Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 109: 109: Cô Ấy Là Của Tôi





Phùng Thiến Thiến thầm oán trách trong lòng, rốt cuộc kiếp trước mình đã tạo nghiệt gì mới gặp phải loại người này?
“Tôi nói thật!”.
Tiếp đó, Phùng Thiến Thiến đến bên cạnh Tần Cao Văn, không chờ sự cho phép của anh đã khoác tay anh.
“Đây chính là bạn trai tôi”.
Nếu là trường hợp bình thường, Tần Cao Văn chắc chắn sẽ không ra tay giúp đỡ những chuyện thế này.

Nhưng anh thật sự không ưa nổi sự đeo bám của Nhạc Sơn Hà, anh ta hơi quá đáng rồi.
Tần Cao Văn nắm tay Phùng Thiến Thiến, nói: “Sau này còn dám quấy rầy bạn gái tôi nữa, tôi sẽ đánh gãy chân anh”.
Giọng nói của anh không lớn, nhưng Nhạc Sơn Hà như bị sét đánh, cơ thể lảo đảo.
Nhạc Sơn Hà siết chặt nắm tay, cơ bắp toàn thân vì thế mà không ngừng run lên, nghiến răng chửi: “Tên khốn nhà anh, anh đợi đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho anh”.
Nhạc Sơn Hà lăn lộn ở giới giám định ngọc thạch nhiều năm, từ lâu đã tích lũy mối quan hệ sâu rộng.

Theo anh ta thấy, anh ta muốn giết chết Tần Cao Văn thì chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Tần Cao Văn nghiêm túc trả lời: “Tôi cũng nói với anh lần cuối, nếu còn để tôi biết anh quấy rầy Thiến Thiến nhà tôi, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết”.
“Khốn nạn!”, Nhạc Sơn Hà hung hăng chửi một câu.
Cho dù trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng bất mãn, nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi vì anh ta biết mình không phải đối thủ của Tần Cao Văn.
Nếu thật sự lấy cứng chọi cứng với Tần Cao Văn, người chịu thiệt sẽ chỉ là anh ta.

Thấy Nhạc Sơn Hà rời đi, Phùng Thiến Thiến mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cho đến bây giờ, cô ấy vẫn khoác tay Tần Cao Văn quên buông ra.
“Cô định khoác tay tôi đến bao giờ?”, Tần Cao Văn lạnh nhạt hỏi.
Lúc này, Phùng Thiến Thiến mới ý thức được vừa rồi mình đã thất thố, vội vàng rút tay lại, vẻ mặt áy náy.
“Ngại quá, anh Tần, vừa rồi chưa được anh cho phép mà đã…”.
Tần Cao Văn cười đáp: “Không có gì”.
Lúc này, Phùng Thiến Thiến mới thở phào nhẹ nhõm, gương mặt cô ấy hơi đỏ lên, giống như ráng chiều nhàn nhạt hiện lên, trông vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Sau đó, Phùng Thiến Thiến nói: “Anh Tần, tôi xin lỗi anh vì những chuyện mà anh trai tôi đã gây ra trước đó, tôi vừa nghe kể hết rồi”.
“Không sao”, Tần Cao Văn có vẻ không quan tâm.
“Đúng là khốn nạn!”.
Choang!
Nhạc Sơn Hà quăng ly rượu trên tay xuống đất, làm vang lên tiếng động rõ to.
Bởi vì không khí ở đây vô cùng ồn ào, vả lại ly rượu rơi vỡ là chuyện bình thường, nên không ai để ý đến.
“Sao thế, anh Nhạc?”.
Ở gần đó, một người đàn ông xấp xỉ tuổi với Nhạc Sơn Hà nâng một ly rượu vang trong tay, tiến lên phía trước, tò mò hỏi.
Nhạc Sơn Hà đau khổ trả lời: “Tôi thất tình rồi, tôi sống còn có ý nghĩa gì”.
Nghe anh ta nói vậy, người đàn ông bên cạnh giật giật khóe miệng.
Người đàn ông đó tên là Mạc Thiên Thủy, cũng là bậc thầy giám định hàng đầu của thành phố Minh Châu giống như Nhạc Sơn Hà.
Anh ta nhớ rất rõ, Nhạc Sơn Hà thường xuyên chơi bời ở bên ngoài, đến bây giờ vẫn chưa hề yêu đương đàng hoàng, sao có thể tính là thất tình?
“Anh Nhạc, anh có bạn gái từ lúc nào thế?”.
Nhạc Sơn Hà bất mãn nói: “Chẳng lẽ các anh đã quên những gì tôi nói với các anh lúc trước rồi sao? Trong lòng tôi luôn xem Thiến Thiến là người tình trong mơ của mình, cả đời chỉ cưới một mình cô ấy”.
Bây giờ Mạc Thiên Thủy đã hiểu ra thế nào là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Nhạc Sơn Hà đã phát huy mấy chữ nằm mơ giữa ban ngày đến cực hạn.
Anh ta không tin những lời Nhạc Sơn Hà vừa nói.

Phùng Thiến Thiến là một trong ba nữ thần của thành phố Minh Châu, cô ấy thật sự có bạn trai thì nhất định sẽ thu hút sự chú ý rất lớn, nhưng đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào, sao anh ta lại dám khẳng định như vậy?
Mạc Thiên Thủy nói với Nhạc Sơn Hà: “Anh Nhạc, có lẽ anh nhầm lẫn gì rồi, bọn tôi không nghe thấy tin tức này”.
“Tôi không hề nhầm lẫn, những gì tôi nói là sự thật, sao các anh không tin tôi?”.
Thấy người kia nghi ngờ mình, Mạc Thiên Thủy vô cùng tức giận mắng chửi: “Tôi chưa bao giờ nghĩ Thiến Thiến yêu dấu của tôi lại ở cùng với loại đàn ông thô kệch như vậy.


Tôi có vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú thế này mà cô ấy lại không thèm nhìn tôi lấy một cái”.
Xem ra chuyện này là thật.
Mạc Thiên Thủy thở dài, thầm nghĩ trong lòng: “Phùng Thiến Thiến người ta cũng không bị mù, sao có thể đến với anh được”.
Sau đó, Nhạc Sơn Hà lại nói: “Tôi nhất định sẽ trả thù người đàn ông đó, tôi nhất định phải cho anh ta biết kết cục khi tranh giành phụ nữ với tôi”.
“Trả thù, làm sao trả thù?”, khóe miệng Mạc Thiên Thủy lộ ra nụ cười đùa cợt.
Anh ta nói tiếp: “Đừng nói là anh định đi đánh anh ta đấy chứ?”.
Nhạc Sơn Hà vẫn chưa có gan làm vậy, anh ta chỉ tính sơ bước đầu đã biết mình không phải đối thủ của Tần Cao Văn, thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn.
Tần Cao Văn vô cùng đáng sợ, muốn đánh bại anh ta quá khó.
“Tôi… tôi không đánh lại anh ta”, Nhạc Sơn Hà vô cùng thẳng thắn thừa nhận điều này.
Ánh mắt Mạc Thiên Thủy vô thức liếc về phía Phùng Thiến Thiến, phát hiện ánh mắt cô ấy nhìn Tần Cao Văn quả nhiên khác với người bình thường.
Cho dù hai người không phải người yêu, chắc chắn cũng có quan hệ mờ ám.
Điều này khiến Mạc Thiên Thủy lập tức nổi giận, anh ta cũng có suy nghĩ không yên phận với Phùng Thiến Thiến.
“Anh không đánh lại anh ta, lẽ nào không thể dùng cách khác để đối phó anh ta sao?”.
Lời nói của Mạc Thiên Thủy lập tức thu hút sự chú ý của Nhạc Sơn Hà.
“Người anh em, anh nói vậy là có ý gì?”.
Anh ta quay đầu nhìn người kia, trên mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
“Anh có nghe qua câu nói dùng sở trường của mình thắng sở đoản của đối phương chưa?”.
Nhạc Sơn Hà lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
“Người anh em, vẫn là chiêu của anh cao siêu, tôi biết tiếp theo nên làm gì rồi”.

Phùng Thiên Vũ làm xong mọi việc rồi mới từ trên lầu đi xuống, đến bên cạnh Tần Cao Văn.

“Thật ngại quá, cậu Tần, vừa rồi có một số chuyện làm chậm trễ, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, hi vọng cậu có thể bỏ qua”.
“Ừ”.
Tần Cao Văn không để tâm, anh tựa vào ghế sofa, nói: “Chín giờ hơn tôi phải về rồi”.
Nghe vậy, sắc mặt của Phùng Thiên Vũ chợt trở nên khó coi.

Nói cách khác, Tần Cao Văn chỉ có thể ở đây hơn một tiếng đồng hồ nữa thôi.
Ông ta không phải người tham lam, lần này Tần Cao Văn có thể đến đây, ông ta đã cảm thấy rất vui, sao có thể cầu xin cậu ở lâu hơn.
“Cậu Tần, không sao cả, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào”.
Tần Cao Văn gật đầu.
“Anh Tần, bây giờ anh có thời gian không?”.
Một giọng nói khiến Tần Cao Văn buồn nôn vang lên bên tai, anh ngẩng đầu nhìn lên, Nhạc Sơn Hà đang cầm ly rượu vang đi tới.
“Anh muốn làm gì?”, Tần Cao Văn còn không nhìn thẳng vào anh ta.

Anh không muốn để ý tới loại người ghê tởm như anh ta.
Nhạc Sơn Hà nở nụ cười, nói: “Tôi có một trò chơi nho nhỏ muốn mời anh Tần chơi cùng, không biết anh có thời gian hay không?”.
“Trò chơi gì?”..