Blue - Neleta

Chương 96-1: Phiên ngoại 8: Thuần thú thuật!




Trên đời này, người mà Đề Cổ Cát Kha, hay cũng chính là Blue tiên sinh mà chúng ta quen gọi căm ghét nhất có hai người, một là Bố Nhĩ Thác, người còn lại chính là nam nhân nhân loại tên Dư Nhạc Dương. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Dư Nhạc Dương chính là mối tình đầu mà Khổng Thu đã từng thầm yêu, không nhưng thế mà còn si tâm thầm yêu đến tám năm trời. Việc này đối với một chủ nhân đã đạt đến Cung mà nói là không thể nào tha thứ được. Đương nhiên, người anh không thể tha thứ được chính là cái gã loài người sắp chết chứ không phải người hầu Thu Thu của anh.

Gã loài người sắp chết?! Dư Nhạc Dương sắp chết? Thật bất hạnh, điều đó đúng như vậy. Khổng Thu mất tích đã hơn năm mươi năm, hiện tại Dư Nhạc Dương đã là một lão già 86 tuổi. Từ sau khi cha mẹ Khổng Thu mất, Dư Nhạc Dương chính là người duy nhất ở nhân loại mà Khổng Thu còn nhớ mong. Thời gian trước khi người nào đó trở về, cậu còn có thể trốn ở góc đường nhìn Nhạc Dương sống ra sao, nhưng từ sau cái ngày người nào đó trở về, Khổng Thu đã không còn bất cứ một cơ hội nào để đi nhìn cậu ta nữa. Bất đắc dĩ, Khổng Thu chỉ có thể nhờ Văn Sâm giúp đỡ chú ý tình hình của Nhạc Dương, điều cậu lo lắng nhất chính là tình trạng sức khỏe của Nhạc Dương, dù sao Nhạc Dương cũng không thể sống đến mấy trăm năm giống cậu.

Hôm nay, Khổng Thu nhận được điện thoại của Văn Sâm, hai ngày trước Nhạc Dương đã được người nhà đưa vào bệnh viện trong tình trạng khẩn cấp, hôm nay bệnh viện đã thông báo rằng bệnh tình của Nhạc Dương rất nguy kịch, nguyên nhân là do Nhạc Dương bị đau tim. Khổng Thu vừa vội vừa cuống, cậu muốn đi gặp Nhạc Dương, dù dùng cách gì đi chăng nữa cậu cũng phải đi gặp Nhạc Dương lần cuối cùng. Nhạc Dương không chỉ là bạn thân mà còn như một người thân của cậu. Nhưng lúc Khổng Thu nói với Blue thì cái người luôn luôn sủng nịnh cậu lại dứt khoát hạ lệnh: “Tuyệt đối không cho phép!” Cho phép người hầu của mình đi thăm mối tình đầu? Cho dù có chết anh cũng tuyệt đối không cho phép!

“Blue, anh để em đi gặp mặt Dư Nhạc Dương lần cuối cùng đi, chỉ một lần thôi.”

“Không được.”

“Blue…”

“Thu Thu.” Hiển nhiên là không vui rồi.

Nói tới đây Khổng Thu không còn nói được gì nữa, nếu tiếp tục thì chính cơ thể cậu sẽ gặp điều bất lợi. Khổng Thu im re không dám nói thêm, trong lòng lo lắng vạn phần, cậu phải làm sao để Blue đồng ý đây?

Đứng trong phòng tối, Khổng Thu đem những tấm ảnh đã chụp đi rửa. Sau khi rửa xong, cậu muốn đến một nơi thật an tĩnh để nghĩ ra đối sách. Bên kia, Dư Nhạc Dương đã không có nhiều thời gian chờ cậu nữa, nếu không được gặp mặt Nhạc Dương lần cuối cùng, cậu nhất định sẽ hối hận suốt đời. Nhưng từ xưa Blue đã không ưa gì Nhạc Dương, giờ Blue còn đạt tới Cung thì cơ may cậu được gặp Nhạc Dương lại càng không có. Không, nhất định sẽ nghĩ ra cách được đi.

“Cốc, cốc, cốc”, có tiếng gõ cửa, sau đó Khổng Thu nghe thấy người bên ngoài nói: “Papa, anh Sina đến rồi.”

“Papa đến đây, Simba ra ngoài rồi à?”

“Anh Simba còn chưa đi ra.”

Treo các tấm ảnh đã rửa lên, Khổng Thu bước ra khỏi phòng tối, bên ngoài cửa là tiểu nữ nhi Toa Toa đang đợi cậu. Nữ nhi? Đúng, là một bé gái. Bé gái duy nhất của Khổng Thu, Thu Toa – Tát La Cách, và đây cũng chính là bé nhỏ nhất của Khổng Thu. Tuy trông Khổng Thu bây giờ như chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng cậu đã là papa của sáu đứa nhỏ rồi nhé. Đứa con lớn và đứa con thứ hai là sinh đôi, nhóc thứ ba là một chú mèo con mắt tím, bé thứ tư là một bé con bình thường, đứa nhỏ thứ năm là nhóc mèo mắt lam, và bé con cuối cùng chính là tiểu nữ nhi Thu Toa được sủng ái nhất trong nhà, nhũ danh là Toa Toa. Cái tên này là do chính Blue đặt, chỉ chừng đó thôi cũng đủ để thấy Blue có bao nhiêu yêu thương Toa Toa. Nói cách khác, đây chính là truyền thống của gia tộc Tát La Cách – thương yêu nữ nhi, nhi tử gạt hết.

Gen của Blue quá mức cường đại, cả sáu đứa con mới có một bé gái, và một bé mang hình dáng con người. Bất quá, Khổng Thu một chút cũng không vì thế mà cảm thấy tự hào, bởi vì những bé con nhà cậu ngay từ bé đã phải lao vào tu luyện, điều đó làm cho bé thứ tư và Toa Toa lớn lên có rất ít thời gian được chơi đùa với anh em. Cũng may, trải qua nhiều năm cố gắng của Khổng Thu, Mục Dã và Cam Y, ba nhà bọn họ hiện nay đã chuyển tới sống trong cùng một thành phố, như vậy bọn nhỏ mang hình dáng con người ở ba nhà đều có thể tụ lại một chỗ chơi với nhau, cũng không đến mức quá cô đơn.

Cũng giống như Khổng Thu, Mục Dã và Cam Y cũng sinh thêm rất nhiều bé nữa. Hiện tại Mục Dã có năm bé, Cam Y có bảy nhóc. Từ sau khi Khổng Thu sinh Toa Toa xong, Blue không để cậu sinh thêm nữa, tựa hồ việc anh cho phép Khổng Thu sinh thêm chính là chờ Toa Toa mà thôi. Năm đứa nhỏ nhà Mục Dã đều là bé trai cả, trong đó có ba nhóc mắt lam và hai nhóc bình thường. Trong bảy bé con nhà Cam Y thì có hai bé gái, trong năm bé trai thì có hai bé mang màu mắt lam tiềm ẩn năng lực rất lớn. Mục Dã và Cam Y bây giờ vẫn còn dự tính sinh thêm bé con cho chủ nhân của mình, Mục Dã thì muốn có một đứa con gái, còn mục đích của Cam Y hết sức đơn giản, đó là phát triển gia tộc Ma Đức Da thật lớn mạnh.

Hầu như mấy đứa con của ba người Mục Dã, Cam Y, Khổng Thu mang trong mình năng lực cường giả đều đã tìm được người hầu của mình. Sina thì không nói đến làm gì, khi bé hai tuổi, bé đã cùng Simba đính hôn. Năm trước, khi Toa Toa sáu tuổi cũng đã đính hôn, chủ nhân của bé hiện nay đang không ngừng cố gắng tu luyện đến Cung, năm trước, sau khi cùng Toa Toa đính hôn xong, đối phương liền tới nơi tu luyện của bổn gia tu luyện. Không biết đến thời điểm nào chủ nhân của mình mới trở về, Toa Toa vẫn còn quá nhỏ nên cũng không biết lo lắng nhiều, trừ có những lúc vì quá nhớ đối phương mà bé phải trốn trong chăn trộm khóc ra thì đa số thời gian bé đều rất vui vẻ. Đừng cho rằng một đứa bé sáu tuổi thì không biết nhớ mong là gì nhé, quan hệ chủ nhân – người hầu trong Miêu Linh tộc một khi đã được xác nhận thì mong nhớ đối phương là điều không thể không nhắc đến.

Vừa đi vào phòng khách, Khổng Thu đã nhìn thấy một người đang dựa sát vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trên mặt Khổng Thu liền lộ ra một nụ cười thân thương: “Sina.”

Sina vốn đang nhìn lũ chim chạy nhảy ngoài sân, nghe thấy có người gọi liền quay đầu lại, vẻ anh tuấn cùng chút gì đó ngây ngô xen lẫn điềm đạm lộ rõ trên khuôn mặt của đứa nhỏ mới mười mấy tuổi, ở cái tuổi này tại Miêu Linh Tộc cũng chỉ được coi là trẻ con mà thôi.

“Papa.” Từ sau khi đính hồn, Sina liền thay đổi cách xưng hô gọi Khổng Thu là papa.

Khổng Thu tiến lên phía trước, hỏi: “Con có nói cho Simba biết con đấy đây không?”

Sina khẽ cười nói: “Không có. Anh ấy đang trong thời gian tu luyện quan trọng nhất, con không muốn quấy rầy anh ấy. Anh ấy nói chắc mất khoảng một tháng, ở trường được nghỉ, con muốn kỳ nghỉ hè này ở lại đây, chờ anh ấy về.”

Trong lòng Khổng Thu có chút chua xót, Sina đã bắt đầu thời gian phải chờ đợi rồi. Khổng Thu nói: “Cũng không nên ở trong nhà suốt, mấy đứa Oces hình như chuẩn bị đi du lịch, con có muốn đi cùng không?”

Sina tiếp tục lắc đầu: “Không ạ, con còn phải hoàn thành vài bức tranh nữa để kịp đưa cho chú Văn Lợi, con sẽ hoàn thành xong trước lúc Simba đi ra.”

Sau vài năm học tập trong Miêu Linh Tộc, Sina liền nhập học tại một trường ở nhân loại, nếu so sánh chương trình học ở hai nơi thì Sina thích học ở nhân loại hơn. Cuối tuần, Sina sẽ trở về tộc học tập, ngay cả đến trưởng lão cũng đã phải công nhận bé có đủ yêu cầu để sau này có thể chuyên tâm ở lại xã hội nhân loại mà sinh hoạt. Hiện này Sina đang học sơ trung, ngay từ khi bé bốn tuổi đã bắt đầu học hội họa, dưới sự bồi dưỡng của Mục Dã và Cam Y, thiên phú hội họa trong người Sina dần được khai hoa. Hiện tại, các bức tranh của Sina đã có thể bán ra thị trường.

Cam Y đã mở một phòng triển lãm tranh cho Sina, chủ yếu là để bán các bức tranh của bé, hết thảy đều do Lai Văn Lợi phụ trách. Tiền nhận được khi bán tranh của Sina đại bộ phận đều tiêu phí hết trên người Simba. Ngay chính bản thân Khổng Thu cũng không đếm nổi đứa con trai lớn của mình có bao nhiêu quần áo, đã xỏ qua bao nhiêu đôi giày. Sina tỉ mỉ chăm sóc Simba từ cái quần cái áo đến các bữa cơm, sinh hoạt hàng ngày, Simba thì liều mạng vào tu luyện không bỏ sót bất cứ một ngày nào. Chỉ có như vậy bé mới sớm đạt được đến Cung, sớm một chút cưới Sina về nhà. So với đứa con cả Simba, thì nhóc con thứ hai cũng mang trên mình ấn kí lam diễm lại có chút lười biếng. Không có người hầu, động lực để tu luyện cũng rất ít, mỗi ngày nhóc chỉ dành nửa ngày để tu luyện mà thôi, trừ đi ba giờ học tập mỗi ngày, lại trừ đi thời gian ăn cơm, thời gian còn lại cậu chỉ dành để chơi game, nằm ngủ hoặc là nhàn nhã đi dạo chung quanh.

Nhìn đến nhóc con thứ hai của mình, Khổng Thu thấy bé thật giống Blue trước đây. Thỉnh thoảng cậu lại có suy nghĩ nhỡ Simba một ngày nào đó khi đạt đến Đường có thể sẽ bắt chước Bố Nhĩ Thác, giáo huấn thằng em không có chí tiến thủ này, chứ để mất một người vốn có năng lực cường giả như vậy thì thật sự rất uổng phí. Đương nhiên, Khổng Thu mới chỉ nghĩ chứ chưa làm thật, có những việc không được trải qua sẽ rất tiếc. Cậu tin rằng khi Diego gặp được người hầu của mình, bé con nhà cậu sẽ cố gắng tu luyện, đây chính là số mệnh mà bé không thể trốn được. Trước lúc đó, cứ để bé được thong thả chơi đùa một chút cũng được.

Sina không phải là khách nhân, mà chính là một vị chủ nhân khác trong nhà. Nói chuyện với Sina thêm một lúc, Khổng Thu liền trở về phòng tối. Sina ở lại trong nhà rất tự nhiên, bởi vì sắp tới Thu Toa có bài kiểm tra nên Sina đã tận tình chỉ bảo giúp Thu Toa, sau đó Sina sẽ trở về phòng của Simba và bé ở trên tầng thu dọn một lượt. Simba không cho phép bất cứ người nào vào phòng của bé với Sina, kể cả papa Khổng Thu cũng không cho. Căn phòng của hai bé vẫn là do bàn tay của Sina chỉnh lý. Đã hơn một tháng không ở nơi này rồi, Sina thay bộ quần áo ở nhà, bắt đầu dọn dẹp. Trong phòng, treo đầy trên tường là nhưng bức tranh do chính tay Sina vì Simba mà vẽ nên, có những bức trong khung cảnh đường phố hết sức cầu kỳ tỉ mỉ, lại có những bức do Sina ký họa nhanh mà thành, còn có cả bức tranh vẽ cậu và Simba đang thân mật uống nước, vân vân. Căn phòng này chính là nơi tư mật của hai người, mặc dù Simba và Sina còn chưa ký kết khế ước chủ nhân – người hầu, bất quá, ngày đó cũng sẽ sớm đến thôi.

Trong phòng tối, Khổng Thu lén gọi điện cho Cam Y cầu sự giúp đỡ. Trong điện thoại, Cam y nói: “Em cứ như vậy đề nghị Đề Cổ chắc chắn sẽ không bao giờ thành công. Em phải dùng cách mà khiến cho Đề Cổ không thể không đồng ý với em được ấy.”

“Vậy em phải dùng cách gì để anh ấy đáp ứng em đây?”

“Hmm… Cái này em phải tự hỏi chính bản thân em thôi. Giống như Tiểu Đông vậy, chỉ cần anh biến thân, hướng anh ấy ngoắc ngoắc, lại kêu vài tiếng, rồi lại ngo nguậy thân mình hai cái, sau đó trên cơ bản là cái gì Tiểu Đông cũng đồng ý với anh cả.”

Cái này có thể được ư? Trong mắt Khổng Thu hiện lên hi vọng, nhưng giây tiếp theo lại thở dài: “Nhưng mà em không thể biến thân được.”

Cam Y nói: “Em chắc chắn sẽ có một việc khiến cho Đề Cổ không thể nào nhịn được, hoặc có thể nói là sẽ khiến cho ý chí của Đề Cổ trở nên yếu kém. Mẫu thân và Bối Ti đã từng nói qua, muốn thuần phục dã thú phải dùng phương pháp dã thú thích, nếu chỉ nói ngoài miệng không như vậy chắc chắc không được. Mẫu thân của anh là sát thủ trong việc làm nũng, Bối Ti thì anh không biết, nhưng anh nhìn thấy mẹ trước mặt Khâu Nạp Đức cũng rất nhõng nhẽo.”

Làm nũng, cái này thì cậu có thể làm được, nhưng cậu đường đường là con trai, làm sao có thể giống nữ nhân kiều mỵ được, mà kể cả có để cậu làm thì cậu cũng không biết phải làm ra sao. Rùng mình một cái, toàn thân nổi đầy da gà da vịt, Khổng Thu gật gật đầu: “Vâng ạ, em sẽ cẩn thận nghĩ lại xem sao.”

“Ừm, cố lên.”

Sau khi nói chuyện với Cam Y, Khổng Thu lại gọi một cuộc điện thoại cho Mục Dã. Bất quá phương pháp của Mục Dã cậu cũng không thể thực hiện được. Mục Dã nếu có việc gì đó cần Bố Nhĩ Thác đồng ý, cậu chỉ cần không ngừng hôn môi Bố Nhĩ Thác, nói muốn đứa nhỏ là được. Khổng Thu như thế nào lại chưa dùng cách hôn môi này, thân cậu thiếu chút nữa bị đối phương hành quyết ngay tại chỗ mà Blue cũng đã chịu đồng ý đâu. Chẳng lẽ không có cách nào sao? Trong đầu Khổng Thu liền lóe lên một tờ giấy, đó là tờ giấy mà hôm cậu kết hôn Bối Ti đã đưa cho cậu. Thời gian bây giờ đang cấp bách, cái gì cậu cũng không quản nhiều, mặc kệ, kiểu gì hôm nay cậu cũng khiến Blue phải đồng ý.