Tần Cao Văn chưa bao giờ tức giận như bây giờ, anh chỉ muốn băm vằm ông Hai ra làm nghìn mảnh.
Có chuyện gì hoàn toàn có thể nhắm tới mình, sao lại ra tay với Vương Thuyền Quyên?
Nhìn ánh mắt Tần Cao Văn trở nên lạnh lùng, cả người run rẩy, trong lòng ông Hai vô cùng đắc ý.
Từ khi bắt đầu đấu tranh với Tần Cao Văn, lần nào ông Hai đều rơi xuống thế yếu, đây là lần đầu tiên ông ta ở thế chủ động.
Ông Hai không biểu lộ cảm xúc, nói: “Cậu Tần đừng quá tức giận, có câu tức giận tổn hại sức khỏe”.
Tần Cao Văn nghiến răng nói: “Ông không sợ tôi giết ông ngay bây giờ sao?”.
“Đầu tiên, cậu Tần chưa chắc đã là đối thủ của tôi”.
Bây giờ, thực lực của ông Hai cũng là tông sư, nhưng dù là giữa tông sư với tông sư với nhau cũng có khoảng cách rất lớn.
Ông ta là một tông sư cấp trung, còn Thiên Lôi tông sư chỉ là tông sư giai đoạn sơ cấp mà thôi.
Ông ta cũng có thể dễ dàng giết chết Thiên Lôi tông sư trong một giây, thậm chí là chưa tới một giây.
Nếu thật sự đánh với Tần Cao Văn, rốt cuộc hai người ai sẽ thắng còn chưa xác định.
Do đó, ông ta không hề sợ hãi.
Tần Cao Văn dần thả lỏng nắm tay vốn siết chặt, anh ngồi xuống ghế sofa, nói: “Ông khiến tôi rất thất vọng”.
Ông Hai cười nói: “Chẳng lẽ trong mắt cậu Tần, tôi nên quang minh chính đại đấu với cậu một trận, gửi thư khiêu chiến cho cậu giống như Mã Thiên Long?”.
Tần Cao Văn không nói gì.
Ông Hai khinh thường đáp: “Theo cách nghĩ của tôi, đó là cách làm ngu xuẩn nhất trên đời.
Có thể sử dụng trí tuệ đầu óc, vì sao phải dựa vào đơn đả độc đấu để giành thắng lợi cuối cùng? Cho nên, tôi không có cảm giác gì đối với chuyện của Mã Thiên Long.
Không phải vì thực lực của hắn không đủ mạnh, mà đơn thuần chỉ là quá ngu dốt”.
Nhìn bộ dạng vô liêm sỉ của ông Hai, cơ thể Tần Cao Văn run lên.
Tiếp đó, ông ta lại nói với Tần Cao Văn: “Cậu Tần, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi.
Nếu ba ngày sau cậu không đến tòa nhà bác học, vợ cậu sẽ chết, còn nữa, cậu chỉ có thể đến đó một mình”.
“Quan trọng nhất là đừng giở trò gì trước mặt tôi.
Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu cậu chọc giận tôi, cậu cứ đợi đấy nhặt xác của Vương Thuyền Quyên đi”.
Ông Hai đứng dậy rời khỏi phòng.
Ông ta tỏ ra vô cùng thong dong, biết rằng Tần Cao Văn không dám đánh lén mình.
Rầm!
Ông Hai vừa rời đi, cuối cùng Tần Cao Văn cũng không nhẫn nhịn được nữa, đập mạnh tay lên bàn.
Rắc!
Tiếng động rõ rệt vang lên, chiếc bàn nứt làm hai.
Xem ra anh đã đánh giá cao ông Hai rồi.
Có câu tội vạ không liên lụy người trong nhà.
Mặc dù lúc trước Tần Cao Văn có mâu thuẫn với ông Hai, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ động đến con trai ông ta, còn ông ta thì hay rồi.
Vốn dĩ mâu thuẫn giữa hai người còn có thể hòa giải, bây giờ đã nâng cấp đến mức không chết không thôi.
Anh nhất định sẽ tiêu diệt ông Hai và toàn bộ bang phái dưới quyền ông ta, không tiếc bất cứ giá nào.
“Bố!”.
Đằng sau vang lên tiếng của Đóa Đóa.
Tần Cao Văn vội vàng nở nụ cười, quay người hỏi Đóa Đóa: “Có chuyện gì sao Đóa Đóa?”.
Nhìn thấy Đóa Đóa từ từ đi đến chỗ mình, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt, anh vô cùng đau lòng.
Đóa Đóa đứng trước mặt Tần Cao Văn, nói: “Bố, lúc nãy con đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa hai người rồi, có phải bây giờ mẹ đang rất nguy hiểm không?”.
Tần Cao Văn vuốt nhẹ mũi Đóa Đóa, trên mặt vẫn nở nụ cười, đáp: “Đóa Đóa, con có tin bố không?”.
Đóa Đóa dùng sức gật đầu.
Tần Cao Văn nói với cô bé: “Nếu con đã tin bố thì con phải biết, bố nhất định có thể giúp mẹ con khỏe trở lại, đến lúc đó cả nhà ba người chúng ta sống hạnh phúc bên nhau”.
Bây giờ, người Đóa Đóa tin tưởng nhất chính là Tần Cao Văn.
Nghe bố nói vậy, cô bé ngẩng đầu lên: “Bố, bố nói thật sao?”.
Tần Cao Văn đưa tay xoa đầu Đóa Đóa, nghiêm túc trả lời: “Bố đã bao giờ lừa con chưa?”.
Đóa Đóa lau khô nước mắt bên khóe mắt, nói: “Đóa Đóa tin bố, bố là người tốt nhất trên thế giới, vậy Đóa Đóa đi ngủ trước đây ạ”.
“Ừ”, Tần Cao Văn gật đầu.
Đợi Đóa Đóa lên lầu rồi, Tần Cao Văn đi vào phòng của Vương Thuyền Quyên.
Lúc này, cô nằm trên giường, không có tri giác, nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn động lòng người như vậy.
Tần Cao Văn nắm tay Vương Thuyền Quyên, lần đầu tiên rơi vào nỗi băn khoăn.
Bây giờ rốt cuộc phải làm sao?
Tần Cao Văn không lo lắng chuyện ba ngày sau phải đến tòa nhà bác học một mình, anh lo rằng dù mình có đến nơi đó, ông Hai cũng sẽ không giao thuốc giải ra.
Bây giờ, Tần Cao Văn còn không biết Vương Thuyền Quyên trúng độc gì, anh muốn giúp cô hồi phục lại càng không thể.
Nên làm thế nào đây?
Vẻ mặt anh hiện rõ vẻ nặng nề.
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em khỏe mạnh trở lại”.
Nhìn Vương Thuyền Quyên nằm trên giường, Tần Cao Văn nói một cách kiên định.
…
“Ông Hai, ông gọi tôi có chuyện gì sao ạ?”, một thuộc hạ từ bên ngoài tiến vào, quỳ trước mặt ông Hai, lên tiếng hỏi.
Ông Hai cầm ly rượu nho trên bàn lên uống một ngụm rồi đáp: “Chuyện tôi bảo cậu làm thế nào rồi?”.
“Ông cứ yên tâm, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, tôi đã phái tất cả cao thủ dưới quyền đến mai phục ở tòa nhà bác học rồi.
Hơn nữa, trong đó chứa đầy thuốc nổ, chỉ cần Tần Cao Văn vào trong, bảo đảm anh ta có mọc cánh cũng khó thoát”.
Ông Hai hài lòng gật đầu, nói: “Cậu làm việc không tồi”.
“Cậu lui xuống trước đi”.
Thuộc hạ đó vẫn quỳ ở bên dưới, không hề có dấu hiệu rời đi.
Thấy hắn biểu hiện như vậy, ông Hai hơi bất ngờ, hỏi: “Tôi bảo cậu lui xuống, cậu không nghe thấy sao?”.
Thuộc hạ đáp lại: “Ông Hai, thuộc hạ có một yêu cầu nho nhỏ”.
“Nói đi!”.
Thuộc hạ đó tươi cười nói: “Chúng tôi giết chết Tần Cao Văn rồi, sau đó có thể thưởng vợ của anh ta cho anh em chúng tôi không? Người phụ nữ Vương Thuyền Quyên kia đúng là báu vật nhân gian”.
“Cậu chỉ được thế thôi sao?”.
Thuộc hạ đó đưa tay gãi đầu, lúng túng cười đáp: “Hi vọng ông Hai có thể đồng ý với tôi”.
“Được, cậu tới gần đây một chút!”.
Thuộc hạ lê gối quỳ dưới đất đến trước mặt ông Hai, hỏi: “Ông còn có gì dặn dò sao?”.
Rắc!
Ông Hai giơ tay phải ra bóp cổ thuộc hạ.
Ông ta vừa dùng sức, đầu của hắn đã nghiêng sang một bên, ánh sáng trong mắt biến mất, không còn hơi thở.
“Người đâu!”.
Một nhóm thuộc hạ từ bên ngoài đi vào, cúi người lên tiếng: “Ông Hai có gì sai bảo?”.
“Ném thằng nhóc này cho chó ăn, nhớ là nhất định phải băm nhỏ hắn rồi mới cho ăn, rõ chưa?”.
Đám thuộc hạ đồng thanh đáp lại: “Vâng!”.
Ông Hai nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt đầy suy tư, tự lẩm bẩm: “Vương Thuyền Quyên là người phụ nữ của tôi, đám người đê tiện thấp hèn các cậu mà cũng dám nhắm tới cô ta sao? Muốn chết!”.
…
Ngày hôm sau, tin tức này lan truyền khắp thành phố Minh Châu.
Sự chấn động mà nó mang lại lần này còn lớn hơn bất cứ tin tức nào trước kia.
Không ai ngờ Tần Cao Văn mới đến Minh Châu được mấy tháng ngắn ngủi đã gây nên náo loạn lớn như vậy.
Đầu tiên là tiêu diệt Vương Bưu, sau đó diệt Mã Thiên Long, hơn nữa còn đánh bại cả Thiên Lôi tông sư..