái món đồ đó đi, tôi cảm thấy căn bản không cần thiết”.
Đối với câu nói của Trương Khuê, Bạch Thiên Không bày tỏ đồng ý.
“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng nhiệm vụ mà phía trên giao, chúng ta không thể không làm”.
Trương Khuê nói: “Tôi không thể hiểu nổi, lẽ nào những người anh em chúng ta lại không quan trọng bằng đóa hoa chết tiệt kia sao?”.
Trong cả đội ngũ, dường như cũng chỉ có hai người họ là có suy nghĩ giống nhau.
Bạch Thiên Không có thể che giấu được cảm xúc thật sự trong lòng, nhưng Trương Khuê thì không, hắn là người thẳng tính, trong lòng có gì nói đấy.
Bạch Thiên Không nói với Trương Khuê: “Câu nói này chỉ chúng ta biết thôi, chứ nhất định không được để người khác biết, hiểu không?”.
Trương Khuê đâu có ngu, hắn dùng tay sờ lên đầu, nói với giọng thật thà: “Anh yên tâm, anh nói rất đúng”.
...
Mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng.
Để đảm bảo không sơ suất, Mãnh Hổ Môn bọn họ mỗi lần vào khách sạn ở là đuổi hết các khách khác đi.
Hai tên đô con đứng ở bên ngoài khách sạn, bọn họ vai u thịt bắp, trên người đều mặc quần áo giống nhau, trên cánh tay phải còn đeo huy hiệu màu bạc.
Vừa nhìn đã biết là cao thủ đỉnh cao của Mãnh Hổ Môn.
Một lúc sau, trong tầm mắt hai người đó xuất hiện một người đàn ông trẻ, cơ thể to cao, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt như vì sao, sâu thẳm mà sáng ngời.
Anh từ từ đi về phía khách sạn.
“Đứng lại!”.
Trong đó có một tên đô con hét lên với người thanh niên.
Người thanh niên vẫn không có dấu hiệu dừng lại, vẫn từ từ lại gần khách sạn, tên đô con kia như bị chọc tức.
Thế mà lại dám phớt lờ hắn!
Đây rõ ràng là coi thường bọn họ.
“Bố mày bảo mày đứng lại, mày còn chưa nghe thấy à? Nếu mày còn lại gần, có tin là tao đánh gãy chân mày không?”.
Những lời mà hắn nói, người thanh niên không hề cho vào đầu, vẫn cứ đi thẳng về phía khách sạn.
Người đó chính là Tần Cao Văn.
“Mày chết đi cho tao!”.
Tên đô con đã không quan tâm nhiều nữa, nắm chặt nắm đấm, chạy về phía Tần Cao Văn, hắn hét lên rồi dùng nắm đấm chĩa thẳng về phía đầu Tần Cao Văn.
Sức mạnh của nắm đấm này vô cùng mạnh, cho dù là một tấm sắt cứng trước mặt cũng sẽ bị đấm thủng ngay, huống hồ Tần Cao Văn chỉ là người trần mắt thịt.
Tần Cao Văn cười khẩy một tiếng.
Chỉ thế thôi sao?
Bụp!
Một âm thanh giòn tan vang lên, tên đô con kia bay ra xa, đập vào bước tường gần đó.
Tên đô con còn lại thấy vậy, cũng xông lên luôn.
“Dám đánh người của Mãnh Hổ Môn tao à? Bố mày quyết không tha cho mày!”.
Tên đô con đó cũng lao nhanh về phía Tần Cao Văn, đang định tấn công anh thì không biết có chuyện gì, vừa mới tới gần Tần Cao Văn thì cũng bị ngã luôn xuống đất.
Tần Cao Văn tấn công trông thì vô cùng nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chiêu đều là chí mạng, đánh cho bọn họ không bò dậy nổi.
Sau đó đi thẳng vào trong khách sạn như thể chốn không người.
Trong đó có một người vội vàng lôi điện thoại ra liên lạc với người khác.
“Bạch tiên sinh, có người xông vào khách sạn!”.
Bạch Thiên Không đứng phắt dậy khỏi ghế.
Rõ ràng khách sạn này đã được người của Mãnh Hổ Môn bọn họ bao trọn hết, thế mà lại có người dám xông vào, đủ thấy người này không có ý tốt đẹp gì.
“Tôi biết rồi”.
Nói xong, Bạch Thiên Không cúp điện thoại, sau đó đưa đàn em xuống sảnh khách sạn.
Sau khi thấy Tần Cao Văn, bọn họ nhanh chóng bao vây luôn.
Bạch Thiên Không chắp hai tay ra phía sau từ từ bước tới.
“Người anh em, khách sạn này đã được chúng tôi bao trọn rồi, nếu cậu muốn ở thì đến khách sạn khác đi”.
Tần Cao Văn cười nhạt: “Đừng hiểu nhầm, tôi không phải đến đây để ở”.
“Vậy người anh em đến đây làm gì? Không phải đến đây tìm phụ nữ chứ?”.
Tất cả mọi người đều cười ồ lên.
Tần Cao Văn nói: “Tôi đến để tìm Hoa Sen Tử Vong”.
Toàn sảnh khách sạn im phăng phắc.
Bọn họ đều sững sờ.
Cái tên này bị điên rồi sao, không biết Hoa Sen Tử Vong có ý nghĩa gì đối với Mãnh Hổ Môn bọn họ sao.
Tần Cao Văn thế mà lại có ý định lấy nó.
Lập tức sát khí của tất cả mọi người lộ ra khiến nhiệt độ không khí bị giảm xuống, còn Tần Cao Văn vẫn không có động tĩnh gì.
Khuôn mặt Bạch Thiên Không ngược lại còn nở một nụ cười.
“Người anh em, câu nói vừa rồi tôi có thể coi như không nghe thấy, tôi hi vọng cậu có thể nhanh chóng rời khỏi đây”.
Anh ta là một người khá tốt bụng, không muốn Tần Cao Văn vì một câu nói mà phải chết ở đây, nếu mấy chục cao thủ bao vây cùng xông vào, thì anh chắc chắn sẽ chết.
Người ở đây ai ai cũng là những cao thủ đỉnh cao một người đánh cả một trăm người, còn trên người Tần Cao Văn lại không toát ra hơi thở đáng ra nên có của một võ giả.
Trong mắt anh ta, Tần Cao Văn không khác gì cá nằm trên thớt mặc người ta chặt chém.
“Tôi nói thật đấy”.
Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Hôm nay tôi buộc phải lấy được Hoa Sen Tử Vong về, bằng bất cứ giá nào”.
Nhiệt độ không khí trở nên càng thấp hơn.
Như thể sắp đóng băng vậy.
Cầm chiếc búa lớn trong tay, Trương Khuê đi lên trước chỉ thẳng mặt Tần Cao Văn chửi: “Có phải mày không coi ông đây ra gì không? Bố mày hôm nay sẽ chặt đầu mày, băm vằm cho chó nó ăn”.
“Lại là mấy câu nói này!”.
Tần Cao Văn coi thường nói.
Trước đây không biết bao nhiêu người đã nói với anh câu nói y hệt thế này, nhưng kết quả đều rất thê thảm.
Tần Cao Văn dám đảm bảo đối phương cũng không ngoại lệ.
“Giờ tao sẽ giết mày luôn!”.
Trương Khuê nắm chặt chiếc búa, chĩa về phía Tần Cao Văn, tuy cơ thể hắn vai u thịt bắp, thân hình hơi mập, nhưng động tác của hắn nhanh nhẹn đến lạ thường, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn.
Chỉ trong chớp mắt chiếc búa đã chạm đến cổ Tần Cao Văn, nhưng đối phương lại không có động tĩnh gì.
Bạch Thiên Không nhắm mắt lại.
Bây giờ anh ta dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng đầu rơi máu chảy của Tần Cao Văn.