Blue - Neleta

Chương 95-7: Phiên ngoại 7: Vô hối!




Cả ngày hôm nay Cam Y sốt ruột chờ đợi, anh còn đặc biệt gọi Khổng Thu và Mục Dã tới nói chuyện, tìm mọi cách để không phải ở gần Y Đông. Thật đúng giờ, còn chưa tới 24 tiếng mà Lai Văn Lợi đã gọi điện đến, Cam Y ngay lập tức nhận điện thoại. Khổng Thu và Mục Dã thận trọng quan sát sắc mặt của Cam Y, hai người cũng muốn biết người nhà của Y Đông đột nhiên tới tìm có vì nguyên nhân khác hay không.

Càng nghe, sắc mặt Cam Y càng trầm xuống, Khổng Thu và Mục Dã đều hiểu rằng đã có chuyện không hay. Sau khi Cam Y gác máy, Khổng Thu vội vàng hỏi: “Anh Cam Y, sao rồi?”

Cam Y hạ giọng nói: “Mẹ của Tiểu Đông bị ung thư giai đoạn cuối. Con trai vợ hai của cha Tiểu Đông mới năm trước qua đời vì tai nạn giao thông, cả con dâu và đứa cháu gái cũng đều thiệt mạng. Cha và mẹ Tiểu Đông hiện giờ rất muốn tìm được anh ấy, hai người họ đã ủy thác cho cháu của cha Tiểu Đông tìm người hộ.”

Khổng Thu bĩu môi, hừ một tiếng, Mục Dã vỗ vỗ Cam Y, hỏi: “Vậy anh có muốn nói cho Y Đông không?”

“Anh không muốn.” Trái tim Cam Y đau muốn chết, “Năm đó bọn họ mới thấy tiền một cái đã lập tức thoải mái giao lại quyền giám hộ Tiểu Đông cho anh, hiện tại hai người đó, một người sắp chết, một người đã mất con trai, mới nghĩ đến tìm Tiểu Đông, bọn họ cơ bản không có xem Tiểu Đông là con ruột của họ. Kể cả Tiểu Đông bây giờ vẫn là Tiểu Đông của ngày trước, anh cũng không muốn để Tiểu Đông gặp bọn họ.”

Khổng Thu ôm lấy bả vai của Cam Y: “Vậy cứ coi như không có việc gì đi.”

“Nhưng lòng anh đau thay cho Tiểu Đông” Nghĩ lại năm đó anh cũng tìm hiểu được một số chuyện, nay lại nghe thấy lý do mà cha mẹ để của Tiểu Đông tìm lại cậu càng khiến anh khó chịu hơn, Cam Y thầm nghĩ muốn ôm thật chặt Tiểu Đông, nói cho cậu nghe anh thương yêu cậu biết bao.

Mục Dã cũng ôm lấy Cam Y: “Trái tim anh bây giờ hẳn là rất đau cho Tiểu Đông, vậy anh hãy đem tình yêu của mình bù đắp lại những khuyết thiếu tình cảm cho cậu ấy đi.”

Cam Y gật gật đầu.

“Gia Gia.” Có người lớn tiếng gọi amh, Cam Y ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy người mà anh đau lòng nhất đang đứng ở cửa, hai mắt của anh bất giác đỏ hoe. Sắc mặt Y Đông vốn đã lạnh tanh không có chút biểu cảm nào, vừa thấy Cam Y như vậy lại hạ xuống thêm mười độ nữa. Cậu bước tới chỗ Cam Y, kéo anh ra khỏi hai người kia rồi mới ôm lấy anh xoay người rời đi.

Cam Y rột cuộc nhịn không nổi, còn chưa có trở về đến phòng, anh đã ôm lấy cổ Y Đông, ghé vào bên tai cậu nói: “Tiểu Đông, em yêu anh, em yêu anh.”

Cả người Y Đông trở nên căng cứng, nháy mắt liền biến mất ở chân cầu thang. Y Đông đã tới, đồng nghĩa với việc hai vị chủ nhân kia cũng xuất hiện, Khổng Thu và Mục Dã đều tự động cùng chủ nhân trở về phòng, rồi cũng tự giác giải thích cho Blue và Bố Nhĩ Thác biết vì sao Cam Y lại khổ sở như thế. Phản ứng của Blue và Bố Nhĩ Thác hầu như không có, cùng lắm cũng chỉ “ừ” một tiếng gọi là đã biết, hơn nữa hai vị chủ nhân còn không quên dặn người hầu của mình không được quan tâm tới nam nhân khác!

Phía bên này, sau khi Y Đông mang Cam Y trở về phòng, cậu liền nhìn ra Cam Y vì cái gì đó mà phải thương tâm, cậu nâng cằm anh lên, gằn giọng nói: “Không cho phép vì nam nhân khác mà thương tâm!”

Sao lại là nam nhân khác được cơ chứ, đó là Tiểu Đông mà anh yêu nhất mà. Cam Y ôm chặt Tiểu Đông, sau đó anh lại nghe thấy Y Đông nói tiếp: “Ta nói lại một lần nữa, ta là Y Đông – Ma Đức Da – Đường.”

Cam Y nghe ra Y Đông đã thực sự nổi giận, anh liên tục gật đầu: “Em nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi, em không bao giờ vì ‘người khác’ mà thương tâm nữa.”

“Gia Gia.” Lại nâng cằm Cam Y lên, Y Đông nhấn mạnh từng tiếng: “Nếu em còn không nhớ được, anh lập tức mang em trở về.”

“Nhớ mà nhớ mà.” Cam Y không dám tỏ ra khổ sở nữa. Thấy Y Đông tức giận, Cam Y không cần suy nghĩ liền biến thân thành đại miêu, sau đó trèo lên giường nằm ngửa ra, dùng chân hướng Y Đông ngoắc ngắc gọi: “Chủ nhân, em nhớ rồi.” Thứ Y Đông không thể chống cự lại được chính là cái bộ dạng này của Cam Y, một tiếng rống lên, một con dã thú khổng lộ đã đè lên lên người đại miêu.

“Chủ nhân, em yêu anh, yêu anh…” Cam Y không chút keo kiệt tung ra vô số lời nói đường mật, dùng thân thể của chính mình đập tan lửa giận trong lòng Y Đông. Anh đã nhớ, nhớ rất kỹ, chủ nhân của anh tên là Y Đông – Ma Đức Da – Đường, không phải là đứa nhỏ đáng thương bị bỏ rơi suýt mất mạng ở mùa đông năm đó. Chủ nhân của anh, Tiểu Đông của anh, đứa con nuôi từng là của anh.

“Grào!”

Gia Gia, vì cái gì mà em vẫn chưa rõ, một khắc kia khi anh gặp em, em đã trở thành người duy nhất tồn tại trong lòng anh.

Sau một hồi trừng phạt của Y Đông, Cam Y không dám nhắc lại vấn đề kia nữa, cũng không dám hỏi han gì. Tựa hồ chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. Cứ như hôm trước anh chưa từng xem qua cái bản tin kia. Ngày tổ chức hôn lễ của Văn Sân và Fiona rất nhanh đã tới, thả lỏng tâm tình, Cam Y mặc một bộ tây trang rất ít khi dùng đến, cùng Cam Y sóng bước tham dự hôn lễ. Buổi hôn lễ ngày hôm này khách mời chủ yếu là toàn người trong nhà nên đại đa số người tới đây chính là tộc nhân Miêu Linh Tộc.

Nhìn thấy Khổng Thu, Mục Dã, Cam Y cùng ba vị siêu cấp chủ nhân xuất hiện, Văn Sâm vui mừng ra mặt, cũng lấy làm kích động. Về phía trưởng bối, phàm những người có năng lực bậc cao như Ba Địch Ma của gia tộc Tát La Cách đều không xuất xuất hiện, còn lại hầu như những người khác đều đến cả. Còn xét về phía đồng tuổi, những người có năng lực cao đến đâu cũng đều tham dự. Lai Văn Lợi cũng dẫn cả người hầu của cậu ta đến, Bối Ti vẫn một mực kéo tay Khâu Nạp Đức. Ngay cả bé Simba rất không thích biến thân cũng mặc một bộ tây trang nắm tay Sina đứng một bên xem. Đương nhiên, việc bảo hai bé đóng giả thiên sứ cũng đừng nghĩ đến, Simba tuyệt đối sẽ không để người hầu của bé làm hoa đồng cho người khác đâu. Đừng nghĩ bé còn ít tuổi mà coi nhẹ nhé, dục vọng giữ lấy người hầu của tộc nhân Miêu Linh Tộc không thể lấy tuổi tác làm cơ sở so sánh được.

Fiona còn chưa có biểu hiện rõ ràng của việc mang thai, cậu mặc một thân tây trang trắng muốt. cùng Văn Sâm đứng bên nhau rất đẹp đôi. Nhìn hôn lễ ấm áp mà lãng mạn đó, Cam Y, Khổng Thu và Mục Dã không hẹn mà cùng nhớ về buổi hôn lễ của chính mình. Khổng Thu là người cảm thấy hờn tủi nhất bởi vì đám cưới của cậu rất quái dị.

Nhìn Văn Sâm đứng trước trưởng lão hôn môi Fiona, đồng ý lời thề cả đời bên nhau, phía bên dưới, mỗi người lại tiến lên nói lời chúc mừng hai người. Đứng bên chân papa của mình, thời điểm Simba nhìn thấy Văn Sâm hôn môi Fiona, bé cũng hôn chụt một cái lên má Sina, Sina khẽ cười quay mặt sang bên phải, Simba lại đặt tiếp một nụ hôn nữa lên má Sina.

Khổng Thu nhíu mi trừng mắt nhìn Simba, không được đâu nha, Simba, con mới hai tuổi thôi mà. Khổng Thu cảm thấy thật có lỗi, liền ôm lấy Sina và lau mặt cho bé: “Xin lỗi con nha, Sina.”

“Chú Thu?”Sina không hiểu vì sao chú Thu lại nói lời xin lỗi với mình.

“Papa.” Simba không vui, Sina là của bé cơ mà.

Khổng Thu vò vò đầu Simba, nghiêm túc nói: “Simba, Sina mới hai tuổi, cho dù Sina là người hầu của con nhưng con vẫn phải cố nhịn, biết chưa hả?”

“Papa.” Simba vươn tay về phía Sina, Sina của con mà.

“Tiểu Thu Thu, xảy ra chuyện gì sao?” Vì không nhìn thấy một màn kia, Cam Y quay đầu hỏi, Khổng Thu tự cảm thấy xấu hổ thay cho bé con nhà mình, chỉ dám ấp úng nói: “Không, không có gì cả, em chỉ muốn ôm Sina một cái thôi.”

“Papa, papa mau trả Sina lại cho con.” Có điều Simba quả nhiên rất đang không vui.

Cam Y nở nụ cười, nhún vai nhìn Khổng Thu, chuyện này anh quản không được. Sina cố gắng rướn chân phải xuống, bé muốn Simba. Simba trực tiếp lắc lắc tay papa mình: “Papa, papa mau buông Sina ra đi.”

Không muốn để nhiều người phải chú ý đến, Khổng Thu không tình nguyện mà buông Sina ra, cậu cũng là người nhìn bé Sina lớn lên từng ngày, cậu thực luyến tiếc cho bé con bị chính nhóc con nhà cậu chiếm tiện nghi.

Sina được Khổng Thu đặt xuống, Simba lập tức dùng cả mười phần ôm lấy Sina, ngửa đầu nói: “Papa, Sina là người hầu của con, là của con.”

Khổng Thu khẽ nhéo cái mũi của Simba, hơi cúi người nói nhỏ vào bên tai bé: “Sina mặc dù là người hầu của con, nhưng hiện tại con không thể động tay động chân với bé được, ít nhất cũng phải đợi sau khi kết hôn mới được, nghe chưa.”

“Vì sao phải vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Simba trở nên hờn giận, “Chú Fiona còn chưa kết hôn mà đã có em bé, vì cái gì sau khi kết hôn con mới có thể cùng Sina chứ?”