Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 39




- WHAT???? XEM MẮT????
Tiểu An và Tiểu San hét ầm lên khi nhỏ bạn thông báo tin nóng.
Tiểu Đan bịt tai lại vì tần số âm thanh quá lớn, cô trơ mặt ra nhìn tụi bạn hết sức bình thản
- ngạc nhiên lắm sao?
- đâu ra chuyện đó bộ mày muốn có chồng lắm sao?
Tiểu San chăm chú nhìn Đan như thể đang dò xét gì đó. Cô nhún vai trả lời
- chịu thôi pama tao ban sắc lệnh.
- vô lý! chẳng phải là các ông bố bà mẹ tự vi phạm hợp đồng sao, thế thì không thể can thiệp vào chuyện hôn nhân của mình được.
Tiểu An ra vẻ bức xúc đập tay xuống bàn nói.
- không họ chỉ kêu tao đi xem thôi, thích hay không là quyền của tao không ép buộc. Thôi đi giết thời gian cũng tốt
Tiểu Đan không hề phản ánh đối chuyện này nhưng cũng chẳng quan tâm lắm. Dù là ai cô cũng thẳng tay gạt đi.
- tùy! có rảnh thì làm cho tên đó thảm hại vào
Tiểu San thấy Đan thuận ý cũng không cản có điều cái tâm hồn "thánh thiện" của nhỏ lại trỗi dậy khi góp ý kiến vào.
- để xem hắn thế nào đã. Thôi đi ngủ, thức khuya không tốt cho da. À tạm thời mình không cần đến trường nghỉ ở nhà cho khỏe
- very good!
Tiểu An giơ ngón tay cười tít mắt nhưng nếu không đi học thì khó có cơ hội điều tra thu thập chứng cứ rồi, nhỏ mông lung nghĩ ngợi.

_____________________

Tại một nhà hàng sang trọng, Tiểu Đan ngồi ở cái bàn trong góc khuất và đang quan sát ai đó.
Cô bắt chéo chân hướng mắt về một cái bàn nhỏ nơi chàng trai lạ mặt đang ngồi, anh ta khoác trên mình bộ ves lịch sự đang nhìn lăm lăm vào chiếc đồng hồ hàng hiệu trên tay. Dường như tâm trạng anh không tốt cho lắm, cũng phải anh đã ngồi đây đợi gần 2 tiếng.
Cuộc hẹn với Tiểu Đan là 9h nhưng bây giờ đã 10h59" mà chẳng thấy cô đâu. Phải khen một điều là người con trai này quả rất kiên nhẫn.
Đan gõ gõ tay đều đều xuống mặt bàn. Cô đã đến đúng hẹn nhưng nghĩ ngợi một lúc và quyết định thử lòng người này. Đan quả là khâm phục sức chịu đựng của anh, chẳng phải dân kinh doanh luôn bận rộn và quý trọng từng giây từng phút sao?
- 3....2...1
Tiểu Đan nở nụ cười nhẹ khi thấy anh ta đẩy ghế chuẩn bị đi về. Bây giờ đúng 11h. Tiểu Đan thở hắt ra đứng dậy và tiến lại gần chiếc bàn kia.
- chào anh! xin lỗi tôi đến trễ một chút, anh không giận chứ?
Tiểu Đan gật đầu chào anh và cất giọng nói nhẹ nhàng.
- à... ờ không có gì?
Tên kia lắp bắp trả lời khi trước mắt mình như có hào quang chói lóa làm mờ đi mọi thứ chỉ duy nhất có Tiểu Đan là rõ mồn một.
Nhỏ mặc một chiếc đầm đen ôm sát người lộ rõ đường cong quyến rũ và làn da trắng, tóc tết đuôi sam nhẹ nhàng thanh thoát mà không quá phô trương. Đan kéo ghế ngồi xuống không đợi chàng trai kia ga lăng giúp mình bởi vì anh ta đang bay lơ lửng ở hành tinh nào rồi.
- anh chờ có lâu lắm không? Lúc nãy gặp người bạn cũ nên tôi đến trễ.
Tiểu Đan lên tiếng và chờ đợi câu trả lời, rõ ràng là cô đưa ra một lý do làm người đợi khó chịu, 2 tiếng chứ ít ỏi gì! nhưng không!
- không sao! được chờ đợi một người đẹp như em anh rất sẵn sàng
"Dẻo miệng" Đan nói thầm trong bụng
- anh đúng là khéo nói chuyện, chúng ta gọi món đi
Tiểu Đan cầm menu lên và bắt đầu sự nghiệp cao cả.

Ở tại nơi đây trước cửa nhà hàng, một chiếc Lamborghini từ từ dừng lại và tấp vào bên đường.
- chắc họ chưa đến!
Tiểu An ngồi trong xe cùng Tuấn Anh, nhỏ cứ chăm chú quan sát người ra vào nhà hàng.
- người của em báo cáo lại Thiên Mẫn và Tú Quỳnh có hẹn với người tên Jack ở đây. Tiểu San từng kể lại với em hắn ta có ý đồ với nó, nếu theo suy luận em nghĩ họ gặp nhau là không hề bình thường.
- em suy luận không sai, nhưng theo dõi họ thế này liệu có bức dây Động rừng nhở bị phát hiện thì sao?
- cẩn thận chút là được rồi, chúng ta phải nhanh chóng đòi lại công bằng....đợi đã... đến rồi!
Tiểu An đang nói thì la lên và chỉ về phía xa, Thiên Mẫn đã đến.
- em đi đây!
- cẩn thận có gì gọi anh nhé!
Tuấn Anh níu cô lại dặn dò, anh thừa biết hai người họ chẳng đơn giản không muốn nói là thủ đoạn vô biên. Nếu phát hiện Tiểu An đã biết tỏng những gì họ làm thì không biết sẽ đối phó với nhỏ như thế nào.
- lôi thôi!
An biết anh lo cho mình.

Nói rồi nhỏ nhanh chóng bước theo. Thiên Mẫn vào thang máy và lên tầng 2 sau một lúc quẹo trái, quẹo phải, đi thẳng cuối cùng dừng lại trước cửa phòng nọ. Cô mở cửa bước vào, bên trong Tú Quỳnh và Jack đã chờ sẵn, món cũng đã dọn lên.

Tiểu lay hoay trước cửa, nhỏ đã cầm sẵn cái máy ảnh mini đa năng. Áp tai vào cánh cửa, An cố gắng nghe ngóng, vì tình hình không khả quan, Tiểu An giơ tay vặn nắm cửa và mở he hé đủ để quan sát bên trong.
- cô làm gì vậy?
An giật thót tim khi nghe tiếng gọi, nhỏ quay lại, là anh phụ vụ của nhà hàng, hắn đang định mang rượu và trong
- tôi... tôi đang tìm bạn chẳng biết bạn tôi hẹn ở phòng nào
Tiểu An gãi đầu trả lời, người phục vụ nheo mắt nghi ngờ với cái bộ dạng lén lút của nhỏ.
- NHÌN CÁI GÌ? à... anh giúp tôi một việc được không?
Nhận ra mình lớn tiếng Tiểu An bịt miệng sau đó nhẹ giọng nói.
Thấy tên kia còn ngập ngừng, nhỏ bắt đầu giở chiêu mĩ nhân kế, dĩ nhiên anh hùng khó qua ải vả lại đây chẳng phải anh hùng thì khỏi phải lo.
- anhhhhhh có thể giúp em xem thử khách hàng Trương Tuyết Đan đặt bàn ở phòng nào không, chận em bị đau nên đi khó khăn
Tiểu An chớp chớp mắt, chu môi giọng yểu địu lên tiếng. Tên con nọ suy nghĩ vài giây rồi gật Đầu đồng ý.
Sau khi hắn rời đi, An cẩn mật đặt máy ghi âm vào đế chai trên chiếc xe đẩy sắp đem rượu vào trong.
Một lúc lâu, người phục vụ trở lại và trả lời cho nhỏ. Tiểu An không ngờ bịa đại mà có thật. Vậy là Tiểu Đan đi xem mắt ở đây, quả trùng hợp!
- em rất ấn tượng với anh, chiều nay đi uống cà phê nha!
Chẳng biết sao mà tên kia gật đầu liên tục.
- chuyện gì ồn ào vậy?
Thiên Mẫn bất ngờ bước ra và lên tiếng hỏi, vừa nhận ra sự có mặt của Tiểu An cô ngạc nhiên.
- Tiểu An... sao cô lại ở đây?
-à... tôi....
Tiểu An đang dở khóc dở cười đây, không khéo làm cho họ nghi ngờ là hư chuyện. Bộ não đang hoạt Động tối đa để xử lý tình huống.
- chẳng lẽ...
biết Thiên Mẫn định nói gì An nhanh chóng cắt lời.
- Tiểu Đan... Tiểu Đan hôm nay đi xem mắt ở đây nên tôi định đến đây xem người đó thế nào, nhưng chưa tìm được phòng nên nhờ anh phục vụ này giúp hi hi.
- xem mắt? cô có vẻ bất ngờ hỏi lại, theo những gì cô biết về Tiểu Đan thì nhỏ sẽ không tham gia vào trò nhạt nhẽo này.
- ừ thôi tôi đi trước chào!
nói xong Tiểu An đi tiếp, Thiên Mẫn quay sang anh phục vụ
- anh đem vào đi!

Và giờ vấn đề quan trọng là làm sao lấy lại được cái máy ghi âm kia.

MyVip.Wap.Mu | 2015-07-07 18:38:00

Trưa, Tiểu An tự lái xe đến nhà hàng lúc sáng. Nhỏ khó khăn lắm mới tìm Được người phục vụ lúc sáng. An tự mắng mình thật sơ ý, phải chi lúc đó xin số điện thoại hắn ta hoặc nhìn bảng tên thì giờ đâu cực như thế này.

Người nhân viên kia thấy Tiểu An đến tìm mình thì ngạc nhiên, anh ta đang nghỉ rằng mình rất có giá.
- chào anh! Còn nhớ em không?
- tất nhiên là nhớ chứ.
- hì chúng ta ra kia nói chuyện chút nhé!
anh ta còn ngập ngừng vì còn đang trong giờ làm việc nên nhỏ mở lời
- yên tâm em đã nói với quản lí của anh rồi.
Nghe Tiểu An nói xong anh ta mới đồng ý. Họ ngồi vào cái bàn đâu đó.
- em... em... tìm anh có chuyện gì?
đối mặt với cô mặt anh ta bắt đầu đỏ lên, lắp bắp nói.
- à em tìm anh là muốn hỏi anh có....
- anh... anh chưa có
Tiểu An chưa kịp nói hết câu hắn đã nhảy vào miệng nói.
Nhỏ thắc mắc hỏi lại
- có gì cơ???
- anh chưa có bạn gái! Em định hỏi vậy đúng không?
phụt.... Tiểu An phun hết nước ra ngoài khi đang uống. Trời ạ! Nếu bình thường nhỏ sẽ cười thật lớn nhưng hiện tại không được. Tên này có phải quá suy diễn rồi không?
- không, em chỉ nhờ anh chút việc
- vậy à?_ mặt anh ta tiu nghỉu
- lúc sáng hình như em bị rơi cái máy ghi âm lên xe đẩy rượu rồi, dữ liệu trong đó rất quan trọng với em, anh có thể xem lại giúp em không?
- ờ... à đúng lúc dọn anh có thấy nó rơi trong hộp đựng chai rượu vang, vì rơi ra anh mới phát hiện nếu không cũng không biết
Anh suy nghĩ một lúc rồi reo lên. Tiểu An mừng rõ, vội vàng nói:
- đúng là nó! là nó đó, cho em xin lại em sẽ hậu tạ, anh muốn tăng lương bao nhiêu hay thăng chức
- ơ lúc đó sếp gọi anh gấp quá nên anh để lại chỗ đó, có lẽ nhân viên khác bỏ vào thùng rác rồi!
- Sao???? Bỏ rồi????
Câu nói như quả tạ mấy trăm kí giáng xuống người Tiểu An, nhỏ la lớn làm người ngồi đối diện cũng giật mình.
- anh chắc không?_ nhỏ hỏi lại
- anh nghĩ là vậy vì trước khi nghỉ trưa nhan viên lao dọn nhà hàng sẽ gom rác một lần.
- thùng rác... chỗ để rác ở đâu?
Tiểu An hỏi dồn dập, sau khi được chỉ dẫn địa điểm, Tiểu An tìm đến. Không còn cách nào khác ngoài lục lọi rác như thế này. Tiểu An nhăn nhó với việc mình sắp làm.,đường đường là Lưu Bảo An cơ mà.
Trời cũng rộng lòng thương không tuyệt đường người, rác được phân loại ra riêng cũng không đến nỗi dơ bẩn lắm.
Đứng nhìn đống vỏ chai, hộp giấy rượu đủ loại trước mắt mà nhỏ hoa cả mắt.
Bắt đầu công việc "cao cả" của mình Tiểu An cố ra sức tìm kiếm. Nó giống như mò kim đáy biển vậy. Ai mà thấy bộ dạng An lúc này thì có nước độn thổ. Tiểu An quyết đòi lại món nợ này với tụi bạn "Vì ai đây hả?" Nhỏ gào thét trong lòng.
1 tiếng trôi qua... 2 tiếng trôi qua...

- A A A A MÀY ĐÂY RỒI!!!!
Tiểu An nhảy cẫng lên vui sướng nhìn bộ dạng đầu tóc cô lúc này thật làm người khác đáng thương (cứ tưởng là trẻ bụi đời)
Tiểu An lao lao cẩn thận rồi mở lên nghe
- anh muốn có được Hạnh San phải dựa vào chúng tôi!
- đừng nói dựa vào chứ, nói cho đúng chúng ta là hợp tác cùng có lợi. Các cô và tôi cùng đạt được mục đích!
- ha ha anh quả kiêu ngạo hơn tôi nghĩ. Hôm nay chúng ta gặp nhau là để tìm cách thực hiện được điều này.
- cô cứ nói!
- tôi...
Ào... Tiểu An ướt sũng, từ tầng trên một thùng nước đổ thẳng xuống. Chẳng biết nước đó đã dùng vào việc gì. Tiểu An muốn hét lên thật lớn, đùa với nhỏ sao? Thật tức điên mà.
Nhưng điều quan trọng là cái máy ghi âm ướt rồi, hư rồi, chưa kịp biết họ bày mưu tính kế gì.
- khốn khiếp!
Nhỏ rít lên giận dữ. Nhỏ mong đem nó đi phục hồi được.

________________

Về đến nhà.
Tụi nó sửng sốt khi Tiểu An xuất hịên, đang ăn mà không nuốt tiếp được, phải uống nước ừng ực vì mắc nghẹn.
- mày... sao ra nông nỗi này?
Tiểu Đan lắp bắp nói.
- chụy chụy làm ơn đi thẳng quẹo trái quẹo phải bước tiếp 3 bước thấy cái cửa, mở cửa bước vào tắm rửa giùm!
Tiểu San tận tình chỉ đường. Tiểu An mếu máo bỏ đi. Vì ai mà nhỏ trở nên te tua thế này còn la ó, ttối nay chắc chắn điện thoại cho Tuấn Anh khóc cả đêm. Lại khổ cho Tuấn Anh.