Blue - Neleta

Chương 63-1




Mở cửa,CamY nhanh tay kéo Khổng Thu và Mục Dã vào trong căn phòng ấm áp, còn bản thân thì vào cuối cùng nên cũng thuận tay đóng cửa lại. Khổng Thu giậm chân lên tấm thảm ngay trước cửa, miệng ồn ào nói: “Lạnh quá đi, lạnh muốn chết đi được, cả đầu ngón chân cũng đông cứng hết luôn rồi nè.”

“Em đổi giày đi, anh đi đun nước ấm.” Mục Dã sau khi đổi giày liền đem đôi dép lê trong nhà của Khổng Thu để ngay trước chân cậu, một bên cởi áo khoác, một bên đi vào nhà bếp đun nước. Cam Y giúp Khổng Thu cởi áo khoác, không chút e dè cầm lấy đôi tay đã bị đông lạnh đến ửng hồng của cậu ủ vào lòng, xót xa nói: “Ngày mai anh không cho em ra ngoài ngồi cả buổi thế này nữa đâu.”

“Em là phó đạo diễn nha, đạo diễn, diễn viên, nhân viên công tác đều ra ngoài hết, em đâu thể nào không biết xấu hổ mà trốn trong phòng được chứ?” Khổng Thu bị đông lạnh đến run lập cập, khớp hàm cũng đánh đàn với nhau. Hai chân cứng ngắc được dép lê bao lấy, cậu được Cam Y đưa vào phòng khách. Căn phòng được trang bị hệ thống sưởi tân tiến nên hơi ấm tràn ngập, qua một lúc, cậu đã ấm hẳn lên.

Mục Dã bưng ba tách trà gừng nóng lên, sau khi đưa cho Cam Y và Khổng Thu xong, y cầm lấy tách của mình (thật ra là tách của Bố Nhĩ Thác) ngồi trên ghế sofa, thuận tay kéo thêm cái gối vào để ôm cho ấm. Sau khi Bố Nhĩ Thác rời đi, y đã tự tập cho mình thói quen này. Khổng Thu nhấp một ngụm trà gừng nóng hổi, chùi chùi hết mớ nước mũi đã bị đông cứng như đá của mình, rồi nói: “Mục Mục, anh với Cam Y sẽ không muốn theo em đến tổ kịch bản đâu, trời lạnh lắm luôn đó, đã vậy dự báo thời tiết còn nói hai ngày nữa sẽ có một trận tuyết lớn nữa.”

Mục Dã nói: “Anh không phải nhân viên công tác, nếu chịu không nổi anh sẽ tự vào trong phòng. Nhưng chính là em đó, động một chút là xấu hổ với không xấu hổ, ngày mai để anh chuẩn bị cho em thêm mấy cái ấm sưởi cầm tay với thêm một cái túi chườm nóng. Em mà để đông đến bệnh nằm một chỗ, anh với Cam Y sẽ đau lòng lắm đó.”

Cam Y đắp thêm một cái chăn nữa lên người Khổng Thu, nói: “Anh không sợ lạnh, em không cần phải lo cho anh. Dự báo thời tiết nói mùa đông năm nay sẽ rất khắc nghiệt. Nếu để Đề Cổ biết mấy hôm nay em suýt bị đông thành tượng băng ngoài trời, cậu ấy nhất định sẽ mắng anh té tát cho coi.”

“Em sẽ không để anh ấy khi dễ anh đâu, Cam Y à.” Khổng Thu lại uống thêm mấy hớp trà nóng: “Được rồi, mặc kệ có như thế nào đi chăng nữa, ngày mai em sẽ trang bị vũ khí đầy đủ, sẵn sàng ra trận.” Nói xong cậu nhìn hai người, khẽ vẫy vẫy tay: “Tối mai mình đi ăn lẩu được không?”

“Ừa.” Mục Dã gật đầu đồng ý.

“Được đó.” Cam Y tuyệt đối sẽ không nói không.

“Ok. Ngày mai sau khi xong việc chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu nha.” Khổng Thu nuốt nuốt nước miếng, những ngày đông giá rét thế này ăn lẩu thật đúng là tuyệt cú mèo.

Ngâm mình trong bồn tắm ấm áp xong, Khổng Thu ôm laptop lên giường tiếp tục làm việc. Mục Dã cũng ngâm mình một lúc, trong phòng ngủ của ba người đều có bồn tắm riêng, thật sự vô cùng tiện lợi. Mặc áo ngủ rộng thùng thình của Bố Nhĩ Thác, Mục Dã bật đèn bàn trên đầu giường bắt đầu đọc sách. Có người gõ cửa, y lập tức buông sách: “Vào đi.”

“Sữa đến rồi đây.”

Mục Dã khẽ cười: “Cám ơn anh.”

“Không cần khách khí.” Cam Y đem sữa đã được hâm nóng đưa cho Mục Dã, “Nhân lúc còn nóng mau uống hết đi.”

“Được.” Mục Dã liền một ngụm uống ngay.

“Ngủ ngon, không nên ngủ muộn đâu đó.”

“Vâng, anh cũng ngủ ngon.”

Cam Y bưng một ly sữa nóng khác đi. Nhìn cánh cửa đã đóng kín, Mục Dã cười thật sâu, nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó mà nụ cười lập tức biến mất. Lắc đầu, y lại một lần nữa tươi cười. Mặc kệ là Cam Y hay Khổng Thu, cả hai đều cẩn cẩn dực dực làm bạn bên cạnh y, chiếu cố y, không chỉ vậy, y còn có Bố Nhĩ Thác vô cùng yêu thương y, có bạn bè, anh em đối đãi chân thành, y cũng xem như người vô cùng may mắn rồi. Cầm sách lên, Mục Dã vừa uống sữa, vừa đọc.