Cùng Blue vội vội vàng vàng đi xuống lầu, mới vừa bước vào, Khổng Thu nhìn thấy một người khiến cậu không tự giác mà rùng mình mấy cái, vội lui lại hai bước, trốn sau lưng Blue, lạnh quá. Cam Y đang đứng ở một góc sáng sủa trong phòng khách, thần sắc phi thường khẩn trương. Vừa nhìn thấy hai người bọn họ tiến vào, liền ba bước thành hai phóng tới bên cạnh Khổng Thu, cùng cậu nấp sau lưng Blue.
Hình thể của nam nhân có khuôn mặt băng lãnh đang ngồi trên ghế salon dài kia ước chừng cao lớn gấp đôi Bố Nhĩ Thác. Một mình ông chiếm hết hai chỗ ngồi của Khổng Thu và Cam Y gộp lại. Còn về phần nữ nhân đang ngồi trên đùi của ông, nếu không phải đã biết thân phận của bà, Khổng Thu nhất định sẽ nghĩ bà chính là một “thiếu nữ ngây thơ” bị “đại ca lưu manh” của hắc bang dụ dỗ. Nữu Nhân vừa nhìn thấy Khổng Thu liền nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu Thu Thu, đã lâu không gặp.”
“Xin chào bác trai, bác gái.” Khổng Thu từ sau lưng Blue bước ra, cung kính cúi đầu chào.
“Đừng gọi người ta là bác gái mà, gọi Nữu Nhân là được rồi, gọi bác gái nghe già quá đi.” Nữu Nhân không buồn động, chỉ ngoắc ngoắc tay bảo Khổng Thu lại chỗ mình. Blue cầm tay Khổng Thu, dẫn cậu đến ngồi xuống cái ghế sofa cách hai vị phụ huynh xa nhất. Cam Y nhắm mắt theo sát hai người, không dám ngồi xuống, chỉ đành đứng sau lưng ghế, cúi đầu thấp nhất có thể, tay chân luống cuống không biết tính sao, để đâu cũng thấy thật thừa thãi.
Nam nhân có đôi mắt lam giống hệt như Blue chỉ thản nhiên liếc họ một cái, tiếp theo ánh mắt ông lại tiếp tục dán lên người Nữu Nhân, tựa như trong thế giới của ông chỉ có mội người này mà thôi.
Nhiệt độ trong phòng vì sự hiện diện của nam nhân mà giảm xuống gần như âm độ, chỉ có hai người không bị ảnh hưởng là Blue và Nữu Nhân. Nam nhân cũng không thèm để ý vì ở đây có con trai và “con dâu” nhà mình mà chịu khó thu hồi khí tràng đen thui lại. Kỳ thật, không phải Blue không bị phụ thân ảnh hưởng, chỉ là những người thân là mèo mắt lam có sức chịu đựng cao hơn người khác một bậc, hơn nữa anh càng không cho phép bản thân làm ra hành vi trốn tránh hèn nhát được.
Có tiếng bước chân truyền đến, có vẻ hơi vội vàng, Khổng Thu nhìn về phía cửa, là Bố Nhĩ Thác nắm tay Mục Dã nhanh chân bước đến, trên mặt không chút gì gọi là vui sướng khi được cha mẹ đến thăm, thậm chí còn có chút buồn bực. Nữu Nhân cười ha ha chào hỏi hai nguời vừa bước vào phòng: “Tiểu Thác Thác coi vậy mà con cũng ngủ nướng ghê nha!”
“Bác trai bác gái, thật xin lỗi đã để hai bác phải đợi lâu.” Mục Dã mở miệng xin lỗi. Lần đầu tiên ra mắt cha mẹ chồng mà đến muộn thế này thật đúng là có chút quá đáng. Nghe được cái tên thân mật Nữu Nhân dành cho Bố Nhĩ Thác, Khổng Thu suýt cười thành tiếng, may mà còn nén lại kịp.
“Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi, là ta và chủ nhân đến sớm thôi. Vừa mới dùng điểm tâm sáng xong là đến chỗ này luôn đó.” Nữu Nhân nhiệt tình ngoắc ngoắc tay với hai người, hy vọng bọn họ có thể ngồi xuống bên cạnh mình. Bất quá Bố Nhĩ Thác không hề có chút xíu ý tưởng gì gọi là muốn thân cận cùng với cha, mà cái ghế xa nhất đã bị Blue chiếm, nên hắn đành vươn tay kéo một cái ghế qua, ôm Mục Dã để y ngồi lên đùi mình, giống như cha đang ôm mẹ.
“Nào, mọi người tới đông đủ rồi, vậy để ta giới thiệu nha.” Nữu Nhân trước tiên chỉ chỉ nam nhân đang ôm mình nói: “Đây là chủ nhân, cũng là cha ruột của Tiểu Thác Thác, Tiểu Gia Gia và Tiểu Kha Kha, Thụy Văn Ba Địch Ma – Tát La Cách – Cung.”
Mục Dã cùng Khổng Thu đều đang trong tình trạng bị người yêu ôm chặt cứng, cung kính chào hỏi: “Chào bác trai.” Thật bội phục bác gái, ở cạnh trung tâm khí áp thấp của căn phòng này mà vẫn có thể tự nhiên thoải mái được như vậy.
Một tay Nữu Nhân bị nam nhân siết chặt, một tay chỉ chỉ Khổng Thu cùng Mục Dã nói: “Chủ nhân, bên này là người hầu của Tiểu Thác Thác, tên là Mục Dã, còn ngồi đằng kia là người hầu của Tiểu Kha Kha tên là Khổng Thu. Sau này Tiểu Mục Mục và Tiểu Thu Thu chính là một phần của gia tộc Tát La Cách của chúng ta đó.
“Khụ khụ… thật xin lỗi.” Mục Dã nhịn không được mà sắc mặt đỏ ửng lên. Tiểu Mục Mục? Nhưng nếu tính theo cách gọi thân mật ưa thích của bác gái, coi bộ y chỉ có thể cam tâm nhận cái tên Tiểu Mục Mục này thôi, chứ không lẽ gọi là Tiểu Dã Dã (Đồng âm với từ gia gia) sao?”
Thụy Văn Ba Địch Ma tặng cho hai người một cái quét mắt lạnh như băng, xem như đã biết, không lên tiếng, tựa hồ chỉ có người mà ông yêu thương tha thiết mới khiến ông phải mở miệng. Mục Dã và Khổng Thu đương nhiên cũng không có gì lấy làm bất mãn. Hai người có vẻ hơi xấu hổ nhìn đối phương cười cười. Thụy Văn Ba Địch Ma thoáng siết mạnh tay của Nữu Nhân, bà hiểu ý mà hôn hôn lên mặt ông, rồi mới nhìn về phía mấy đứa con “đáng thương” của mình.
“Tiểu Thác Thác, Tiểu Kha Kha, mẹ có chuyện muốn nói riêng với người hầu của hai đứa, có thể chứ?”
Bố Nhĩ Thác nhíu mày: “Mẹ, chuyện của con nên do chính con quyết định.”
“Bố Nhĩ Thác.” Ba Địch Ma lên tiếng, không cho phép con mình cự tuyệt. Thanh âm của Ba Địch Ma làm cho Mục Dã, Khổng Thu lẫn Cam Y không khỏi rùng mình một cái, lạnh quá, cái lạnh như thâm nhập sâu tận cốt tủy, đúng là hàn khí của người đã đạt “Cung” và cái lạnh của bậc “Đường” là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Cười cười trấn an Bố Nhĩ Thác, Nữu Nhân tuột từ trên người Ba Địch Ma xuống, nói với Cam Y: “Tiểu Gia Gia, con cũng theo mẹ ra ngoài nào.”
Cam Y bất an nhìn về phía Bố Nhĩ Thác, Bố Nhĩ Thác gắt gao siết chặt Mục Dã một chút rồi mới từ từ buông tay. Mục Dã vỗ vỗ tay hắn ý bảo hắn nên yên tâm, rồi mới cùng Khổng Thu bước theo Cam Y đi ra ngoài.
Ba Địch Ma mở miệng: “5 phút.”
Nữu Nhân cúi người hôn hôn lên mặt ông, năn nỉ nói: “5 phút thì gấp quá, không nói gì được hết, chủ nhân à, cho người ta mười phút được không?”
Nhãn đồng xanh lam của Ba Địch Ba khẽ lóe lên một tia sáng, hung hăng gặm cắn đôi môi đỏ tươi, gợi cảm của Nữu Nhân một phen rồi mới khàn khàn nói: “Mười phút.”
“Cám ơn chủ nhân.”
Nữu Nhân hôm nay diện một cái áo vest cùng váy dài. Bà tung tăng chạy đi, mái tóc xoăn mượt mà được cột thành hai cái đuôi ngựa, tung tăng theo từng bước chân mà tung bay. Nhìn bà lúc này không khác gì mấy nữ sinh trung học. Ba Địch Ma nhìn mãi theo bóng lưng Nữu Nhân cho đến khi bà mất dạng mới chịu thu hồi ánh mắt.
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại Bố Nhĩ Thác và Blue. Ngay sau khi mẹ vừa đi khỏi, Bố Nhĩ Thác đã lập tức lên tiếng: “Cha, con biết rõ trách nhiệm của bản thân, con sẽ không ngừng tu luyện. Nhưng hiện tại con không thể đi Đan Á, con hy vọng cha không nhúng tay vào chuyện này.”
Thân hình Ba Địch Ma không hề chuyển động, nhưng khí tràng trong phòng nháy mắt liền thay đổi. Blue lắc mình một cái bay tuốt qua cái ghế sofa tít đằng xa mà tránh đi. Hàng loạt những lưỡi đao gió vô hình cắt xé không gian, xén đi mất lọn tóc bên thái dương của Bố Nhĩ Thác, trên mặt hắn toét ra một vệt máu. Bên trong phòng lúc này, ngoài cái ghế Ba Địch Ma đang ngồi ra, không còn bất cứ món nào còn giữ nguyên được hình dạng vốn có. Những món đồ thủy tinh phát ra thanh âm rạn nứt, rồi vỡ nát thành từng mảnh vụn rơi lác đác trên sàn nhà. Đây chính là năng lực của người đã đạt được bậc “Cung” đáng sợ, khiến người khác không thể nào không sợ hãi.
Lần đầu tiên tự mình cảm nhận được năng lực của cha, Bố Nhĩ Thác siết chặt hai tay nghiêm mình đứng yên tại chỗ, ghế salon duới thân đã biến thành gỗ vụn, từng giọt máu tí tách rơi từ trên mặt xuống. Cho dù hiện tại bản thân chỉ ở trong giai đoạn “Cấn” nhưng hắn vẫn rất mạnh. Chỉ có điều, trong giờ khắc này đứng trước mặt cha, toàn thân hắn vẫn không sao ngăn được từng cơn run rẩy. Đây chính là phản ứng bản năng khi kẻ yếu đối diện cùng người mạnh. Sắc mặt của Blue cũng tái nhợt hơn thường ngày gấp mấy chục lần, anh không bỏ chạy, chỉ là đứng ở một góc xa xa, cắn chặt quai hàm, tự ra lệnh bắt bản thân phải tận lực chống đỡ.
Khí tràng máu đen đáng sợ đã yếu bớt, nhưng Ba Địch Ma gia chủ, người thường ngày chẳng buồn nói với đám con mình quá mười từ, giờ lại gằn giọng từng tiếng một: “Trách nhiệm của các ngươi không được phép tùy hứng, mà phải nhanh chóng tăng cường năng lực của mình lên đến đỉnh điểm, bảo hộ người hầu của mình không chịu một chút tổn thương, gìn giữ địa vị của gia tộc Tát La Cách. Cả hai ngươi, đều khiến ta thất vọng.”
Bố Nhĩ Thác và Blue đều muốn phản bác, nhưng lại không nói nên lời, vì dù hiện tại cha đã thu liễm lại phần nào áp bách nhưng ông vẫn đáng sợ như thường. Đừng tính hiện tại Blue chỉ mới đạt đến “Mạt” vô cùng khó khăn khi nói chuyện với cha già đáng kính đã lên đến bậc “Cung này, mà cho dù là lúc trước, anh cũng chưa từng có suy nghĩ hay ý thức sẽ ngồi trò chuyện “thâm tình” như buổi “họp mặt gia đình” hôm nay chút nào.
“Không được làm cho mẹ của các ngươi phải tốn thời gian vì những chuyện nhỏ nhặt này.” Lại nói thêm câu nữa, Ba Địch Ma quyết định im lặng, chỉ chăm chú nhìn đồng hồ trên cổ tay, bắt đầu tính toán thời gian. Mười phút, không hơn không kém, cả Bố Nhĩ Thác lẫn Blue đều như bị cha dùng “định thân chú” đứng trơ trơ tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Còn trong thư phòng, Cam Y được ở bên cạnh mẹ nên khí sắc đã khôi phục lại rất nhiều. Lẳng lặng ngồi một bên nghe mẹ nói chuyện, cha đã đích thân đến đây thì chuyện đại ca phải quay về Đan Á như ván đã đóng thuyền, tuyệt đối không còn bất kỳ con đường nào khác để hắn có cơ hội trở mình. Rời khỏi chủ nhân, Nữu Nhân có thời cơ thể hiện bản năng dịu dàng thương yêu con của một người mẹ. Bà nắm tay của Cam Y, trên mặt nở một nụ cười hiền từ.
“Tiểu Mục Mục, con có thể thể buông tay Tiểu Thác Thác được không?”
“Không buông được.” Mục Dã ảm đạm cười, “Nhưng không buông được con vẫn phải để anh ấy đi. Bác gái, nếu điều kiện tiên quyết để có thể trở thành bạn đời chính thức của một thành viên trong gia tộc Tát La Cách chính là nhất định phải chia xa cùng người mình yêu một thời gian, thì con cũng sẽ không hối hận. Đây là trách nhiệm của Bố Nhĩ Thác, cũng là trách nhiệm của con, bởi con hiện tại cũng đã là một phần của gia tộc Tát La Cách.”
Khổng Thu cũng phụ họa gật gật đầu theo, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Cả hai đều là những đứa trẻ ngoan.” Nữu Nhân vươn tay sờ sờ đầu của Mục Dã và Khổng Thu, rồi mới nháy mắt tinh nghịch: “Đừng cho chủ nhân biết nha, ông ấy nhất định sẽ mất hứng.” Hai người cười cười, họ hiểu được mà.