Cam Y và Khổng Thu đang dùng bữa căn bản không biết có chuyện lớn xảy ra, hai người vẫn thư thư thái thái vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Đang nói đến phần cao trào thì quản lý đại sảnh đi tới mang theo hai phần món điểm tâm ngọt đặt trước mặt hai người. Khổng Thu và Cam Y khó hiểu nhìn nhau, bọn cậu không gọi điểm tâm ngọt sau bữa ăn nha.
“Cung tiên sinh đã mang Mục Dã tiên sinh đi, mời hai vị thong thả dùng bữa.” Nói xong một câu, quản lý đại sảnh không chút biểu cảm gì xoay người bước đi. Cam Y và Khổng Thu đều cảm thấy bên tai nổ một tiếng ‘ầm’ rõ to, hoàn toàn đã mất hết phản ứng. Cung tiên sinh… “Cung” tiên sinh!
Ba phút sau, từ bên trong nhà ăn vang lên hai tiếng hét chói tai: “A a a ——!!” Cung cung cung cung!!! Là cung cung cung cung!! Người mang Mục Dã đi là “Cung”!!!
“A a a a ——!!”
Theo tiếng hét chói tai của hai người, trong phòng ăn nổi lên hai trận gió, dọc hành lang cũng nổi lên hai trận gió, quét lên luôn cả tầng 28.
※
Tại một sơn trang ở thành phố Brisbane, nam nhân đem Mục Dã vẫn ngủ say đặt trên một cái giường siêu lớn. Kéo đống chăn ra, nam nhân hai ba cái đã cởi hết quần áo trên người mình, rồi quay sang bắt đầu cởi bỏ chiếc áo ngủ cũ kỹ trên người Mục Dã xuống. Áo ngủ và quần ngủ đều bị nam nhân xé thành những mảnh vụn ném bên giường, quần lót cũng bay tít xuống góc phòng. Nam nhân thân thể xích lõa trông càng cường tráng hơn, Mục Dã nằm dưới nam nhân này trông gầy gò đến đáng thương.
Biểu tình nam nhân thoáng thay đổi, lam sắc tản ra làm cho người ta sợ hãi. Nam nhân nặng nề hôn lên môi Mục Dã, cạy mở hàm răng, luồn lưỡi vào trong nhấm nháp hương vị ngọt ngào đã lâu chưa được nếm. Căn bản chờ không nổi Mục Dã tỉnh lại, nam nhân dùng gối đầu kê dưới eo Mục Dã, đỡ lấy tính khí cường đại đến đáng sợ đặt trước cửa động vẫn đang đóng chặt, tiếp đó dùng sức đẩy thẳng vào.
“A…” Đau đớn đột ngột làm cho Mục Dã thoáng cái lấy được thần trí, ánh mắt chớp động, hàng lông mày chau lại. Nam nhân không ngừng nghỉ xâm phạm, động tác ngang tàn bạo ngược tiến công vào cái nơi mà so với dục vọng của nam nhân lại quá mức chật hẹp, mềm mại và ấm nóng.
Bị đau đớn đánh thức, Mục Dã mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy trong miệng thật khó thở. Có người chạm vào mình, nửa thân dưới đến là khó chịu… Trong nháy mắt, Mục Dã đã hoàn toàn thanh tỉnh. Mở to hai mắt, Mục Dã liền bị hào quang lam sắc hút lấy linh hồn, hai tay Mục Dã ấn lên vai người phía trên, cố gắng trốn thoát khỏi bàn tay đang mơn trớn tạo nên khoái cảm trên người mình. Màu lam, đôi mắt màu lam, màu lam, ánh mắt quen thuộc nhưng lại có gì đó xa lạ.
“A!” Thân thể bị cự vật tấn công, hai mắt Mục Dã trừng đến cực hạn, tay trái mang theo nhẫn bị người nọ nắm chặt lấy, Mục Dã sắp không thể thở nổi.
Người phía trên phát ra một tiếng gầm nhẹ tựa như muốn nuốt cả Mục Dã vào bụng. Y há miệng lưu lại một dấu răng trên cổ anh, cả người tựa như gắng gồng lên, rồi lại tựa như đang áp chế đau khổ gì đó. Hai chân Mục Dã vô thức vòng lấy eo đối phương, hai tay dùng sức nâng mặt đối phương lên, trong mắt có cả kinh lẫn hỉ.
Lại một tiếng rống đáng sợ vang lên, nam nhân gạt tay Mục Da qua một bên, một lần nữa hôn lên miệng cậu, phần eo không khống chế được mà luật động điên cuồng. Đau, bất quá chỉ là lúc đầu, tầm mắt đột nhiên trở nên mờ mịt, Mục Dã cắn đầu lưỡi nam nhân một cái rồi mới gắt gao quấn lại với nhau. Là mơ cũng được, là ảo cũng được, cậu chịu không nổi nữa rồi, không thể chịu được hơn nữa.
Tựa như hai con thú trong hoàn cảnh sắp chết đói, hai người không ngừng cắn xé đối phương, muốn đem đối phương toàn bộ nuốt trọn. Tay chân Mục Dã đều cuốn lấy thân thể nam nhân, một giây cũng không để người kia rời đi. Draff giường bởi vì vận động quá kịch liệt mà bị xé rách, tư thế hai người rất nhanh biến thành Mục Dã ngồi thẳng trong lòng nam nhân, hai tay đảo qua mái tóc hơi rối loạn, móng tay cào cấu lên tấm lưng, cùng hàm răng quyết lưu lại dấu ấn trên vai nam nhân, giọng nói Mục Dã trở nên khàn đặc trong những đợt càn quét, va chạm mãnh liệt mà hô to: “Bố Nhĩ! Bố Nhĩ! Bố Nhĩ! Bố Nhĩ!…”
Nam nhân không ngừng gầm nhẹ, ánh mắt màu lam so với quá khứ còn băng lãnh hơn gấp trăm lần, trong mắt y, từ đầu chí cuối chỉ có duy nhất một hình ảnh của Mục Dã. Dục vọng đè nén trong mấy chục năm rất nhanh được giải phóng, nam nhân áp chế thân thể Mục Dã để cậu nằm thẳng trên giường, sau đó lại cắn một phát lên cổ Mục Dã. Tiếng gầm nhẹ phát ra trong cổ họng nam nhân càng trở nên đáng sợ, Mục Dã để nam nhân tùy cắn cậu, hai tay vẫn để trên đầu y, gào thét mà gọi tên: ” Bố Nhĩ! Bố Nhĩ! Bố Nhĩ! Bố Nhĩ!…”
Tiếng gầm gừ của nam nhân dần dần thay đổi, thân thể y biến hóa kinh khủng, nam nhân vừa rồi còn đang cắn Mục Dã nay đã chuyển thành một con dã thú toàn thân trên dưới một màu đen tuyền. Ánh mắt dã thú phát ra lam quang sâu thẳm, dục vọng của dã thú trở nên bành trướng chôn sâu trong cơ thể Mục Dã, hai chân Mục Dã càng dùng thêm sức đu lên thân mình dã thú.
Dã thú nặng nề phun ra từng ngụm khí hỗn loạn cùng những tiếng rít gầm gừ, dã thú buông tha cho chiếc cổ của Mục Dã. Không quản Mục Dã có nguyện ý hay không, dã thú vươn đầu lưỡi to ráp màu đỏ hồng mở bung miệng Mục Dã ra, tóm lấy đầu lưỡi của đối phương mà cùng hòa quyện. Mục Dã một lời thuận theo càng khiến cho dã thú bạo phát điên cuồng, tính khí phía dưới chớp cái còn biến lớn hơn so với ở hình người, dã thú căn bản không có ý định rời khỏi cái nơi mềm mại kia mà tiếp tục xông tới.
Miệng bị dã thú bịt kín, Mục Dã chỉ có thể phát ra vài tiếng ‘ư ư’ trong cổ họng. Hai chân móc lên người dã thú, Mục Dã hợp sức nâng eo mình lên để dã thú có thể tiến vào sâu hơn. Tóc mai hai bên đều ẩm ướt, không biết là do mồ hôi hay là nước mắt.
Trên cửa sổ lớn không có kéo rèm che khiến ánh nắng mặt trời thẳng tắp chiếu vào, một người một thú nằm trên giường lớn làm chuyện nhân thú giao hợp, việc mà ở thế giới loài người coi là cấm kỵ, hoang tưởng. Nhưng tiếng gầm gừ của dã thú dần trở nên giống tiếng rên thoải mái, ngón tay thon dài của Mục Dã nhẹ nhàng vuốt ve phần lông mao mền mại trên ngực của dã thú. Ở hình thú, y không thể tùy tiện vuốt ve người dưới thân được, nên dã thú quyết định biến trở lại hình người, miệng vẫn không rời đi đôi môi Mục Dã, hai tay hết mực ôn nhu lướt qua những dấu vết trên thân thể Mục Dã.
Hoan ái không có dấu hiệu ngừng nghỉ, nam nhân một lần nữa ở trong cơ thể Mục Dã phun trào, y cúi đầu liếm đi những giọt nước mắt lăn trên khóe mi Mục Dã, thanh âm băng lãnh thốt ra: “Mục, anh đã trở về.”
Mục Dã nhìn nam nhân phía trên, chỉ nói đúng một câu: “Còn chưa đủ.” Trận hoan ái cuồng nhiệt như vậy còn chưa đủ chứng minh cho cậu thấy chủ nhân của mình đã trở về. Nam nhân không nói một lời, dùng chính miệng của mình ngăn lại lời nói của Mục Dã, dùng hành động thực tế làm cho đối phương tin tưởng y đã trở lại. Ôm chắc lấy tấm lưng dài rộng, vững chắc, Mục Dã cúi thấp đầu nói nhỏ vào bên tai nam nhân: “Đừng quên cho em đứa con.” Động tác của nam nhân đột nhiên trở nên quyết liệt.
—————————
Trong một căn phòng ở khách sạn, có hai người ôm nhau vừa khóc vừa cười, một người lấy thân phận Cung trong gia tộc Tát La Cách đã trở lại, vậy thời gian hai người còn lại xuất hiện cũng sẽ mau đến, đúng không, đúng không?