Sau khi Y Đông vào nhà bếp, Mục Dã nhanh chóng hạ giọng hỏi: “Tiểu Đông có thể sống lâu như em và Trọng Ni không?”
Cam Y nghe thế liền không giấu được thương cảm, khó khăn gục đầu xuống, tự trách nói: “Tiểu Đông không phải là người hầu của anh, anh không cách nào ký khế ước chủ tớ với bé được, nên bé không thể cùng anh sẻ chia sinh mệnh này được.” Nghĩ đến chuyện một ngày nào đó Y Đông sẽ rời xa mình, Cam Y không khỏi ửng đỏ đôi mắt, “Mục Dã, sao Y Đông lại không phải là người hầu của anh? Tại sao tộc nhân của Miêu Linh Tộc vĩnh viễn chỉ có thể ký kết khế ước với người hầu duy nhất mà định mệnh đã xác định cho? Tại sao nhân loại không thể trở thành chủ nhân của tộc miêu Miêu Linh Tộc? Vừa rồi khi Tiểu Đông gọi anh là papa, thời điểm đó, anh…. anh rất muốn ký kết khế ước với bé, anh muốn Tiểu Đông làm con trai anh mãi cho đến khi anh nhắm mắt xuôi tay.”
Mục Dã đưa tay ôm lấy Cam Y, đây là phương thức quan tâm lẫn nhau mà ba người thường dùng. Cố gắng không để cho bản thân thất lễ, Cam Y thổn thức nói: “Tiểu Đông còn chưa biết chuyện này, anh sợ mình sẽ không giấu diếm nổi mà nói hết cho bé biết, anh sợ mình sẽ tổn thương trái tim bé.”
Tâm trạng vui sướng vừa rồi của Mục Dã nhất thời biến thành thương cảm, tộc nhân Miêu Linh Tộc rất cường đại, nhưng bọn họ cũng không tài nào tránh khỏi bi ai cũng cường đại không kém. Vỗ về Cam Y, Mục Dã nhỏ giọng nói: “Đừng nghĩ đến chuyện không vui đó. Chờ sau khi Trọng Ni có thể đứng dậy được, chúng ta cùng nhau đi mua sách giáo khoa cho Tiểu Đông.”
Nào biết, vừa nghĩ đến Khổng Thu, hai mắt Cam Y đã đỏ nay còn đỏ hơn.
“Cam Y?”
Cam Y thống khổ nhắm hai mắt lại, cố nén dòng lệ sắp trào tuôn, sau khi mở mắt ra, hắn mới thống khổ nói: “Đề Cổ sắp tiến đến “Tỉnh”, cậu ấy nói cần ít nhất 6 năm mới có thể đại công cáo thành. Cậu ấy không muốn giáp mặt nói chuyện này với Thu Thu, nên đã viết cho Thu Thu một lá thư, muốn anh giao cho em ấy.”
“Cái gì?” Trong lòng Mục Dã “Đoàng” to một tiếng, y vội ôm lấy Cam Y, hỏi: “Blue khi nào sẽ đi?”
Cam Y khổ sở hít sâu một hơi: “Hôm nay.”
Đôi tay đang bắt lấy Cam Y của Mục Dã nháy mắt trở nên căng thẳng, rồi mới vô lực buông ra. Sáu năm…. Blue cũng bắt đầu phải rời xa Trọng Ni một thời gian dài rồi…… Áp chế cảm giác khó chịu đang dâng lên trong yết hầu mình, Mục Dã há miệng cố hít một hơi thật sâu, anh ách nói: “Ngàn vạn lần không thể lộ vẻ mặt khổ sở này trước mặt Trọng Ni nhé.”
“Anh biết rồi.”
Trong phòng bếp, Y Đông mang sắc mặt tái nhợt đứng ngay bên cạnh cửa, trên tay còn bưng một chén cơm nóng bốc khói nghi ngút. Tuy papa nói là đã ăn no, nhưng bé vẫn muốn bưng cho papa một chén cơm, không nghĩ đến sẽ nghe được cuộc nói chuyện của chú Mục và papa. Tuy hai người nói rất nhỏ, nhưng thính lực siêu tốt giúp bé nghe không sót dù chỉ một chữ. Người hầu? Papa hy vọng bé là người hầu của mình sao? Người hầu có thể cùng papa chia sẻ sinh mệnh sao? Đây là có ý gì? Tại sao papa lại chưa nói cho bé biết?
Cắn chặt môi cố giữ cho mình bình tĩnh lại, Y Đông cứng ngắc xoay người đi lại ngồi xuống trước bàn ăn. Không khóc, không được phép khóc, phải kiên cường, nhất định phải kiên cường lên. Dùng hết toàn bộ khí lực áp chế khủng hoảng đang trào dâng từ đáy lòng mình, Y Đông cầm muỗng liều mạng ngốn ngấu cơm. Không được hoảng, tuyết đối không được phép hoảng, papa đã rất thống khổ rồi, nếu bé còn luống cuống, papa sẽ càng thống khổ hơn gấp bội.
Sau khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ thật sâu, rạng sáng, Khổng Thu mới được Blue buông tha, khó khăn trở mình, nháy mắt sờ sờ bên giường, đúng là đã lạnh, cậu lập tức mở to hai mắt. Nhìn một vòng, vẫn không thấy bóng dáng Blue đâu.
“Blue?”
Cố chống đỡ thân thể đau nhức, gượng ngồi dậy, Khổng Thu phát hiện trên tủ đầu giường có một chiếc nhẫn, đó là nhẫn đính hôn của cậu và Blue, tim Khổng Thu nhất thời lạnh đi hơn phân nửa.
“Blue?!”
Xốc chăn lên, bối rối chạy xuống giường, Khổng Thu không buồn xỏ dép, bước chân lảo đảo chạy đến bên cạnh cửa: “Blue! Blue!”
“Thu Thu?”
“Trọng Ni, xảy ra chuyện gì?”
“Blue đâu rồi? Hai người có thấy Blue ở đâu không?”
Hoảng hốt vọt đến trước mặt Cam Y, Khổng Thu hỏi: “Anh Cam Y, Blue đâu rồi?” Cam Y nhìn thấy đôi chân trần của Khổng Thu, liền kéo cậu đến trước ghế sofa, ngồi xuống, trấn an: “Thu Thu, em đừng vội, Đề Cổ chỉ là trở về tu luyện thôi. Chỉ là lần này thời gian tu luyện của cậu ấy hơi dài một chút, cho nên cậu ấy mới không giáp mặt nói cho em hay.” Nói xong Cam Y lấy từ trong túi ra một lá thư, giao tận tay Khổng Thu: “Đây là thư Đề Cổ muốn anh giao cho em.”
Khổng Thu một tay nắm chặt nhẫn, một tay mắm chặt thư. Thư trong tay chỉ viết có mấy câu ngắn ngủi: “Thu Thu, anh phải nhanh một chút đạt đến “Tỉnh”, thật xin lỗi, lúc này đây anh phải rời khỏi em một thời gian không thể tính là ngắn, anh đáp ứng em sẽ nhanh chóng quay về, chờ anh.”
Khổng Thu khôi phục lại một ít bình tĩnh, cậu từng nói qua nếu Blue phải rời khỏi cậu một thời gian tương đối dài thì không cần anh phải giáp mặt nói cho cậu biết, cậu sợ bản thân mình sẽ chịu không nổi, thì ra là vì vậy mà Blue mới không cùng cậu nói lời từ biệt trước khi đi. Nhưng mà…. Khổng Thu mở tay ra, tại sao lần này anh lại để nhẫn lại?
Mục Dã và Cam Y đều đọc được những lời viết trong thư, cũng biết Khổng Thu và Blue mỗi người đều có một chiếc nhẫn đính hôn của hai người, kỳ thật có lẽ nên gọi là nhẫn kết hôn mới đúng. Mục Dã và Cam Y nhận ra trong lòng bàn tay của Khổng Thu chính là chiếc nhẫn của Blue, Mục Dã không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng thần sắc của Cam Y nháy mắt liền phát sinh đại biến, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Anh Cam Y?”
“Cam Y?”
Hai tay nâng tay của Khổng Thu lên, Cam Y kinh hoảng hô to: “Thu Thu! Đây là cái gì?!”
“Đây là nhẫn đính hôn của em và Blue.” Nhìn bộ dáng của Cam Y, Khổng Thu không khỏi hoảng hốt, “Sáng nay khi em tỉnh dậy…. đã thấy nó được đặt trên tủ đầu giường, trước đây lúc nào Blue cũng mang bên mình.” Nói xong cậu còn xoay bàn tay lại, để Cam Y có thể nhìn rõ chiếc nhẫn hơn. Mặt Cam Y lúc này còn trắng hơn cả giấy, có cảm giác giống như người bị nghẽn mạch máu tim, thân thể cứng lại ngay tại chỗ.
“Cam Y! Cam Y! Anh xảy ra chuyện gì vậy?!”
“Cam Y?!”
“Papa!”
Y Đông nãy giờ vẫn ngồi trong nhà bếp vội vàng chạy ra.
“Tiểu Đông! Mau lấy một ly nước đến đây!” Mục Dã đỡ lấy Cam Y, cố xoa xoa ***g ngực cho Cam Y, Khổng Thu cũng sợ hãi không kém, nhìn qua Cam Y thấy chẳng khác nào người đang lên cơn đau tim, cầm lấy ly nước Y Đông vừa mang lại, cậu mở miệng Cam Y ra, cố rót hết ly nước vào.
“Khụ khụ!!” Nước chảy vào họng đột ngột làm Cam Y bị sặc, ánh mắt bối rối nói: “Anh, anh nhớ còn một chuyện quan trọng, cần đích thân anh ra mặt xử lý, anh, anh phải quay về xem sao cái đã.” Khổng Thu muốn hỏi nhưng Cam Y đã đứng dậy, chạy vào phòng ngủ của mình, không quên khóa trái cửa lại, trong tủ quần áo của Cam Y có một thông đạo dẫn về Miêu Linh Tộc.
“Xảy ra chuyện gì…” Khổng Thu hoảng hốt nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, sắc mặt cũng trắng bệnh hẳn đi.
“Chú Mục, papa con xảy ra chuyện gì vậy?” Y Đông hãy còn sợ hãi, những việc phát sinh trong ngày hôm nay hoàn toàn vượt xa sức chịu đựng của bé. Mục Dã ôm chầm lấy Y Đông: “Không có việc gì đâu, papa con phải quay về nhà một chuyến, anh ấy sẽ lập tức trở lại ngay thôi, con ở lại trong này với chú Thu đi, chú đi lấy giày cho chú ấy.”
“Dạ.” Ngồi xuống bên cạnh Khổng Thu, Y Đông đứng ngồi không yên, bộ dáng vừa rồi của papa thoạt nhìn đúng là làm người khác vô cùng sợ hãi.