Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 13




Tối 7h.
Tiểu An rời khỏi nhà đi đâu đó. Không biết sao hôm nay trời có gió lạnh. Đi trên đường (đi bộ) cô thoáng rùng mình.
Tiểu An cảm thấy như có ai đó theo sau mình, khi quay lại nhìn thì chẳng thấy gì cả.
- Tiểu San à, mua đồ ăn tối không?, từ chiều giờ nó chưa nhét vào bụng thứ gì? không ăn mà uống thuốc thì không tốt._ Tiểu An vừa đi vừa nói chuyện điện thoại
- ừ tao mua xong về ngay mà đừng lo. - hình như có ai đó theo mình thì phải?_ Tiểu An lẩm bẩm, hơi quay đầu về phía sau, cảnh giác.
Cô ghé vào một tiệm thuốc tây mua thuốc cho Tiểu Đan. Từ khi ở trường Tiểu Đan bị sốt li bì nên Tiểu An phải đi mua thuốc giờ này.
Trên đường về.
- á_ cô va phải một cặp tình nhân đang tay trong tay tình tứ. Tiểu An ngã rơi hết đồ xuống
- nhỏ này! mày đi đứng kiểu gì vậy?_ Cô gái kia ẻo lả lên tiếng.
- xin lỗi!_ Tiểu An lúi cúi lượm đồ lên, miệng rối rít xin lỗi.
- mắt cô để trang trí à?_ người con trai nói cao giọng.
- anh..._ vì không chịu được thái độ đó, Tiểu An đứng dậy định xử hắn. Nhưng khi thấy người trước mặt thì im bặt.
- Tiểu An!_ Tên con trai đó kêu lên.
- anh quen nhỏ này hả?_ cô gái quay sang hỏi.
- không quen!_ Tiểu An nhanh chóng cướp lời hắn rồi xoay lưng bước đi
- người yêu cũ anh đó mà_ hắn nói với cô gái đó.
- ồ vậy là đồ ăn bỏ hả?_ cô ta cố ý đá điểu.
- LÂM CHẤN HÀO!!!_ Tiểu An quay phắt lại lớn tiếng quát khi nghe lời nói đầy mỉa mai đó.
- tôi nói cho anh biết, tôi với anh không có quan hệ gì cả, đừng có nói bừa. Đồ tồi!_ Tiểu An tiếp lời
- thôi đừng có dối lòng chứ, chia tay thì là người yêu cũ, anh nói đúng mà, hay em sợ người ta..._ Chấn Hào nói
- im đi!_ Tiểu An gắt
- sao phải im? Chúng ta có duyên mới gặp lại đó!_ Hắn sờ mặt Tiểu An, mắt cô đỏ ngầu vì túc.
- đồ bẩn thỉu!_ Tiểu An nhìn hắn oán hận. Rồi chạy đi, cô chạy thật nhanh để không nhìn thấy hắn ta nữa, để xoá đi kí ức giữa cô và hắn.
Nước mắt tự dưng rơi (này người ta gọi là bỗng dưng muốn khóc đó)
Trời bỗng mưa lớn, bất ngờ chẳng báo trước như cuộc gặp gỡ lúc nãy.
Tiểu An chạy trong mưa thật lâu, dường như cô đã quên mình phải đi đâu về đâu, đầu cô chỉ tràn ngập hình ảnh người con trai lúc nãy, người mà đã từng rất tốt với cô, nhưng giờ thì sao?, Chấn Hào là mối tình đầu tiên của Tiểu An, lần đầu tiên cô biết rung Động, lần đầu tiên biết hạnh phúc, biết yêu một người và... lần đầu tiên biết đau...
nước mắt hòa lẫn với nước mưa, làn mưa lạnh buốt cứ xối xả trút xuống, mưa vô tình làm tim ai đó lạnh hơn. Tiểu An khuỵ xuống đường khóc nức nở.
- tôi hận anh! tôi hận anh!_Tiểu An vừa khóc vừa hét
- Tiểu An!_ tiếng một người con trai bên cạnh.
Tiểu An ngước lên nhìn. Trong màn mưa mờ đục cô thấy Tuấn Anh, người anh cũng ướt sũng. Đến bên cạnh cô
- cô sao vậy, mưa lớn lắm, chúng ta về nhà nhanh!_ Tuấn Anh lo lắng hỏi
- sao anh lại ở đây!_ Tiểu An cất giọng khàn đục vì khóc. Đôi mắt đượm buồn nhìn anh
- tôi..._ Tuấn Anh không biết trả lời sao nữa, thật ra cảm giác của Tiểu An không sai, đúng là có người theo dõi cô. Tuấn Anh đã đi theo Tiểu An từ khi cô ra khỏi nhà, lặng lẽ theo sau không vì một lí do nào cả.
- anh đi đi. anh cũng giống hắn ta, đồ dối trá, contrai các người đều như vậy cả, không ai thật lòng với tôi_ Tiểu An quát lên đẩy Tuấn Anh ra xa.
- Tiểu An đừng như vậy mà! về thôi nếu không sẽ bệnh đó!_ Tuấn Anh vịn vào vai cô nói. Mưa vẫn không ngừng rơi, nó ồ ạt như nỗi đau của Tiểu An lúc này.
- mặc kệ tôi! xấu xa Lâm Chấn Hào anh là kẻ xấu xa!_ Tiểu An vẫn ngoan cố không chịu nghe lời, Chấn - Hào Tuấn Anh rất muốn biết hắn ta đã làm gì Tiểu An mà cô lại đau khổ như vậy. Đau, hụt hẫng khi nghe Tiểu An cứ luôn miệng gọi tên người con trai khác.
- ngoan nào đừng khóc!_ Tuấn Anh ôm Tiểu An vào lòng. Cô vẫn khóc nức nở.
......
Trên con đường vắng vẻ, những giọt mưa đã giảm đi, chỉ còn mưa lâm râm.


Một người con trai cõng một cô gái trên lưng. Họ đi lặng lẽ.
- vào nhà đi!_ Tuấn Anh và Tiểu An đã đứng trước cổng nhà cô.
- .... gật đầu!
- đừng buồn nữa, tôi về đây!_ Tuấn Anh nói rồi bước đi, Tiểu An nhìn theo một chút rồi cũng vào nhà.
- sao không tránh mưa, ướt hết rồi, mày đi thay đồ nhanh đi_ Tiểu San trách móc
- ừ, cho nó uống thuốc đi_ Cô nói rồi bước vào phòng.
Tiểu San đoán chắt là có chuyện gì xảy ra với Tiểu An. Cô đã thấy mắt nhỏ đỏ hoe, giọng hơi khan như mới khóc. Tiểu San nhúng vai rồi lên phòng Tiểu Đan cho Tiểu Đan uống thuốc.

Trong phòng Tiểu An đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Có lẽ vừa ướt mưa nên tay cô lạnh cóng đi.
Tay mân mê chậu hoa ti-gôn trên bàn.
"- sao anh lại nói dối em, rỡ ràng anh đi với cô gái đó, sao lúc em gọi anh bảo đang làm việc không thể đi chơi với em
- em tự đi một mình cũng được mà
- em không muốn, em muốn đi cùng anh, chúng ta đã lâu không có ở bên nhau
- mệt quá!
- sao anh nói thế?
- tôi mệt rồi, về đây.
........
- cô ta là ai
- bạn gái mới
- anh nói gì?
- tôi nói là bạn gái mới!
- còn em thì sao? sao anh nói thế
- cô hả? chán rồi! Nghĩ lại tôi ngu thiệt, tưởng cô giàu có mới quen cô, vậy mà không ngờ... không có tiền, cũng không chịu lên giường cùng tôi.
-anh nói gì? nói dối anh rất yêu em mà phải không anh? đừng đùa với em như vậy, em không chịu được đâu.
- Lẽ ra tôi kéo dài mối quan hệ để có được thân xác cô nhưng bày đặt làm ra vẻ danh giá,vậy thì thôi bái bai.
- anh à đừng đi mà, nói với em những lời đó chỉ đùa thôi đi anh"

Dẫu biết là đau nhưng vẫn yêu...
Dẫu biết là dối trá nhưng vẫn tin...
Dẫu biết là không thể nhưng vẫn cố níu kéo...
Được gì?
Tất cả chỉ là con số 0, là vết thương lòng sâu đậm, là... nước mắt và nỗi đau.

| 2015-07-08 19:56:18Hôm nay tụi nó không đi học. Bọn hắn cảm thấy trống vắng nhưng vẫn cố nói với mình là không quan tâm đến họ.


Giờ ra chơi.
Phòng ăn đông đúc người.
- tụi bây coi nè, người yêu tao mới tặng tao chiếc nhẫn hột xoàn, đẹp không?_ Thảo Ly khoe khoang, xung quanh là một đám con gái có cả tụi Tú Ly.
- tui thấy giống nhẫn hột xài hơn là hột xoàn._ Tú Ly ngồi kê bên lên tiếng. Câu nói làm nhỏ Thảo Ly cụt hứng, xung quanh cười lớn.
- nhỏ kia! có biết là bằng cách nào có được nó không mà nói tào lao vậy hả_ nhỏ sừng sộ cải lại.
- tất nhiên là biết, ăn xoài xong lấy hột xoài gắn lên thế là sở hữu được một chiếc nhẫn hột xoài_ Tú Ly thản nhiên nói trong sự vô tư.
- ê....
Rầm... Thảo Ly chưa kịp cãi tiếp thì nghe tiếng Động mạnh sau lưng.
- ai làm loạn vậy?_ Thảo Ly quay lại ra vẻ chị bự hỏi. tụi con gái cũng đứng dậy.
Và người cô thấy là Tiểu San. Tự dưng sao Tiểu San lại xuất hiện ở đây? Tiếng động vừa nãy là do cô đạp đổ cái bàn bên cạnh.
- tụi bây có vẻ vui và thoải mái nhỉ?_ Tiểu San khoanh tay nhìn lũ người trước mặt.
- hôm qua chưa đủ nhục à còn vác mặt đến đây?_ Phù Dung lên tiếng.
- tao đến đây để đòi lại món nợ hôm qua!_Tiểu San quả quyết, bây giờ cô sẽ cho những kẻ đã làm cho Tiểu Đan bệnh cũ tái phát, đã xúc phạm 3 người phải biết thế nào là trả giá. Tiểu San không chịu được khi bạn mình bị những cơn đau hành hạ nên đã quyết định đến đây vào lúc này. Ánh mắt đầy sát khí của cô làm cho bọn kia lạnh sống lưng.
- muốn gì?_ Tú Ly hất mặt hỏi.
Xoảng... Tiểu San lật đổ cái bàn đầy thức ăn, nước uống của bọn họ.
Phịch! Sau đó bay đến đá Phù Dung ngã nhào.
- lên hết đi! tao chấp!_ Tiểu San lên tiếng. Bọn con gái nhìn nhau và nhìn về Thảo Ly.
- đánh nó!_ Thảo Ly ra lệnh cả lũ nhào vô trừ tụi Phù Dung.
Binh... bốp... ầm... xoảng... vân vân và mây mây. Tiểu San đánh tơi tả bọn chúng, không một chút nương tay. Cô đập bàn, ghế, bình hoa,... để trút cơn giận này.

Thấy tình thế không ổn Thảo Ly lấy điện thoại ra gọi. Một lát sau một đám con trai khoảng 10 người học trong trường chạy đến, nghe lệnh của ả, chúng cũng vào trận. Tiểu Đan không ngần ngại chấp hết. Một khi cô đã nổi cơn lên thì đừng hòng ai ngăn cản.
Khung cảnh hoảng loạn đồ vật xung quanh ngổn ngang, tụi con gái nằm bẹp kêu la chỉ còn vài thằng con trai đang đấu cùng Tiểu San.

Một lúc sau, tụi hắn và thầy hiệu trưởng cùng chạy đến.
- Tiểu San dừng lại đi_ Anh Kiệt lên tiếng, cô chẳng đối hoài đến lời nói đó vẫn tiếp tục quậy phá.
- TRIỆU HẠNH SAN! DỪNG LẠI!_ thầy hiệu trưởng hét lên. Ông giận dữ khi nhìn thấy đống lộn xộn trước mặt. Tiểu San đá một tên bay đến dưới chân thầy. đó cũng là người cuối cùng
- còn nữa không gọi đến đây luôn đi! cô là người đổ thuốc tẩy lên người Tiểu Đan đúng chứ_ Tiểu San bước lại gần con mẹ Phù Dung, ả sợ sệt lùi bước.
- cô... cô... muốn... gì?_ Phù Dung hỏi.
Ào... cô canh được đổ lên người cô ta bởi Tiểu San. Ai cũng nuốt nước bọt nhìn. Tụi hắn không làm gì để ngăn cản, Anh Kiệt nhìn Tiểu San lo lắng.
- á!_ ả la lên
- ngon không cảm giác thế nào?_ Tiểu San hỏi. Hiện giờ cô đã trở thành một con người khác. Cái bản tính này chỉ bộc phát khi người thân cô bị ức hiếp.
- TÔI KÊU EM DỪNG LẠI!_ thầy hiệu trưởng bị coi như không khí không chịu được khi học sinh mình lại làm càn như vậy.
- im đi! ông muốn gì?_ Tiểu San quay sang ông gắt lên
Xoạt...
- đừng!!_ Mỹ Chi hốt hoảng kêu lên khi Tiểu San rút con dao kề vào cổ mình. ánh mắt chẳng chút gì là đùa.
- đừng mà Tiểu San bình tỉnh đi_ Anh Kiệt lên tiếng ngăn cản, chân bước đến.
- không được qua đây!_ Tiểu San nói nhìn Anh Kiệt, con dao kề sát hơn.
- em còn quá đáng như vậy, tôi sẽ..._ Hiệu Trưởng lên tiếng
- sẽ thế nào?_cô cướp lời ông. Người tiếp xúc trực tiếp với con dao ấy đang run cầm cập. Mỹ Chi nghĩ thầm biết thế này cô đã không chọc giận Tiểu San.
- cô đừng làm bậy... tôi hứa sẽ không đụng chạm đến các người nữa_ ả lấm lét nhìn Tiểu San.
- bỏ dao ra đi, cô đừng suy nghĩ nông nổi_ Tuấn Anh khuyên
- đúng đó nghe lời tôi bỏ dao ra đi!_ Anh Kiệt đứng mà thấp thỏm.
- im hết đi, các người không có quyền yêu cầu tôi, chính là các người đã mang lại bao nhiêu rắc rối cho tụi tôi_ Tiểu San nhìn 3 anh tức giận.
Tụi hắn cuối đầu khi nghe câu nói đó, đúng! tất cả là do họ mà ra.
- TRIỆU HẠNH SAN CÔ QUẬY ĐỦ CHƯA???_ một người phụ nữ đứng tuổi xuất hiện, lớn tiếng hỏi, nhìn bà rất quý phái và sang trọng.
- chào phu nhân_ Thầy hiệu trưởng cuối đầu kính cẩn.
Sự xuất hiện của bà làm ánh mắt của Tiểu San hơi xao Động.
- bà là ai???_ Tiểu San hỏi
- không được vô lễ, bà là một trong những người đã bỏ tiền ra xây trường này_ hiệu trưởng nhắc nhở.
- hừ! tôi không quan tâm._ tiểu San không cần biết bà ta là ai cả.

Người phụ nữ đó nhìn Tiểu San tức tối nhưng sâu trong đáy mắt là nhiều cảm xúc hỗn độn khó tả, có thể là nhớ nhung, có thể là đau lòng và cũng có thể là thất vọng.
- Đưa dao cho tôi. Không thể xảy ra chuyện như thế này ở trong ngôi trường danh giá này được__ bà đưa tay ra, bước về phía Tiểu San.
- bà thử qua đây đi_ Tiểu San ngay lập tức chĩa mũi dao vào cổ mình. Điều đó làm cho bà dừng chân ngay lập túc.

Bọn hắn hốt hoảng nhất là Anh Kiệt. Anh sợ cô sẽ bị thương. Tuy quen cô chưa lâu nhưng Anh Kiệt đã hiểu rỡ tính cách của Tiểu San, chuyện gì cô cũng dám làm.
- Đừng mà Tiểu San tôi xin cô!_ Anh Kiệt thành khẩn lên tiếng, bước nhanh về cô, muốn ngăn cản cô làm tổn thương mình.
- anh không nghe tôi nói gì sao?_ Tiểu San ấn lưỡi dao vào cổ máu ứa ra. Giây phút đó tim ai cũng run lên 1 nhịp.
- thôi được rồi cô bỏ dao ra tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm gì cả_ người phụ nữa nhẹ giọng. Bà đứng chẳng yên vì sợ Tiểu San vẫn ngoan cố không dừng lại.
Cô vẫn vậy ánh mắt chẳng thay đổi. Máu nhỏ từng giọt xuống.
- San Nhi !

cách gọi quen thuộc, từ trước đến giờ chỉ một người gọi cô như vậy. Nghe tiếng nói đó, Tiểu San đưa mắt nhìn quanh. Từ trong đám đông Kỳ bước ra đội nón lưỡi trai che nữa mặt. Cô không phản ứng gì cả chỉ thấy đôi mắt dịu lại.

- ngoan nào! lại đây với anh. Em làm đau mình thì anh cũng đau lắm_ Kỳ nói và bước dần lại cô.

  Tiểu San cũng bước nhẹ từng bước lại anh. Ai cũng bất ngờ. Mọi người đều thắc mắc về chàng trai lạ này. Tại sao Tiểu San dễ dàng nghe lời anh như vậy
- anh à... họ...

cô ôm chầm lấy Kỳ khi anh dang tay ra. Nước mắt lả chả rơi, có lẽ cô đã phải chịu đựng quá nhiều. Con hổ đang đòi ăn thịt người bỗng chốc biến thành con mèo nhỏ nhút nhát. Chỉ ở bên người con trai này Tiểu San mới trở nên yếu đuối và cần che chở đến vậy.

Anh Kiệt quay đi mím môi, nhìn thấy Kỳ ôm Tiểu San như vậy anh có cảm giác khó chịu và không muốn thấy nó. Tại sao anh ta chỉ nói một tiếng thì đã khuyên được cô. Chẳng lẽ cô rất xem trọng lời nói của anh ta đến vậy.
- anh biết!_Kỳ thì thầm vào tai Tiểu San.
Bỗng điện thoại cô reo liên tục. Cô bắt máy
- tao nghe!
Mặt Tiểu San bỗng nhiên biến sắc. Tay run run cô quay nhìn Kỳ
- anh ơi đưa em đến bệnh viện XXX nhanh. Tiểu Đan... Tiểu Đan...
- Tiểu Đan sao vậy? Đi chúng ta đi thôi_ Kỳ nắm tay cô.
- các người đợi đó, Tiểu Đan mà xảy ra chuyện gì thì không yên với tôi đâu.
Nghe đến Tiểu Đan, Hàn Phong giật mình.
- Tiểu Đan làm sao vậy_ Hàn Phong níu Tiểu San lại hỏi.
Cô không thèm điếm xỉa đến, nhìn anh trong giây lát rồi nhanh chân bước đi.

Trong bệnh viện, trước phòng cấp cứu. Bóng đèn vẫn sáng, Tiểu An, Tiểu San và Kỳ ngồi trên hàng ghế chờ. Mặt ai cũng thiểu não.
Lúc ở nhà, trong lúc Tiểu An xuống bếp nấu cháo thì nghe trên phòng Tiểu Đan có tiếng đồ thuỷ tinh võ. Nhỏ nhanh chân chạy lên thì thấy Tiểu Đan nằm dưới sàn, mặt tỏ vẻ đau đớn tay ôm ngực, bên cạnh là ly nước vỡ tan tành.

Tiểu An hốt hoảng chân tay lóng ngóng không phải làm thế nào. Sau đó cố giữ bình tĩnh và đưa cô vào bệnh viện. Gọi cho Tiểu San mấy lần mà chẳng được. Cuối cùng Tiểu San mới bắt máy.

- không biết nó có sao không? sao lâu quá!_Tiểu An đứng ngồi không yên đi qua đi lại.
- em đừng lo quá, sẽ ổn thôi mà!_ Kỳ lên tiếng trấn an nhưng lòng cũng lo lắng.
- Tiểu Đan mà có chuyện gì em thề sẽ đốt cái trường đó!_ Tiểu San nắm chặt tay, có lẽ cái dư âm của cuộc ẩu đả lúc nãy còn để lại ấm ức trong lòng cô.
- mày bị thương hả, lúc nào, nặng không?_ Tiểu An nãy giờ lo cho đứa bạn kia giờ mới để ý thấy miếng băng trắng trên cổ Tiểu San. Cô hỏi tới tấp.
- không có sao đâu mày đừng lo. Mà mình có nên nói cho anh Minh biết không?_ Tiểu San trả lời.
- khoan hãy nói, mắc công ảnh lo với lại ảnh đang đi công tác bên Úc._ Tiểu An nói.
- ừ vậy cũng được!_ San và Kỳ gật gù rồi cùng hướng ánh mắt trông đợi về cửa phòng cấp cứu đang đóng im lìm.

Cạch... cửa mở một vị bác sĩ già bước ra. 3 người họ lao đến hỏi liên tục.
- Cậu ấy có sao không bác sĩ?
- có nguy hiểm gì không, tại sao tự nhiên cậu ấy lại bị như vậy?
- cô ấy giờ ổn chứ bác sĩ
- chúng cháu vào được không?

- từ từ đã nào. Cô bé giờ ổn rồi. Do cơn đau tim bất ngờ nên mới như vậy. Tôi sẽ chuyển bệnh nhân qua phòng hồi sức_ Bác sĩ từ tốn trả lời. Tụi nó cảm ơn rối rít.

.....
Phòng bệnh 30

Tiểu An và Tiểu San chạy ùa vô không ý tứ gì cả, Kỳ theo sau nhìn mà lắc đầu, không biết khi nào mới lớn được đây.
- nhỏ kia mày làm tao sợ muốn chết_ Tiểu An rưng rưng nước mắt nói.
- mày cảm thấy thế nào rồi, có khó chịu chỗ nào không?_Tiểu San bóp tay bóp chân nói.
Tiểu Đan nhìn 2 đứa bạn cảm thấy có lỗi vì đã để họ lo lắng. Cổ họng cô đang khô rát không nói nên tiếng.
- nư...ớ...c!_ Tiểu Đan thều thào nói
- nước hả, nè, nè uống đi_ Tiểu An vội lấy ly nước trên bàn.
- tao ổn rồi, chưa chết đâu, tụi bây làm gì mà dữ vậy?_ uống ngụm nuốc,thấy dễ chịu hơn ở nơi cổ họng, cô cất tiếng nói.
- hu hu ai cho hu hu mày nói vậy hả?_ Tiểu An là vua mít ước, khóc òa lên làm ai cũng giật mình. Tiểu Đan cười nhẹ.

- nhỏ ngốc này, có chút xíu cũng khóc_ cô chọc ghẹo.
- em thấy thế nào rồi?_ bấy giờ Kỳ mới lên tiếng.
- hơi mệt xíu thôi anh, mà... anh Minh..._ Tiểu Đan trả lời.
- yên tâm tụi anh chưa nói cho nó biết đâu_ Kỳ biết cô đang lo lắng gì nên nói.
Cô thở phào.
- thôi 1 trong 2 đứa ở lại với Tiểu Đan đi, còn 1 người theo anh về lấy vài thứ cho nhóc_ Kỳ nói tiếp.
- ừ em ở đây, anh chở Tiểu An về đi_ Tiểu San nói.

Tiểu Đan phải nằm viện 5 ngày để theo dõi, 2 người kia không thèm đến trường mà phải tới lui chăm sóc cô.
Hàn Phong thì suốt ngày im lặng, lúc nào cũng nghĩ đến Tiểu Đan, không biết cô xảy ra chuyện gì..từ bửa đó không thấy 3 nàng đi học nữa, Còn Anh Kiệt thì không còn suốt ngày huyên thuyên như trước nữa, chắt thiếu người đấu vỡ mồm.
Còn Tuấn Anh thì ủ rủ vì cảm thấy thiếu vắng gì đó cộng thêm cái chủ nghĩa thầm lặng của 2 thằng bạn càng chán hơn.
Còn tụi nó thì vui vẻ cười nói chẳng có tí tẹo nào là buồn. Có khi mấy bệnh nhân phòng kê bên phải lên tiếng nhắc nhở.
3 ngày sau. Bọn hắn tự dưng nổi loạn à mà không phải nói là trở về như lúc xưa ấy. Đi bar, một ngày cặp kè với hàng đống cô gái chân dài . Đua xe, uống bia, uống rượu..tính làm "hốt bôi"
nổi loạn ấy mờ.
Nhưng mà cốt yếu là để tìm cái gì đó thú vị đè nén cảm xúc về tụi nó xuống