Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 139: 139: Nhanh Chóng Đồng Ý





Vừa rồi Vương Thuyền Quyên gọi điện thoại có mở loa ngoài.

Mã Linh Nhi đứng bên cạnh nghe rõ mồn một.

Câu đồng ý từ phía điện thoại như sét đánh ngang tai họ, cô ta sững sờ tại chỗ.

Mã Linh Nhi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Sao lại như vậy được.

Bây giờ công ty của Vương Thuyền Quyên đang rối tanh bành, đừng nói là ngân hàng, ngay đến cả nhiều nhân viên cũng tuy kính trọng nhưng vẫn tránh thật xa.

Nhưng Vương Thuyền Quyên lại có thể vay được ngân hàng một cách dễ dàng.

Đừng nói là Mã Linh Nhi, ngay đến bản thân Vương Thuyền Quyên cũng không dám tin.

Cô nhìn sang Tần Cao Văn, vẻ mặt kinh ngạc.

Đã xảy ra chuyện gì thế?
“Chuyện này...”.

Tần Cao Văn nói thẳng: “Người ta đồng ý cho em vay tiền, em nên cảm thấy vui mới phải”.

Vương Thuyền Quyên cảm thấy vô cùng hưng phấn, trong lúc quá bất ngờ như thế này cô chỉ thấy lúng túng.

Thấy Vương Thuyền Quyên mãi không nói gì, giám đốc ngân hàng nói lên trong điện thoại: “Chủ tịch Vương, xin hỏi cô có cần vay tiền nữa không?”.

Vương Thuyền Quyên lúc này mới phản ứng kịp, liền nói: “Tôi vay, nhưng không rõ phía các anh có thể cho tôi vay bao nhiêu?”.

“Một trăm triệu tệ được không?”.

Hả?
Vẻ mặt Mã Linh Nhi trở nên vô cùng khó coi, mắt cô ta trố ra.


Cô ta thậm chí còn tưởng tai cô ta có vấn đề nên nghe nhầm.

Đến ngay cả Kim Vũ Phi cũng có hơi ngạc nhiên.

Ngân hàng đồng ý cho một công ty nào đó vay tiền là xem trọng tiềm lực phát triển trong tương lai và năng lực trả tiền của công ty đó.

Nhưng bây giờ công ty của Vương Thuyền Quyên đang bên bờ sụp đổ, có thể nói là khốn đốn tứ bề.

Có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Sau lại có ngân hàng đồng ý giúp đỡ họ chứ?
Vương Thuyền Quyên lắp bắp nói: “Một trăm triệu?”.

“Nếu cô cảm thấy một trăm triệu ít quá thì tôi có thể cho cô vay hai trăm triệu tệ!”.

Số tiền này đối với Mã Linh Nhi mà nói rõ ràng là một con số trên trời.

Bốp bốp!
Những câu nói của giám đốc ngân hàng như những cái tát giáng thẳng xuống mặt Mã Linh Nhi, khiến mặt cô ta cảm thấy nóng rát.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vương Thuyền Quyên nói: “Không cần đâu, một trăm triệu đã là nhiều rồi”.

“Còn nữa, cô Vương ạ, số tiền vay ngân hàng này có thể gia hạn vô thời hạn thời gian hoàn trả”.

Đến Vương Thuyền Quyên cũng hít ngược một hơi.

Phúc lợi tốt như vậy sao?
“Tôi sẽ để cho cô số tiền lãi thấp nhất trong ngân hàng chúng tôi, nên cô Vương không cần phải có áp lực gì”.

Vương Thuyền Quyên ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả.

Những tin vui lớn cứ lần lượt ập đến.

Trước đó Vương Thuyền Quyên chưa bao giờ nghĩ sẽ đi vay ngân hàng.

Vì cô cho rằng công ty của cô là một mớ hỗn độn, ngân hàng sẽ không dám liều đâu.

Bây giờ cô thấy bản thân đã nhầm.

“Chủ tịch Vương, nếu cô quyết định thì chiều nay tôi sẽ đến công ty cô, hai bên cùng ký hợp đồng vay mượn”.

Vương Thuyền Quyên gật đầu nói: “Vậy thì phiền anh rồi, giám đốc Trần”.

“Chủ tịch Vương, đến lúc đó cô đừng có đồng ý vay của ngân hàng khác đó”.

Bình thường trong nhưng trường hợp này, bên vay tiền sẽ phải cung kính với phía ngân hàng, nhưng lần này lại hoàn toàn trái ngược.

Giám đốc Trần hình như rất lo lắng Vương Thuyền Quyên sẽ hợp tác với ngân hàng khác?
Có đùa không đấy?
Bây giờ người có thể cho Vương Thuyền Quyên vay tiền vốn dĩ rất ít, thậm chí người giống giám đốc Trần dám nhượng bộ lớn như vậy tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện thêm người thứ hai.

“Giám đốc Trần cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân thủ hai quy định này của chúng ta”.

Giám đốc Trần cười lên: “Vậy thì được”.

Chờ sau khi cúp điện thoại, Vương Thuyền Quyên phát hiện ra sắc mặt của Mã Linh Nhi vô cùng khó coi.

Cơ thể thon thả của cô ta hơi run run, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.

Hôm nay đến đây là muốn nhìn Vương Thuyền Quyên phải xấu mặt, dự định sẽ làm khó đối phương một phen, kết quả lại bị đối phương làm cho bẽ mặt một cách thê thảm.


Vì sao chứ?
Vì sao mỗi lần Vương Thuyền Quyên gặp nguy nan đến mức nào, cũng luôn có thể hóa nguy thành an.

Chưa cần nói đến công ty bây giờ của cô đang chẳng còn bao lâu nữa, cho dù là các công ty lớn, có thế lực phát triển hùng hậu, ngân hàng cũng không thể cho nhiều phúc lợi như vậy.

Nếu như vậy lợi ích của ngân hàng sẽ chịu nhiều ảnh hưởng lớn.

Nhưng Vương Thuyền Quyên lại làm được điều đó.

“Cô Mã!”.

Tần Cao Văn khoanh hai tay trước ngực, đi từ từ đến trước mặt cô ta nói: “Cảm giác bị người khác làm cho bẽ mặt chắc là khó chịu lắm nhỉ?”.

Mặt mũi Mã Linh Nhi lúc đỏ lúc tái.

Biểu cảm vô cùng phong phú.

“Đừng tưởng tôi không biết người đứng sau chuyện này chắc chắn là anh”.

Tần Cao Văn nhún vai nói: “Nếu cô nói vậy thì oan cho tôi rồi, tôi vừa về đến nơi là đến công ty luôn, căn bản không liên hệ với bất kỳ ai”.

“Hơn nữa cô có hơi đánh giá tôi cao rồi đấy, tôi làm gì có bản lĩnh lớn như vậy”.

Mã Linh Nhi đương nhiên sẽ không tin Tần Cao Văn giải thích, dựa vào mối quan hệ hiện nay của Vương Thuyền Quyên, muốn vay được ngân hàng số tiền lớn như vậy, tuyệt đối là không thể.

“Anh tưởng tôi sẽ tin lời của anh sao?”.

Vừa rồi Tần Cao Văn không hề nói dối.

Thực ra từ sau khi công ty của Vương Thuyền Quyên xảy ra chuyện, có rất nhiều công ty đều đến để vùi dập, nhưng ngân hàng luôn ở trạng thái quan sát.

Đối với nhân viên cao cấp của một số ngân hàng mà nói, thân phận của Tần Cao Văn căn bản không phải bí mật gì cả.

Biết được điều này, cho dù Tần Cao Văn không chủ động đưa ra yêu cầu vay tiền của ngân hàng họ, thì tất cả mọi người cũng sẽ tranh nhau chủ động cho vay.

Mục đích chỉ là muốn để lại ấn tượng tốt trọng lòng Tần Cao Văn.

Việc này sẽ có lợi rất lớn cho sự phát triển sau này.

Thế nên giám đốc Trần mới thể hiện một cách nhanh chóng và thành khẩn như vậy, thậm chí còn sợ Vương Thuyền Quyên sẽ ký hợp đồng với ngân hàng khác.

Hơn nữa Tần Cao Văn nếu không đoán nhầm thì tới đây sẽ có rất nhiều ngân hàng chủ động tìm đến.


“Chủ tịch!”.

Tiểu Vương chạy từ ngoài vửa vào, khuôn mặt tỏ rõ vui mừng.

Vương Thuyền Quyên hỏi: “Có chuyện gì thế?”.

Biểu hiện của cô như thể muốn hỏi lẽ nào lại có công ty nào đến tìm cô gây rắc rối sao.

“Có mấy giám đốc của mấy ngân hàng đến tìm chị, nói là muốn ký hợp đồng vay vốn với chị, hơn nữa số tiền cao nhất lên tới năm trăm triệu tệ”.

Khóe miệng Mã Linh Nhi hơi giật giật.

Thế giới này rốt cuộc là sao cơ chứ?
Dựa vào đâu mà Vương Thuyền Quyên có thể có nhiều người đổ xô vào công ty của cô vậy?
Vì Vương Thuyền Quyên xinh đẹp sao?
Không!
Cô ta không phục!
Đến Vương Thuyền Quyên cũng hoàn toàn ngơ ngác.

Cô có thể cảm nhận được Tần Cao Văn lần này thực sự không hề nhúng tay vào.

Vậy nguyên ngân các giám đốc ngân hàng cho cô vay tiền là từ đâu?
Lẽ nào là xem trọng thực lực của cô và tiềm lực phát triển trong tương lai của công ty sao?
Có đùa không đấy?
Đương nhiên trong lòng Vương Thuyền Quyên vẫn còn một suy đoán khác.

Chỉ là cô không muốn nói ra suy đoán này.

Nếu thực sự như vậy, thì đúng là khiến người ta phải nổi da gà.

Đó chính là những người này chủ động đến cho Vương Thuyền Quyên vay tiền, hoàn toàn là vì nể mặt Tần Cao Văn.

Thân phận của Tần Cao Văn đã tôn quý đến mức không cần lên tiếng đã có rất nhiều ông lớn lần lượt chủ động ra tay giúp đỡ..