176: Không Chừa Một Ai
Sắc mặt Mã Linh Nhi có chút khó coi: “Chồng à, anh nói xem hôm nay Tần Cao Văn có chết thật không?”.
Trước kia, Mã Linh Nhi đã chứng kiến Tần Cao Văn tạo nên quá nhiều kỳ tích.
Mỗi lần anh đều biểu hiện như nhau, vào thời khắc quan trọng luôn có thể tạo nên kỳ tích, tát mạnh vào mặt người khác.
Kim Vũ Phi nói: “Em yên tâm, hôm nay không ai cứu được Tần Cao Văn đâu”.
Dương Bất Phàm không giống như Tào Vân, bản lĩnh của ông ta lợi hại hơn Tào Vân nhiều.
Dương Bất Phàm khoanh hai tay trước ngực, chậm rãi bước tới chỗ Tần Cao Văn.
“Cậu Tần quả nhiên lợi hại, khiến tôi rất khâm phục.
Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, câu nói này quả thật rất đúng”.
Tần Cao Văn chỉ liếc nhìn Dương Bất Phàm, nói: “Bây giờ tôi không có thời gian nhiều lời với ông, mau ra tay đi”.
Sự kinh ngạc trong lòng mọi người nháy mắt đã biến mất.
Tần Cao Văn đánh bại Tào Vân thì đã sao? Như vậy không có nghĩa khảo nghiệm hôm nay sẽ kết thúc tại đây, vẫn còn hai cao thủ cấp bậc võ vương nữa, hai người còn đáng sợ hơn.
Tần Cao Văn nói thẳng: “Ông không phải là đối thủ của tôi, tốt nhất ông nên ngoan ngoãn đầu hàng đi”.
Nụ cười trên mặt Dương Bất Phàm dần đông cứng.
Tần Cao Văn nói chuyện quả thật quá khó nghe.
Cậu ta nghĩ mình là ai, chẳng lẽ đánh bại được Tào Vân rồi cho rằng mình vô địch thiên hạ hay sao?
“Tôi nói cho cậu biết, cậu…”.
Soạt!
Ông ta còn chưa kịp nói hết câu, mọi người đã nghe tiếng động to rõ vang lên.
Tần Cao Văn phóng thẳng một thanh phi đao về phía cổ Dương Bất Phàm.
Phụt!
Sau đó, cổ Dương Bất Phàm bị cắt đứt, máu tươi lập tức tuôn ra, cơ thể ông ta ngã thẳng xuống đất.
Ông ta dùng tay ôm cổ mình, nhìn Tần Cao Văn, cơ thể co giật nhè nhẹ, nháy mắt sau đã không còn hơi thở.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người đều cảm thấy không tin nổi.
Bọn họ thậm chí còn không nhìn rõ Tần Cao Văn ra tay thế nào mà trận chiến đã kết thúc.
Sao anh lại mạnh như vậy?
Sau đó, Tần Cao Văn lại tiếp tục ra tay, vươn tay phải ra tóm lấy cổ người phụ nữ đang bỏ chạy như điên kia.
Lại một tiếng rắc vang lên, người phụ nữ đó cũng ngã xuống.
Tất cả mọi người đều im lặng, bầu không khí giống như ở nghĩa địa.
Nếu không phải ba xác chết nằm trên võ đài kia nói cho bọn họ biết đây không phải là giấc mơ, rất nhiều người sẽ cảm thấy lúc nãy mình đã sinh ra ảo giác.
Kết quả của trận chiến lần này bọn họ đã đoán đúng một nửa, đúng là giết chết trong nháy mắt, nhưng là Tần Cao Văn giết chết ba cao thủ, chứ không phải ba cao thủ giết chết anh.
Mọi người không tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung cú sốc mình phải chịu.
Vào giờ phút này, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra ngôn ngữ là thứ nghèo nàn bất lực như thế nào.
Ban đầu bọn họ đều chế giễu Tào Vân, nghĩ rằng ông ta là cao thủ cấp bậc võ vương mà lại thảm hại như vậy.
Nhưng hai người còn lại có may mắn hơn Tào Vân được chút nào không?
Ít nhất, giữa Tào Vân và Tần Cao Văn còn có một lượt giao chiến.
Hai người còn lại thì chưa kịp ra tay đã bị Tần Cao Văn giết chết.
Đây là trận đấu mà mọi người mong đợi sao?
Đúng là quá đáng sợ.
Vì sao Tần Cao Văn lại đáng sợ như vậy?
Tiếp đó, Tần Cao Văn xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Vương Chấn Hoa, giống như lưỡi đao vô hình đâm xuyên qua ngực anh ta.
Cơ thể anh ta không khỏi run lên nhè nhẹ, trong lòng đã sợ hãi tột độ.
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Chẳng lẽ Tần Cao Văn thích vả mặt người khác thế sao?
Để bọn họ thắng một lần không được sao?
“Ba cao thủ đúng là rác rưởi!”.
Có lẽ trước kia Tần Cao Văn nói vậy, mọi người sẽ cảm thấy anh bị điên, nhưng bây giờ bọn họ đã tin rồi.
Tần Cao Văn dùng thực lực của mình để chứng minh với bọn họ thế nào là thiên tài chân chính.
Công Tôn Thiên Hạ cũng chịu một cú sốc rất lớn.
Dù trước kia ông ta cũng rất có lòng tin với Tần Cao Văn, cho rằng anh giành chiến thắng là chuyện sớm muộn.
Nhưng Tần Cao Văn quá tài giỏi, thế này không đơn giản chỉ là kỳ tích nữa rồi, mà là kỳ tích trong kỳ tích.
Vào thời khắc quan trọng, anh lại xoay chuyển tình thế một lần nữa, đánh bại đối thủ của mình một cách triệt để.
Công Tôn Thiên Hạ đã lựa chọn chính xác.
Chủ tịch Vương ở bên cạnh không ngừng lắc đầu, có chút không thể chịu được sự thật tàn khốc này: “Không, chuyện này không thể nào!”.
Nhìn thấy Chủ tịch Vương lo lắng như vậy, trong lòng Công Tôn Thiên Hạ vô cùng đắc ý, vừa rồi không phải ông còn đang chế giễu tôi sao?
Công Tôn Thiên Hạ thản nhiên nói: “Chủ tịch Vương, làm người quan trọng nhất là có cái nhìn nhạy bén.
Nếu lựa chọn sai lầm, e rằng sẽ hối hận cả đời”.
Những lời Công Tôn Thiên Hạ vừa nói không sai, bây giờ quả thật Chủ tịch Vương rất hối hận.
Sớm biết Tần Cao Văn có thể trở thành người cười đến cuối cùng, có cho ông ta mấy lá gan, ông ta cũng không dám hành động tùy tiện.
Nhưng đáng tiếc, bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Chủ tịch Vương nhắm mắt lại, nói: “Trời muốn diệt nhà họ Vương ta”.
Không lâu sau, Tần Cao Văn đi về phía Vương Chấn Hoa.
Chủ tịch Vương ở bên cạnh nhìn thấy thì vội vàng dang hai tay ra chắn trước mặt con trai mình.
“Tần Cao Văn, cậu định làm gì?”.
Dù thế nào ông ta cũng là bố của Vương Thuyền Quyên, Tần Cao Văn là con rể trên danh nghĩa của ông ta.
Chẳng lẽ cậu ta định giết mình luôn hay sao?
Chủ tịch Vương nói: “Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám giết tôi, Thuyền Quyên suốt đời cũng sẽ không tha thứ cho cậu”.
Rắc!
Tần Cao Văn dùng tay bóp cổ Chủ tịch Vương.
“Cậu… Cậu…”.
Ông ta trợn tròn mắt, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, Tần Cao Văn lại thật sự ra tay với ông ta.
Chẳng lẽ Tần Cao Văn không quan tâm đến cảm nhận của Vương Thuyền Quyên sao?
Rầm!
Giây lát sau, Tần Cao Văn ném Chủ tịch Vương đi giống như ném rác, ông ta lập tức văng ra xa mười mấy mét.
Dù Chủ tịch Vương không chết cũng bị thương nặng.
Tiếp theo đến lượt Vương Chấn Hoa.
“Có phải tôi nên gọi anh một tiếng anh vợ không?”.
Vương Chấn Hoa sợ điếng người.
Nếu anh ta biết người em rể chưa từng gặp mặt này tài giỏi như vậy thì lúc đó đã không ngăn cản Vương Thuyền Quyên tới với Tần Cao Văn.
“Tôi… Tôi không phải cố ý đâu, em rể!”.
Nghe anh ta gọi mình là em rể, Tần Cao Văn chỉ cảm thấy nực cười.
Anh ta làm gì cũng không được, chỉ có lươn lẹo là giỏi.
Bây giờ biết mình là em rể anh ta rồi chứ gì?
Thế trước kia anh ta đi làm gì rồi?
“Anh không còn cơ hội nữa rồi!”.
Rắc!
Tần Cao Văn xé đứt một cánh tay của anh ta.
Giây lát sau, Vương Chấn Hoa vì quá đau đớn chịu không nổi mà ngã xuống đất bất tỉnh.
Tiếp theo đến lượt Kim Vũ Phi và Mã Phi Thiên, người đầu tiên Tần Cao Văn đối phó đương nhiên là Kim Vũ Phi.
Lần trước Tần Cao Văn đã nhắc nhở Kim Vũ Phi, loại người như anh ta không đủ tư cách nói chuyện với anh.
Việc anh ta nên làm là ngoan ngoãn tránh xa anh, từ nay không được động vào anh nữa, thế mà anh ta lại dám thuê cao thủ giết anh.
Người này không thể tha thứ!
“Anh Tần, anh nghe tôi nói, chuyện này…”.
Bốp!
Anh ta còn chưa kịp nói xong câu, Tần Cao Văn đã tát cho anh ta một cái thật mạnh.
Khóe miệng anh ta chảy cả máu, một chiếc răng bị đánh gãy rơi xuống đất.
“Lúc trước tôi chưa cho anh cơ hội sao?”.
Tần Cao Văn dùng tay túm tóc anh ta, mắng chửi: “Nhà họ Kim các người tiêu đời rồi”..
Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!