Blue

Chương 4




Editor:  Jung Tiểu Kú

Beta: Nami-chan

Sau này trong lúc vô tình cùng cha nói chuyện, Hatsune mới phát hiện ra một con người khác đang được che giấu bên trong cơ thể mình.

Con người ấy rất khác với hình tượng thiếu niên hiện tại có biết bao nhiêu tùy hứng, bạo ngược cùng bất lương. Ẩn giấu thật sâu trong nội tâm của mình là một linh hồn tinh tế và yếu ớt. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng gã không cách nào ngăn được cảm giác ôn nhu đang ngày càng lan tràn này được. Bây giờ mỗi lần nhìn đến cha, đã không còn thấy chút nào kì quái, dùng ánh mắt háo sắc để nhìn y nữa, ngược lại chú ý, quan tâm đến y nhiều hơn, nhu nhược, mơ mơ màng màng cùng với làm việc giỏi giang.

Cha thực sự là con người có hai tính cách. Đối với công việc thì thật sự trách nhiệm, nghiêm túc, cố gắng thế nhưng đối với những chuyện sinh hoạt đời thường, nhất là mỗi lần ở trước mặt Hatsune đều biến thành một người nhu nhược, hồ đồ, chuyện gì cũng không có chính kiến của bản thân. Mặc dù biết trên phương diện công việc là bởi vì vấn đề sinh tồn nên mới phải tạo nên một hình tượng đối lập nhưng Hatsune vẫn không thể nào đem người đàn ông thật chăm chú thẩm định bản thảo với một đứa trẻ lớn xác ngủ còn chảy nước miếng và suốt ngày nhào bột mì liên hệ với nhau được.

Cùng cha sống chung, đó là một chặng đường rất dài. Không có người cha lớn tuổi chăm sóc từng ly từng tí mà chỉ có một thiếu niên mười bảy tuổi khắp nơi nơi xử lý hết thảy mọi chuyện trong nhà.

Mỗi ngày đi mua đồ ăn, nấu cơm, dọn dẹp phòng ốc. Cuộc sống như thế, so với trong quá khứ là một tên lưu mạnh chỉ biết đi vơ vét, cướp bóc tài sản của người khác, hút thuốc lá, uống rượu, chơi gái là hoàn toàn khác nhau. Có một loại cảm giác thoải mái lạ thường. Không phải hiện tại mình không muốn đi làm những việc mà người khác khinh thường như trước kia, chỉ là khi nghĩ đến nếu bản thân lại đi làm những việc đó, không biết người cha nhu nhược, hồ đồ sẽ có chuyện gì, làm mình không ngừng lo lắng. Bởi vậy cho nên thôi, thà luôn luôn ở bên cạnh y còn hơn.

Cho nên cuộc sống cùng nhau đã được ba tuần, Hatsune liền giống như bảo mẫu của cha vậy, chăm sóc cẩn thận cho y. Ngay cả Hatsune cũng cảm thấy ngạc nhiên vì mình lại có thể chăm sóc cho người khác được như thế. Ngay cả khi sống cùng mẹ cũng không có làm được đến mức này.

Nhưng nghĩ đến người kia khóc ôm mình, cố chấp cho là thay thế cha của y hạ phàm, ở bên cạnh y, đã nghĩ ngay đến bả vai hơi hơi run run, thoạt nhìn hết sức đáng thương.

Vì không muốn để y cảm thấy cô đơn nữa, Hatsune nảy lên lòng thương hại khó gặp hoặc là nói mười bảy năm có lẻ sống trên đời đột nhiên phát giác ra tình thân mà trải qua cuộc sống như thế này. Cho đến một ngày cha gã nấu cho ăn, lúc này mới thấy đứa con ở nhà thật sự là quá nhàm chán, chỉ suốt ngày lượn lờ trong nhà, vô công rỗi việc.

“Hatsune, con có đi học không?”

Động tác thu dọn bát đũa của Hatsune hơi hơi khựng lại một chút.

“Không có, bởi vì trường học thật vô nghĩa.”

Khó có thể nói ra không thể đi học vì không có tiền, Hatsune tùy tiện tìm ra một lý do thoái thác. Bất quá trường học chẳng có ý nghĩa gì là sự thật. Khi đang học quốc trung, bởi vì là một người lão luyện trong việc cua gái nên bị nhiều người khiêu khích đánh nhau. Ba năm kia có thể nói là chỉ có kéo bè kéo đảng đánh nhau. Từng có mấy bang phái bất lương muốn mời gã gia nhập nhưng vì không có hứng thú nên cũng cự tuyệt rồi.

Trên thực tế, cái gì mới làm cho mình cảm thấy có hứng thú đây? Hatsune hiện tại bây giờ cũng không biết được.

“Tại sao lại có thể như thế được? Nếu chỉ tốt nghiệp quốc trung thì sẽ không thể kiếm được bất kỳ công việc nào tử tế đâu. Chẳng lẽ con không nghĩ đến tương lai sau này muốn làm cái gì sao?”

Hiếm khi cha có thể nói chuyện nguyêm túc, Hatsune có chút ngạc nhiên nhìn tiểu bạch thỏ nhát gan đang lấy uy phong của người cha để dạy dỗ mình. Trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.

Cha thật sự là quá đơn thuần rồi. Mặc dù tốt nghiệp quốc trung với trình độ học vấn như thế này thì quả thật là khó có thể tìm được một công việc tương đối khá nhưng Hatsune không thể tưởng tượng được đến một ngày mình khoác tây trang, thắt cà vạt thẳng đến công ty đi làm. Nếu như phải đi làm với bao nhiêu quy củ như thế, trải qua chín mươi năm sau này của cuộc đời, quả thực là một loại hành hạ. ( nghĩ mà được 90 năm đấy mà mơ =)))

Cha không rõ trong lòng Hatsune cực kỳ chán ghét, chỉ một bên càm ràm không thôi. Nào là nếu như không hảo hảo đi học thì tương lai có thể làm gì đây? Nào là dù thế nào cũng phải nghĩ đến tương lai của mình mà tính toán dần đi chứ. Sau khi Hatsune đem bát đũa rửa sạch, xếp vào trong tủ bát sát vách tường ở bên trong xong, cũng không để ý tới cha vẫn đang lảm nhảm không ngừng thuyết giáo nhưng giờ chỉ còn là những tiếng lầm bẩm mà thôi, đi thẳng về phòng ngủ.

Nhưng không ngờ rằng cha lại vẫn kiên trì như thế, đi theo vào trong phòng, ngồi ở đầu giường nhìn đứa con không biết hối cải, tiếp tục cằn nhằn liên miên. Hatsune rất đau đầu, trăm triệu lần cũng không nghĩ đến con người nhút nhát kia chỉ suốt ngày biết cười ngây ngô, luôn đi tìm phiền toái cho mình thế nhưng lại có thể kiên trì lâu như thế. Thấy Hatsune vẫn thờ ơ, nước mắt của Tengoku lại chảy xuống. Không nghĩ tới y lại khóc, Hatsune định bướng bỉnh không qua xem thế nào nhưng cái loại thanh âm nghẹn ngào cố sức đè nén này thực sự làm người ta phiền lòng.

“ Được lắm. Coi như tôi sợ ông rồi. Tôi đi là được chứ gì?”

Vạn bất đắc dĩ mà đáp ứng điều kiện của cha, sau đó lập tức thấy cha bày ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ, Hatsune mới giật mình phát giác mình đã trúng kế. Thật sự quá coi thường người đàn ông này rồi. Đã quên nghề nghiệp của y là biên tập, có năng lực cùng mánh khóe của dân giang hồ từ việc học hỏi qua việc biên tập tác phẩm của các tác giả. Y cũng không phải là nhu nhược như cái biểu hiện bên ngoài vốn có.

Có cái cảm giác lên nhầm thuyền giặc nhưng hiện tại hối hận không còn kịp nữa rồi. Hatsune cố gắng nhìn cha hăng hái bừng bừng tìm kiếm trường tư nhân phù hợp. Hơn nữa còn gọi điện liên lạc với người có trách nhiệm, liền có thể nghĩ đến không lâu sau có thể phải trải qua cuộc thi khó khăn thì mặt lập tức xụ xuống.

Hatsune năm nay cũng đã mười bảy tuổi rồi, lại đi học năm nhất trung học, chắc chắn sẽ có nhiều rắc rối rất lớn. Cha đối với điểm này lại hết sức cố chấp. Nói cái gì mà dù sao cũng phải đem gã học năm thứ hai cao trung. Nghĩ thầm đã nghỉ học một năm mình làm sao có thể vượt qua kì thi chuyển cấp đây. Hatsune trong lòng cũng hơi có chút không yên lòng.

Cuộc thi chuyển khối trên thực tế so với thi lên lớp khó hơn nhiều, còn phải xét đến trình độ cùng với các yếu tố khác của học sinh, cho nên việc xét tuyển cũng trở nên nghiêm khắc hơn. Nghĩ thầm nếu có đi cửa sau cũng chưa chắc đã làm được, Hatsune lúc này mới tạm yên tâm. Thế nhưng gã đã thật sự đánh giá quá thấp thủ đoạn cha của mình rồi.

Vì thực sự muốn cho Hatsune có thể thi đậu kì thi vào cao trung, khi tham gia cuộc thi chuyển khối, cha lại đặc biệt mời gia sư đến dạy kèm cho gã. Vì để cho Hatsune trong thời gian ngắn có thể nắm được các kiến thức cơ bản trong chương trình học, y không tiếc tiền mời một vị gia sư từ Waseda tới nhà dạy kèm. Đó là một cô gái nhìn cũng biết là rất khôn khéo, giỏi giang, hơn nữa suy nghĩ thật sự là sâu sắc hơn người. Nhưng cha đáng giá thấp một chút đó chính là mị lực của con trai mình. Cho nến đến một ngày quên mang theo đồ đến công ty nên phải quay về nhà một chuyến, vừa lúc thấy được Hatsune đang trên người cô bé kia muốn làm gì thì làm, mà gia sư đến từ đại học Waseda cũng đã sớm bỏ qua những ngại ngùng, căng thẳng ban đầu, nhiệt tình cùng một đứa trẻ kém mình bốn tuổi ôm hôn.

Cho nên vị gia sư này rất nhanh đã bị sa thải, đến khi đi, Hatsune còn oán giận cha thực sự phát hiện “ quá sớm”, hại gã còn chưa có chơi đùa xong. Nghe đến con trai nói thế, trong lòng Tengoku có tính toán đối sách khác để ứng đối. Nếu con gái đối với con trai mình không có sức đề kháng như vậy thì cứ mời con trai đến là được rồi. Cho nên người gia sư thứ hai được mời đến cũng là một sinh viên đại học nổi tiếng, là con trai.

Đó là một chàng trai mang kiếng lịch sự, vừa nhìn đã biết đây là một đứa trẻ được nuôi dưỡng gia giáo, là phần tử tinh anh cùng với Hatsune lưu manh hoàn toàn bất đồng. Sau khi cùng người cha nói chuyện một cách cung kính, chàng trai liền chạm mặt với đứa con không hề có hảo ý. Hatsune dùng ánh mắt khiêu khích nhìn từ trên xuống dưới người sắp trở thành thức ăn cho mình. Nhìn hồi lâu sau đó kéo chàng trai mắt kính lại, không nói lời nào hôn lên.

Bất kể là từ góc độ này hay phương diện kia, con trai cùng con gái là hoàn toàn không giống nhau.

Vô luận là thân thể, động tác hay là hành động cử chỉ, hay là thân thể gợi cảm, cùng địa phương nho nhỏ kia đều là không giống nhau. Hatsune vừa chế trụ tay đối phương không ngừng giãy dụa, vừa liếm vừa hôi lên môi, lưỡi môi kịch liệt giao triền. Kéo xuống quần áo của đối phương, lộ ra vòm ngực trắng nõn, nhỏ bé nhìn thôi cũng biết là thiếu hụt rèn luyện bên ngoài. Vừa hôn lên nhũ tiêm đối phương, thân thể của sinh viên xuất sắc kịch liệt nhảy lên một cái giống như loài vật bị nhéo một cái vào cổ. Hành động sau đó cũng tiến hành rất thuận lợi nhưng đến khi kéo quần đối phương xuống, chuẩn bị tiến vào trong thì Hatsune lại không còn hưng phấn.

Chuyện như vậy dường như lúc trước cũng đã xảy ra, đang lên cao trào đột nhiên không còn hứng thú gì nữa. Mặc dù nói mình đối quan hệ với con trai cũng không có chút kinh nghiệm gì, thế nhưng áp trên người con trai cũng không gặp khó khăn gì cả. Chẳng qua là không biết tại sao, vốn đang hăng hái bừng bừng thế nhưng thoáng cái thân thể mất hết hứng thú. Thậm chí cái việc mới vừa làm cũng hèn hạ gần chết.

Mình tại sao có thể ôm một người đàn ông, lại còn có thể vừa hôn vừa cắn, lại còn sờ soạng trên dưới nữa, chỉ nghĩ đến cũng cảm thấy như bản thân bị cái gì xông não mà choáng váng như thhế. Hatsune liền sa sút tinh thần, đem thân thể kia đẩy ra, kéo quần lên, ngồi ở một bên hút thuốc lá. Mà vị sinh viên đại học kia cũng không hiểu tại sao tự nhiên lại bị xâm phạm, cũng không ngừng kéo quần áo của mình lên, không để ý gương mặt ửng đỏ, khóc chạy ra ngoài. Cứ như vậy, không cần mình đuổi, người kia cũng sẽ không tiếp tục gia sư ở nhà mình nữa.

Như vậy cũng không quá tệ ~~

Sau này nếu cha có mời người nào đến nữa thì nếu là con gái sẽ cám dỗ cô ấy, nếu là con trai thì sẽ làm như vừa rồi. Hatsune vui mừng suy nghĩ, đợi sau khi cha đi làm về thấy vị sinh viên đại học kia còn không kịp mang theo sách vở về, cũng biết được chuyện gì đã xảy ra.

Cha tức giận đem ném những thứ đó lên người Hatsune, khó khi nào có thể nhìn thấy được y lại phát giận kinh khủng như thế, gã lập tức ngẩn người, không có phản ứng gì. Cha tức giận đem đồ nhặt lên ném tiếp, Hatsune thì đang hoàn toàn ngẩn người thế nên trốn cũng không có trốn, cho nên y đã đem toàn bộ đồ đạc trong phòng ném đi lung tung.

Đối với việc không thể thực hiện được kì vọng của cha, Hatsune nghĩ tới tình cảm của cha mình nên cũng không có để ý nhiều. Chẳng qua sẽ cho là mình không muốn mà bỏ qua lại không nghĩ rằng y vì chuyện này mà nổi giận như thế.

Cha, y là thật tâm muốn mình học lên, thật lòng muốn mình hảo hảo đi học, sau này tìm được công việc tốt.

Mãi sau mới chú ý đến chuyện này, Hatsune đã thấy cha đập loạn đồ thiếu chút nữa làm bị thương chính mình, đi tới trước mặt, một phát bắt lấy cổ tay y.

“ Không được đập nữa, ông sẽ bị thương.”

Nắm lấy cổ tay mảnh khảnh đến kinh người, vốn là không có dùng chút sức nào thế nhưng làn da trắng nõn vẫn bị mình nắm đến đỏ ửng khiến Hatsune bỗng nhiên giật mình. Cha cúi đầu, dừng sức hất nhẹ tay gã ra khỏi cổ tay mình, sau đó dùng âm thanh đầy oán giận, nói:

“ Con! Con! Trong đầu con cũng chỉ có những chuyện như thế thôi sao? Ngay cả một cậu trai mà cũng không tha! Con... “

Nghe đến đó, Hatsune mới giật mình nghĩ cha giận thực ra còn có nguyên nhân khác.

Chẳng lẽ là vì mình đối với bất luận là ai cũng có thể tùy tiện ra tay hay sao?

Y cho là mình không phân biệt đối tượng, chỉ cần thuận mặt là có thể tùy tiện ăn hết sao? Mặc dù suy nghĩ của bản thân với y cũng không sai biệt lắm, thế nhưng cũng không có tiết tháo đến loại này.

Về phần tại sao cha lại có loại ý nghĩ này, Hatsune lúc này mới nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, bản thân cũng là tràn đầy thú tính mà xâm phạm y. Lúc ấy còn kém mỗi bước cuối cùng là đem y ăn hết sạch sành sanh, sau đó sẽ phải hối hận cả đời. Lúc này mới chú ý đến mình tại sao không có đối với vị nam sinh viên đại học kia làm đến bước cuối cùng, làm hồi lâu, hóa ra mình có không có cách nào quên ——

Ngày hôm ấy ôm lấy thân thể trần trụi của y trong vòng tay, gương mặt trắng nõn của y đỏ bừng như phát ra lửa, ngay trước mặt nhiều người Hatsune đã lớn tiếng bảo muốn cùng y lên giường, thiếu chút nữa là gã đã xâm phạm đến cha của mình.

Theo bản năng, ngẩng đầu lên, liền thấy chuyện tình ngoài ý muốn.

Con ngươi dưới mặt kiếng tràn đầy nước mắt, không biết là bởi vì cái người tức giận đến phát khóc mà chạy ra ngoài, hay là bởi nguyên nhân khác, cha oán giận cắn chặt môi, để cho đôi môi vốn nhợt nhạt không chút huyết sắc giờ biến thành một đóa hoa hồng đỏ diễm lệ. Hàm răng trắng bóc, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ sẫm, cùng với cổ áo sơ mi vì lúc này dùng sức mà hơi hơi lộ ra bên trong đó là xương quai xanh tinh xảo, mảnh mai, nhũ tiêm mầu anh đào như ẩn như hiện.

Vốn là không có chút dục niệm nào, phải nói là nó đã bị đè nén đến chút nữa bị lãng quên rồi thế nhưng dục vọng nam tính ngay lập tức lúc này lại ngẩng đầu, Hatsune từ từ đứng dậy, vươn tay ra, muốn vuốt gương mặt đỏ bừng của cha.

“... Tengoku...”

Chính mình cũng không biết thanh âm của bản thân tràn đầy nóng bỏng, ham muốn, Hatsune nhìn về phía cha, ánh mắt tràn đầy dục vọng. Bị cái nhìn nóng bỏng như thế nhìn chằm chằm vào mình cùng cách gọi tên kinh người như vậy khiến cho Tengoku chợt nhảy dựng lên, thật nhanh hướng căn phòng mình chạy đến. Sau đó nghe thấy âm thanh “ cạch” một tiếng vang vọng. Trong phòng khách chỉ còn lại một mình gã đứng ngơ ngác.

Buổi tối cha không có ăn cơm, Hatsune cũng chỉ yên lặng dùng giấy bóng gói kỹ thức ăn lại sau đó đặt ở trước cửa phòng của cha, liền xoay người quay về phòng mình.

Đối với cha, dục vọng của gã lại mãnh liệt như thế khiến cho cả người vẫn còn nóng hầm hập.

Nằm trên giường lớn, cảm giác được dục vọng yên lặng hồi lâu lại bắt đầu cắn nuốt, sắp sửa bóp nghẹt toàn thân, khó chịu muốn chết. Mơ hồ nghe được tiếng khóc ẩn nhẫn không nhịn được của cha ở sát vách, trong lòng Hatsune xoắn cả lại thế nhưng hôm nay không phải như ngày thường nên không dám làm gì, sợ là có muốn sang an ủi ngược lại còn khiến y khóc lớn hơn.

Lúc này mới nghĩ đến thực ra thần kinh cha cũng không phải là không ổn định, đối với lần đầu gặp mặt đã để lại ấn tượng sâu sắc nhưng lại để mọi chuyện phai nhạt theo thời gian, không có nhắc lại nữa, muốn thông qua hoạt động thường ngày mà dụ dỗ tình thân của mình đối với y. Đây chính là đầu óc giảo hoạt của người lớn không phải sao? Cảm giác mình dường như bị lừa, mặc dù tức giận nhưng là không thể tránh khỏi. Dù sao bọn họ cũng có quan hệ máu mủ, người đàn ông kia thực sự là cha của mình, là người sinh dục ra mình. Đây là sự thật.

Nếu như mình mở ra cánh cửa cấm kỵ này, như vậy tương lai đợi bọn họ cũng chỉ có hủy diệt mà thôi.

Cho nên, bọn họ trong lúc này cũng chỉ nên là quan hệ cha con mà thôi.

Nghĩ như vậy, biết mình dù có lưu manh như thế nào, không có gia giáo như thế nào thì cũng chẳng đến mức không hiểu đạo lý muốn chối bỏ người thân của mình, nhưng mà không có cách nào giải thích được nửa người dưới đã đứng thẳng đến mức này.

Cũng là cấm kỵ thế nhưng tại sao khi mình thấy mẹ ngay trước mặt con trai của mình mặc đồ lồ lộ xuân sắc kia lại không có sinh ra loại suy nghĩ này? Nói đúng hơn, vừa nhìn thấy mẹ của mình, Hatsune chỉ cảm thấy trong lòng chán ghét, lại đừng có nói đến cái gì yêu thích. Nhưng đối với con người nhu nhược mà thích thể hiện bản lĩnh của người cha này, lại không khiến mình chán ghét mà muốn phát tiết dục vọng của mình, muốn y ở dưới thân mình mà rên rỉ.

Dục vọng đã muốn quên đi hồi lâu, muốn cố ý quên đi, giờ phút này lại vì tiếng khóc mơ hồ của người đàn ông ở cách vách mà trỗi dậy. Hatsune khó có thể nhẫn nại kéo quần xuống, để cho dục vọng dưới ma sát của tay mình mà phát tiết ra. Sau khi giải phóng xong, dùng khăn giấy lau đi sạch sẽ, trong lòng gã cảm giác hết thảy đều hỏng bét.

Dựa vào gối, cảm giác mình lại vừa rơi xuống vực, Hatsune cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, nói gì cũng không thể để loại tình cảm này tiếp tục nữa, bằng không sớm muộn mình sẽ bị *** làm cho mờ mắt mà bò lên giường của cha, khi đó thì rắc rối lớn lắm.

Hít sâu vài cái, cảm giác được tâm tình bản thân đã được điều chỉnh không sai biệt lắm, Hatsune mở cửa phòng đi ra ngoài. Đi tới cửa phòng của cha, thấy đồ ăn lúc trước vẫn không được đụng đến, mà tiếng khóc bên trong phòng vẫn không có dừng lại, gã thở dài, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Tengoku.”

Không có gọi cha, y thực sự là quá trẻ để mình có thể mở mồm gọi cha. Nghe được tiếng Hatsune ở bên ngoài, tiếng khóc ở bên trong đột ngột dừng lại. Qua một lúc lâu sau mới nghe được tiếng vội vàng hấp tấp trả lời.

“... Chuyện gì?”

Biết cha đang sợ cái gì, y sợ mình sẽ làm ra chuyện đáng sợ hại đến y. Gã thở dài, biết điều lui bước.

“ Thật xin lỗi, tôi không nên đối với gia sư làm ra chuyện như thế.... Tôi sau này sẽ không bao giờ... như thế nữa.”

“...”

Không nghe thấy tiếng trả lời của cha ở bên kia cánh cửa, Hatsune tiếp tục đem lời nói ra.

“ Tôi sẽ cố gắng đi học, hết sức thi qua cuộc thi. Tôi sẽ làm theo hi vọng của ông để học xong trung học, sau đó lên đại học, xin được công việc tốt, như vậy được không? Cho nên ông...“ Cảm giác được cổ họng khô khốc, nhưng là nhất định phải nói tiếp. “ Cho nên ông cũng đừng có khóc nữa, được chứ?”

“... Con thật sự sẽ biết điều chứ?”

“ Đúng, tôi đảm bảo.”

Nói xong những lời này, gã lại lâm vào trầm mặc ngắn ngủi. Sau đó liền nghe thấy giọng mũi của người đàn ông vang lên, tiếp theo đó là để cho mọi chuyện giữa hai người đều tốt.

“Hatsune, từ sau xưng với cha là “cha”.”

“A?”

Hatsune lần đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới khổ sở nghĩ đến hiện tại vẫn đang cố chấp với cách xưng hô đến như vậy.

Nếu như tiếng nói có thể là xiềng xích thì mình sẽ không thể đánh mất mình nữa.

Cha đầu tiên là dùng việc bỏ qua chuyện đáng sợ lúc gặp nhau sau đó lại muốn dùng những chuyện đã qua để khiến mọi chuyện đi vào quên lãng, thế nhưng không nghĩ rằng chỉ cần lời nói ngày hôm nay đã vô tình cởi bỏ hết mọi khúc mắc. Đã như vậy, còn không bằng dùng ngôn ngữ trói chặt mình lại, làm cho mình cảnh giác mà không phát sinh những chuyện như lúc nãy nữa.

Hatsune cảm thấy mình giống như đang đứng trước lưỡi dao, phía trước là vách đá, phía sau là vực sâu.

Bất kể là đi lên phía trước hay lui về phía sau cũng sẽ tan xương nát thịt.

Mình chỉ có thể đứng trước mũi dao mới không bị hủy diệt.

Đã như vậy, không phải mình dọn ra ngoài thì tốt hơn sao? Không nhận một đứa con như gã không phải sẽ tốt hơn sao? Tiếp tục trở về với cuộc sống đơn giản trước kia không phải là tốt hơn sao? Nếu như dễ dàng trói buộc mình như thế, vì để mình càng sâu hơn một bước mà nhảy xuống vực sâu luân thường đạo đức, những chuyện đã qua rốt cuộc là thật hay giả đây?

Nghĩ như vậy, đối với “đấng sinh thành” này, mình biết thực sự là ít lại càng ít, chỉ có tên, giới tính, nghề nghiệp, những thứ khác không biết chút gì?

Chuyện quá khứ, những chuyện muốn làm, thích cái gì, ghét cái gì, ghét ai, cái gì cũng không biết.

Mình chỉ là theo đuổi giả tưởng của y, sau đó quên mất đại khái y cũng là một người sống bình thường, như vậy, có nghĩa là y cũng kiên cường giống như mình, thậm chí còn kiên cường hơn mình.

Con người xảo quyệt, nhưng mình không muốn rời đi y.

Không biết nếu rời y đi rồi thì sau này cuộc sống của y sẽ như thế nào, nhất định là sẽ khóc đi. Mình muốn y khóc nhưng không phải trong tình huống như thế này ( 75 nhá =)) ai hiểu thì hiểu:”>). Mình không muốn rời khỏi y, đây là chuyện bất tri bất giác đã xảy ra. Người đàn ông này đối với mình bày mưu tính kế, làm cho mình khát vọng nhưng không thể thành, rõ ràng là người đang ngay trước mắt thế nhưng làm thế nào cũng không thể ôm lấy y được.

Oán giận tại sao người gặp y trước lại là mẹ của mình, tại sao y lại là cha của mình. Nhưng buồn cười là nếu như lúc đó không phải y và mẹ gặp nhau mà là mình thì sẽ như thế nào?

Loại chuyện này, là vừa bắt đầu đã như thế rồi. Mà mình chỉ là dựa theo kịch bản ông trời viết sẵn mà diễn theo thôi. Nhận mệnh cười cười, nếu như mình ngày hôm đó không có đi ra ngoài, hoặc là cứ để cho y an tâm mà làm theo đề nghị kia đi.

“... Cha...”

Nhàn nhạt gọi một tiếng, nhưng bao hàm bao nhiêu thống khổ trong đó.

Hai chữ này * tựa như một loại lời nguyền vậy, trói buộc tình cảm của bọn họ thật chặt.

( * trong raw nó là phụ thân nên là hai chữ, mà edit theo hiện đại văn nên ta sẽ để nó có 1 chữ “cha” thôi. Đừng ai thắc mắc quá nhé:”>)

Chỉ có thể là cha cùng con.