Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 151: 151: Đồng Loạt Khiêu Chiến





Kim Vũ Phi lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Anh ta nhất định sẽ khiến Tần Cao Văn biết kết cục khi đối đầu với mình.

Dám chọc giận anh ta? Xem anh ta có băm vằm người đó ra không.

Đợi sau khi giết chết Tần Cao Văn, anh ta sẽ thưởng thức mùi vị của Vương Thuyền Quyên.

Vẻ ngoài của Mã Linh Nhi quả thật không xấu, nhưng so sánh với Vương Thuyền Quyên thì khác một trời một vực.

Thậm chí đặt hai người cạnh nhau mà so sánh cũng là sự sỉ nhục đối với Vương Thuyền Quyên.

Đàn ông trên thế giới ai mà không háo sắc.

Nhất là con cháu nhà giàu có.

Vừa ra khỏi phòng, Mã Linh Nhi vội vàng chạy tới chỗ Kim Vũ Phi, phấn khởi hỏi: “Chuyện thế nào rồi?”.

“Nhà anh có hai cao thủ cấp võ vương”.

Vừa nghe đến đó, Mã Linh Nhi lập tức sáng mắt lên.

Cao thủ cấp bậc võ vương.

Trước đây, cô ta đã từng nghe qua truyền thuyết về bọn họ, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.

Lẽ nào… lần này nhà họ Kim chuẩn bị sử dụng đến bọn họ?
“Ý anh là…?”.

Trên mặt anh ta hiện lên vẻ đắc ý, nói: “Không sai, bố anh nói tiếp theo sẽ dùng đến một trong hai người đó đi giết Tần Cao Văn, đến lúc đó bảo đảm anh ta sống không bằng chết”.

Chuyện này khiến Mã Linh Nhi cảm thấy vô cùng vui sướng.

Bây giờ, trên thế giới này, người cô ta hận nhất là Tần Cao Văn và Vương Thuyền Quyên.


Vì sự xuất hiện của Vương Thuyền Quyên nên tình yêu đầu màu vàng thời đại học của mình đã kết thúc một cách thảm hại.

Còn Tần Cao Văn thì phá hoại giấc mộng sống giàu sang của cô ta trước kia.

Đó là hai đoạn hồi ức không muốn nhìn lại nhất trong cuộc đời Mã Linh Nhi.

Bây giờ, cuối cùng anh ta cũng sắp chết rồi.

“Cảm ơn anh, chồng à”, Mã Linh Nhi dựa vào vai Kim Vũ Phi, nở nụ cười quyến rũ động lòng người.

“Có gì mà phải cảm ơn, chúng ta là người một nhà mà”.

Bây giờ Kim Vũ Phi đã hạ quyết tâm, đợi có được Vương Thuyền Quyên rồi sẽ đá Mã Linh Nhi đi.

Người phụ nữ dơ bẩn như cô ta có tư cách gì mà qua lại với Kim Vũ Phi này?
Đương nhiên, lúc này Mã Linh Nhi không hề hay biết suy nghĩ trong lòng Kim Vũ Phi.

Cô ta vẫn chìm đắm trong tưởng tượng về một tương lai đẹp đẽ của mình, khó mà dứt ra.

Đúng là một người phụ nữ cực kỳ ngu xuẩn.

Nhà họ Vương.

Trương Thiên Khoát đứng trước cửa nhà Vương Chấn Hoa, mãi không muốn vào trong.

Anh ta tới lui trước cửa một thời gian dài, trong lòng rất băn khoăn.

Bây giờ, cảm xúc của anh ta đối với Vương Chấn Hoa vô cùng phức tạp, chuyện xảy ra lần trước đã cho anh ta thấy rõ bộ mặt thật của Vương Chấn Hoa.

Tên này bỏ đá xuống giếng vào lúc anh ta cần giúp đỡ nhất, anh ta thật sự nảy sinh sự oán hận vô cùng mãnh liệt đối với Vương Chấn Hoa.

Nhưng bây giờ, Vương Chấn Hoa lại là hi vọng duy nhất để anh ta trả thù.

Rốt cuộc vào… hay là không vào?
Thôi vậy.

Bây giờ, anh ta không để ý được nhiều như vậy, vẫn nên vào trong xem sao.

Ding doong.

Tiếng chuông cửa vang lên, chốc lát sau cửa nhà được mở ra, Vương Chấn Hoa đứng trước mặt Trương Thiên Khoát.

“Sao giờ anh mới đến?”, Vương Chấn Hoa có chút bất mãn nhíu mày.

Trương Thiên Khoát lúng túng cười đáp: “Thật ngại quá, có chút chuyện lở dở bên ngoài, cho nên đến muộn một chút”.

“Mau vào đi!”.

Trước kia Vương Chấn Hoa luôn nói chuyện khách sáo với Trương Thiên Khoát, bây giờ ra lệnh càng lúc càng nhiều.

Sự thay đổi thái độ này khiến Trương Thiên Khoát nhất thời không chịu được, nhưng anh ta chỉ đành nhẫn nại.

Ai bảo bây giờ tình thế của anh ta đã không bằng người ta.

Vào trong nhà, bố của Vương Chấn Hoa đang ngồi trên ghế sofa.

“Đến rồi à?”.

Bây giờ bố của Vương Chấn Hoa cũng vô cùng lạnh nhạt với Trương Thiên Khoát.

Lúc này, anh ta cảm nhận được một cách chân thực thế nào là tình người bạc bẽo.


Nếu là trước kia, khi nhà họ Trương ở thời kỳ đỉnh cao, bố của Vương Chấn Hoa chắc chắn sẽ không nói chuyện với anh ta như thế.

Nhưng mọi chuyện có thể trách ai đây? Vẫn là anh ta tự làm tự chịu.

Trương Thiên Khoát ngồi xuống ghế sofa, không ngừng xoa bàn tay, nói: “Cháu vừa nghe anh ta nói, chú đã tìm được một cao thủ cấp bậc võ vương sao?”.

“Không sai, chuyện này có liên quan gì đến cậu không?”.

Trương Thiên Khoát lại hỏi: “Chú, vậy cháu muốn hỏi, chú định lúc nào ra tay với Tần Cao Văn?”.

“Chuyện này phải hỏi ý kiến của Tào tiên sinh”.

Nói xong, bố Vương Chấn Hoa đứng dậy khỏi ghế sofa, xoay người gọi với lên trên lầu: “Tào tiên sinh, bây giờ ông có thời gian không, có thể xuất hiện gặp mặt hay không?”.

“Được”.

Dứt lời, cửa phòng trên lầu được mở ra, một người đàn ông dáng người cao to, thể hình cường tráng, mặt để râu quai nón từ trên lầu đi xuống.

Người đàn ông đó đi xuống khỏi mười bậc cầu thang, trên gương mặt dữ tợn có một vết sẹo vô cùng chướng mắt, trông cực kỳ đáng sợ.

“Xin chào ông Tào!”, Vương Chấn Hoa vội vàng cúi chào ông Tào.

Ông Tào gật đầu đáp: “Không cần khách sáo, ngồi xuống hết đi”.

“Cảm ơn ông Tào!”.

Sau đó Vương Chấn Hoa hỏi: “Tôi muốn hỏi ông Tào, ông định khi nào ra tay?”.

“Khi nào cũng được, giết một cao thủ cấp bậc tông sư nho nhỏ đối với tôi mà nói chỉ giống như một đĩa thức nhắm”.

Ông ta tỏ ra rất tự tin.

Trong lòng Tào Vân chưa bao giờ xem Tần Cao Văn là đối thủ mà nghiêm túc đối đãi.

“Ông Tào, vậy tôi muốn hỏi xem, ông định ra tay ngay hay là…”.

Ánh mắt Tào Vân lạnh đi, liếc nhìn Trương Thiên Khoát.

“Cậu là cái thá gì, có tư cách nhúng tay vào chuyện của tôi sao?”.

Trương Thiên Khoát hơi xấu hổ, trả lời: “Ông Tào, tôi là người nhà họ Trương”.

“Người của nhà họ Trương cũng đừng dong dài trước mặt tôi, im miệng đi cho tôi”.

Lúc này, Trương Thiên Khoát đã cảm nhận được một luồng ác ý mãnh liệt từ người khác.


Anh ta im lặng cúi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức.

“Ngày mai tôi sẽ gửi thư khiêu chiến cho Tần Cao Văn, một tuần sau, tôi sẽ quyết đấu với cậu ta ở tỉnh Thiên Hải”.

Nghe quyết định của Tào Vân, những người xung quanh đều cảm thấy tò mò.

Vì sao bọn họ lại hẹn nơi quyết đấu ở tỉnh Thiên Hải? Đổi một chỗ khác không được sao?
“Vì sao lại là ở đó?”, Vương Chấn Hoa ở bên cạnh cũng cẩn trọng hỏi.

Tào Vân nói: “Việc tôi làm không cần phải giải thích với bất kỳ ai”.


Bóng tối thâm trầm.

Vương Thuyền Quyên nằm trên giường trằn trọc khó ngủ.

Không biết vì sao hôm nay cô luôn cảm thấy vô cùng sốt ruột bất an, giống như sắp tới sẽ chuyện trọng đại nào đó xảy ra.

“Vợ à, em sao thế?”, Tần Cao Văn ôm lấy Vương Thuyền Quyên từ phía sau, nhẹ giọng hỏi.

Anh có thể cảm nhận được rõ ràng, bây giờ Vương Thuyền Quyên đang có tâm sự trùng trùng, hình như là đang lo lắng điều gì.

“Chồng, em cũng không biết tại sao, hôm nay em cứ cảm thấy lòng lo lắng bất an, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó không hay”.

Tần Cao Văn vuốt nhẹ mũi Vương Thuyền Quyên, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều quá, có anh ở đây, trời có sụp xuống cũng không sao”.

Vương Thuyền Quyên ôm chặt lấy Tần Cao Văn, nằm trong lòng anh, nở nụ cười ngọt ngào: “Anh cứ thích dỗ em như dỗ trẻ con vậy”.

Tần Cao Văn hôn xuống trán Vương Thuyền Quyên.

Bây giờ, Tần Cao Văn không hề biết tiếp theo anh sẽ phải đối mặt với thử thách to lớn.

Ba cao thủ cấp bậc võ vương cùng lúc muốn đối phó với anh..