182: Đoạn Tuyệt
Chủ tịch Vương tò mò vội hỏi: “Có chuyện gì? Con cứ nói, giờ bố có thể làm được gì bố sẽ đều cố gắng hết sức”.
Vương Thuyền Quyên lấy ra một xấp giấy đưa cho chủ tịch Vương.
Ông ta cảm thấy tò mò bèn nhận lấy xem, khi nhìn thấy tiêu đề thì sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.
Đó chính là giấy cắt đứt quan hệ.
“Con gái, con làm gì vậy?”
Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cô dần biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
“Bố sao giờ bố lại đột nhiên nhớ ra con là con gái bố vậy?”
“Năm xưa Đóa Đóa bị bệnh, con đã quỳ xuống xin bố chút tiền thuộc thang, sao bố không nhớ ra con là con gái bố? Hết lần này tới lần khác bố hãm hại chồng con, sao khi đó bố không nhớ ra con là con gái bố?”
“Bố đuổi con ra khỏi nhà, nói với toàn bộ người của thành phố Minh Châu rằng từ nay về sau sẽ không dính líu gì tới con cả, sao khi đó bố không nhớ ra con là con gái bố?”
Những lời này rất lâu trước đây Vương Thuyền Quyên đã muốn nói với bố mình rồi.
Vừa rồi cô để Tần Cao Văn tới cứu họ chỉ đơn giản là vì ơn sinh thành.
Tình cảm của hai bố con cũng chỉ đến vậy.
Năm xưa Vương Thuyền Quyên sau khi bị đuổi ra khỏi nhà đã phải sống những tháng ngày vô cùng khốn khó, cơm không đủ no, áo không đủ mặc.
Bởi vì chủ tịch Vương đã tuyên bố trước toàn bộ truyền thông chuyện của Vương Thuyền Quyên khiến cô đi tới đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.
Trong mắt người khác, cô là kẻ tiểu nhân, đê hèn, vô liêm sỉ.
Vậy mà chủ tịch Vương cũng không hề có động thái gì khi biết điều đó.
Khi đó Vương Thuyền Quyên hận lắm.
Hận vô cùng.
Sau đó Tần Cao Văn trở về, mang đến niềm an ủi vô bờ bến cho hai mẹ con cô.
Bọn họ dần có những tháng ngày hạnh phúc.
Thế nhưng người mà cô gọi là bố lại hết lần này đến lần khác muốn giết chết Tần Cao Văn.
Ông ta cử những cao thủ hàng đầu sử dụng vô số những thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại anh.
Nếu không phải vì Tần Cao Văn có bản lĩnh thì e rằng giờ cô đã trở thành góa phụ rồi.
Vương Thuyền Quyên rất lương thiện.
Nhưng không có nghĩa là có thể dùng các giá trị đạo đức để ràng buộc cô.
Những năm qua những gì cô nợ chủ tịch Vương có lẽ cũng đã trả sạch rồi.
Năm xưa cô vì công ty Vương Thị đã mang về không ít lợi ích.
Dù cô ở cùng Tần Cao Văn khiến chủ tịch Vương chẳng nể tình cha con thì cũng không thể nào phủ nhận những cống hiến năm xưa của cô.
Vậy mà ông ta vẫn đuổi cô ra khỏi nhà.
Giờ mới nhớ ra cô là con gái ông ta.
Ngại quá, muộn mất rồi.
Thiên kim tiểu thư nhà họ Vương, ai muốn làm thì cứ làm, dù sao cô cũng không cần.
Chủ tịch Vương để lộ vẻ hoảng sợ.
Hiện tại công ty Vương Thị cũng đang lao dốc.
Vào lúc giông bão, người duy nhất có thể ra tay giúp đỡ họ là Vương Thuyền Quyên.
Nếu như hai người cắt đứt quan hệ bố con tới khi đó mọi thứ coi như xong.
Dù có thể nào thì chủ tịch Vương cũng không ngờ Vương Thuyền Quyên vừa nãy còn cười cười nói nói mà trong chớp mắt thái độ đã thay đổi 180 độ.
“Con gái, bố sai rồi, tha thứ cho bố được không? Con yên tâm, sau này nhất định bố sẽ bù đắp cho con.
Bố sẽ làm một người bố tốt, làm một người ông tốt”.
Nhìn bộ dạng sướt mướt của đối phương, Vương Thuyền Quyên chẳng chút động lòng.
Nếu là vài năm trước, có khi biểu cảm này của đối phương sẽ khiến cô cảm động.
Nhưng giờ khác rồi.
Nếu sớm biết vậy thì hà tất phải như thế?
Vương Thuyền Quyên nói: “Bố, bố tự lo cho mình đi”.
Thấy Vương Thuyền Quyên định quay người bỏ đi, chủ tịch Vương vội vàng lao lên giữ lấy tay cô.
“Bố xin con con gái, xin con cứu công ty của bố”.
Sự việc đã thành ra thế này, chủ tịch Vương không muốn giấu diếm nữa.
Ông ta không muốn cắt đứt quan hệ với Vương Thuyền Quyên chính là vì nhắm vào sức ảnh hưởng của đối phương.
Có thể con người Vương Thuyền Quyên không có tầm quan trọng lắm nhưng Tần Cao Văn thì khác.
Giá trị của anh lúc này có thể mọi người không biết rốt cuộc là bao nhiêu nhưng chắc chắn đó là một con số trên trời.
Vương Thuyền Quyên nói: “Giờ con đã không còn là con gái của bố nữa rồi, không có nghĩa vụ phải giúp bố giải quyết vấn đề”.
“Vương Thuyền Quyên”.
Vương Chấn Hoa không nhịn được nữa bèn lao lên: “Đừng quên người đứng trước mặt là bố của em, nếu như không có ông ấy thì không có em đâu”.
Vương Thuyền Quyên cười lạnh lùng.
Lại dùng tình bố con để ràng buộc cô sao?
Nếu là trước đây thì có thể Vương Thuyền Quyên sẽ bị lừa.
Nhưng giờ thì khác.
Muốn cô tha thứ sao? Đừng hòng.
“Bố sao, thật nực cười!”
Vương Thuyền Quyên không muốn tranh luận với Vương Chấn Hoa nữa bèn quay người rời đi.
Bụp!
Vương Chấn Hoa vội quỳ mạnh xuống đất ngay trước mặt Vương Thuyền Quyên.
“Con gái, bố xin con”.
Nếu giờ công ty bọn họ không có được một khoản tiền để xoay vòng thì chắc chắn sẽ phá sản, tới khi đó chủ tịch Vương sẽ phải chịu trách nhiệm trước tất cả.
Vương Thuyền Quyên đi tới cửa thì khựng lại.
Cô không biết phải làm sao.
Chủ tịch Vương qùy dưới đất, rồi lết tới trước mặt cô.
“Coi như bố cầu xin con có được không?”
“Công ty của bố thật sự rất cần một khoản tiền vào lúc này”.
Vương Thuyền Quyên nhắm mắt, cố gắng không cho nước mắt tuôn trào.
Cô nhất thời không biết nói gì.
Tần Cao Văn khẽ vỗ vai cô: “Em nghĩ thế nào thì hãy làm như thế!”
Vương Thuyền Quyên lúc này rất rối rắm.
Cô thực sự không muốn có bất kỳ sự dính líu nào tới chủ tịch Vương nữa.
Nhưng vừa rồi Vương Chấn Hoa nói không sai.
Nếu như không có chủ tịch Vương thì Vương Thuyền Quyên không thể được sinh ra trên cõi đời này.
Những cũng chỉ đến thế mà thôi.
Sau đó, những gì chủ tịch Vương nói khiến Vương Thuyền Quyên cảm thấy ớn lạnh.
Nếu như không phải vì cô thì sao người khác có thể túm gáy ông ta chứ?
Vương Thuyền Quyên thở dài: “Tôi đồng ý với yêu cầu đó".
Đây là lần cuối cùng Vương Thuyền Quyên giúp đỡ chủ tịch Vương.
Chủ tịch Vương vui mừng nói: “Con gái con nói thật không? Con đồng ý cho bố mượn tiền sao?”
“Đúng vậy”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Thuyền Quyên lạnh lùng tới mức đáng sợ, cô không để lộ chút biểu cảm nào.
Một lúc sau Vương Thuyền Quyên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho chủ tịch Vương.
“Trong này có năm mươi triệu tệ!”
"Số tiền này không thể giải quyết triệt để nguy cơ của công ty ông nhưng có thể giải quyết tình trạng cấp bách trước mắt".
Ông ta vội vàng nhận lấy: “Con gái, cảm ơn con”.
Biểu cảm của bố khiến Vương Chấn Hoa tỏ ra bất mãn.
Anh ta đi tới nói: “Bố, bố mau đứng dậy, đừng có làm cái việc quỳ trước mặt con gái mình như thế”.
Bốp!
Chủ tịch Vương tát vào mặt Vương Chấn Hoa.
“Mau quỳ xuống xin lỗi!”
Vương Chấn Hoa ôm mặt nhìn bố với vẻ không dám tin..
Bất luận thế nào Vương Chấn Hoa cũng không ngờ bố lại đánh mình. Anh ta lắp bắp nói:“Bố, bố đừng quên bố là bố của con bé”.
“Bảo quỳ thì quỳ đi, không nghe thấy sao?”
Chủ tịch Vương siết chặt nắm đấm và nghiến răng.
Dù không cam tâm nhưng Vương Chấn Hoa sao dám làm trái yêu cầu của bố mình. Anh ta nhẫn nhịn và quỳ xuống trước mặt Vương Thuyền Quyên.
“Cảm ơn em gái”.
Mấy chữ này anh ta phải cắn răng mới nói ra được. Vương Thuyền Quyên không nói gì, chỉ cầm tay Tần Cao Văn quay người rời đi.
…
Tiểu Điệp đã nhận được thông tin Tần Cao Văn bị đánh bom chết. Điều này khiến cô gái vô cùng hối hận.
Nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Điệp, cô đổ ập người xuống ghế sô pha và khóc nức nở.
Từ đầu tới cuối Tiểu Điệp không hề muốn làm hại Tần Cao Văn. Tiểu Điệp chỉ muốn trừ khử Vương Thuyền Quyên mà không ngờ sự việc lại thành ra như thế này.
Tiểu Điệp không thể hiểu nổi rốt cuộc Vương Thuyền Quyên có điểm gì tốt mà tại sao Tần Cao Văn lại tin cô, vì cứu cô mà không hề tiếc hi sinh mạng sống của mình.
Lẽ nào người phụ nữ đó thật sự quan trọng tới vậy với anh sao?
Cạch!
Cánh cửa phòng mở ra.
Một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước cửa. Tiểu Điệp vội ngầng đầu và dụi mắt. Đôi mắt xinh đẹp của cô gái hiện lên sự kinh ngạc và vui mừng.
Người đứng trước mặt chính là Tần Cao Văn Anh ấy vẫn chưa chết.
Tiểu Điệp nhìn thấy vậy vội đứng bật dậy, chạy về phía Tần Cao Văn và ôm chặt lấy anh.
Thế nhưng anh nhanh chóng né qua một bên khiến Tiểu Điệp ôm hụt. Anh nhìn cô gái bằng ánh mắt lạnh lùng. Tiểu Điệp liếc nhìn Vương Thuyền Quyên đứng ngay ngoài cửa.
“Anh Tần, cuối cùng anh cũng quay trở lại rồi”
Tiểu Điệp vừa khóc vừa nói. Lúc này Tần Cao Văn trông vô cùng lạnh lùng. Anh chỉ thản nhiên gật đầu.
“Anh Tần, trước đó là do em không tốt. Em bị người khác lợi dụng. Anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ thay đổi”.
Tiểu Điệp đi tới trước mặt Tần Cao Văn, kéo ống tay áo của anh, không ngừng cầu khẩn: “Anh yên tâm, sau này em sẽ không tin lời nói dối của người khác nữa. Em nhất định sẽ coi chị Thuyền Quyên như chị gái của mình”.
Tần Cao Văn vẫn không hề đả động gì. Anh chỉ cảm thấy bi thương.
Lúc trước Vương Thuyền Quyên giúp đỡ Tiểu Điệp nhiều như vậy, coi đối phương như em gái mình, vậy mà tại sao một lời nói của người khác lại khiến niềm tin giữa hai người bị rạn nứt như vậy chứ?
Lẽ nào chút phán đoán cơ bản như vậy mà Tiểu Điệp cũng không nhận ra sao?
“Anh đối xử với em thế nào?”
Tần Cao Văn nhìn Tiểu Điệp và thản nhiên nói.
Tiểu Điệp không hiểu tại sao Tần Cao Văn lại hỏi vậy. Cô gái lên tiếng: “Anh đối xử với em rất tốt”.
“Nếu đã như vậy thì tại sao lại…hại vợ anh?”
Tiểu Điệp lẳng lặng cúi đầu, không biết phải nói gì. Lúc này bất kỳ lời bao biện nào cũng vô tác dụng. Tiểu Điệp đã phạm phải tội không thể tha thứ.
Suy cho cùng thì là do cô ấy không tốt.
“Em xin lỗi”.
Tần Cao Văn không chấp nhận lời xin lỗi của Tiểu Điệp. Vì nó vô tác dụng.
“Em đi vào phòng thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà của anh”.
Tiểu Điệp lập tức tái mặt.
“Anh Tần, anh làm gì vậy? Anh đuổi em đi sao?”
Tần Cao Văn trả lời: “Nhà anh không thể dung túng người như em được”.
Sắc mặt của Tiểu Điệp trở nên vô cùng khó coi. Cô gái không ngừng lắc đầu: “Xin anh, xin anh đừng đuổi em đi. Em muốn ở lại, rời khỏi anh em biết đi đâu đây?”
Lúc này trông Tiểu Điệp vô cùng đáng thương.
Vương Thuyền Quyên đứng bên ngoài không nhịn được nữa vội vàng bước tới. Lỗi lầm của Tiểu Điệp lần này không phải là không thể tha thứ.
Hơn nữa tạo thành bi kịch ngày hôm nay hoàn toàn là do Trương Thiên Khoát dùng kế ly gián. Tần Cao Văn nếu vì thế mà đuổi Tiểu Điệp ra khỏi nhà thì Vương Thuyền Quyên sẽ cảm thấy áy náy.
“Thôi bỏ đi ông xã”.
Vương Thuyền Quyên dịu dàng nói: “Anh giữ Tiểu Điệp lại, em tin sau này Tiểu Điệp sẽ không phạm sai lầm nữa”.
Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Không thể nào”.
Tần Cao Văn nghe theo Vương Thuyền Quyên ở rất nhiều vấn đề nhưng một khi anh đã quyết tâm làm theo ý mình thì không gì có thể thay đổi được.
“Nhưng mà Tiểu Điệp”.
Tần Cao Văn nói thẳng: “Đừng nói nhiều nữa, bảo cô ấy cút đi”.
Tiểu Điệp khẽ run lên. Xem ra hôm nay cô gái không thể ở lại nhà của Tần Cao Văn được nữa.
“Anh Tần, anh chắc chắn chứ?”
Tần Cao Văn nói: “Năm xưa khi anh rơi vào cảnh bần cùng, bố của em đã giúp anh, anh luôn khắc ghi ân tình đó của họ vì vậy khi em khó khăn anh cũng đã giúp đỡ em”.
“Thế nhưng việc mà em làm thật sự khiến anh thất vọng”.
Ngay sau đó Tần Cao Văn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tiểu Điệp: “Trong này có mười triệu tệ, đủ để em sống một thời gian, em đi đi”.
Tiểu Điệp khẽ co giật khóe mặt, nước mắt rưng rưng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô chỉ còn sự bất cam và đau khổ.
Cô gái cầm lấy tấm thẻ và vứt mạnh xuống đất.
“Ai thèm tiền của anh!”
Sau đó Tiểu Điệp lao ra khỏi phòng. Tần Cao Văn nhìn theo bóng lưng của đối phương và khẽ thở dài.
Anh làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ.
Trước đó Tần Cao Văn luôn coi cô gái như em gái, chưa bao giờ nảy sinh tình cảm nam nữ với đối phương. Nếu cứ tiếp tục thì sẽ chỉ có hại cho bọn họ mà thôi.
Vương Thuyền Quyên cũng nói với vẻ bất lực: “Ông xã, em cảm thấy anh làm vậy hơi tàn nhẫn với Tiểu Điệp”.
“Cũng hết cách, anh phải làm vậy”.
Dù Vương Thuyền Quyên không hiểu nguyên nhân quyết định của Tần Cao Văn nhưng cô biết anh làm vậy là có lý do riêng của anh.
…
Trời bắt đầu đổ mưa lất phất rồi to dần.
Tiểu Điệp co cụm lại một góc, cả cơ thể run lên. Cơn mưa táp vào người khiến cô gái lạnh run.
Lúc này Tiểu Điệp vô cùng đau khổ.
Tại sao? Tại sao Tần Cao Văn lại đối xử với Vương Thuyền Quyên tốt như vậy?
Tại sao lại chỉ coi mình như em gái. Tiểu Điệp không hiểu.
Năm xưa bọn họ ở bên nhau từ sáng tới tối, lẽ nào lại không thể bằng một đêm ở với Vương Thuyền Quyên sao?
Cô không phục.
“Cô gái, sao lại khóc ở đây??”
Lúc này có một giọng nói vang lên bên tai Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn, đó là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, đeo kính râm trông vô cùng nho nhã và mang đến cảm giác điềm đạm, thanh cao cho người khác.
Người đàn ông trung niên ngồi xuống, đặt tay lên vai Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp vội vàng né tránh.
“Ông làm gì vậy?”
Cô trốn vào góc tường, bởi vì căng thẳng nên sản sinh nỗi sợ mãnh liệt.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Cô gái đừng lo lắng, tôi không phải người xấu, sẽ không làm hại cô đâu”
Người đàn ông trung niên tiến lại gần Tiểu Điệp.