Blue - Neleta

Chương 58-1




Nhìn nhìn Bố Nhĩ Thác lại ngó ngó Blue, trong lòng Khổng Thu chợt nảy sinh một cảm giác vô cùng quái dị. Đúng vậy, chính xác là cực kỳ cực kỳ quái dị. Blue rõ ràng rất phẫn nộ, nhưng tại sao anh ấy lại phẫn nộ đến vậy kia chứ? Ý niệm nào đó chợt loé lên trong đầu cậu rồi biến mất cũng nhanh như khi nó đến, tuy là rất nhanh, nhưng Khổng Thu vẫn nắm được phần nào. Cậu đi đến bên cạnh Blue, cầm tay anh.

“Cam Y, Đan Á là nơi nào?” Hai anh em đang phừng phừng lửa giận này chắc chắn sẽ không chịu nói cho cậu biết, cho nên Khổng Thu đành phải hỏi Cam Y. Nghe vậy, Bố Nhĩ Thác liền tặng cho Cam Y một cái liếc sắc hơn dao. Cam Y khẽ run run, trốn lại sau lưng Blue. Đột nhiên có người trả lời, đó chính là Blue.

“Đan Á là nơi đặc biệt chuyên dùng để tu luyện của gia tộc Tát La Cách. Chỉ có ở nơi đó, Bố Nhĩ Thác mới có thể dùng thời gian ngắn nhất để khôi phục lại giai đoạn “Đường”.

“Từ từ.” Khổng Thu chợt chú ý đến một từ, “Blue, anh vừa nói là “khôi phục” hả?”

“Phải, khôi phục.”

Lạnh lùng trừng mắt nhìn Bố Nhĩ Thác, lúc này toàn thân hắn lạnh như được tạc nên từ băng hàng ngàn năm, Blue nói: “Chỉ cần trong vòng một năm trở lại Đan Á, anh ta có thể trong thời gian ngắn nhất khôi phục lại. Bố Nhĩ Thác, anh và Mục Dã rời đi chưa đến một năm, bây giờ trở về Đan Á, vẫn còn kịp.”

Blue chưa bao giờ nói một câu dài đến thế, lại không biết vì sao hai mắt Cam Y lại đỏ ửng lên, từ sau lưng Blue bước ra, nói: “Đại ca, anh nghe lời Đề Cổ đi. Anh bây giờ quay về Đan Á vẫn còn kịp, hơn nữa anh lợi hại như vậy, nhất định rất nhanh sẽ có thể khôi phục lại được mà.”

“Chuyện của tôi không cần các cậu nhiều chuyện!” Hiển nhiên, Bố Nhĩ Thác không hề cảm kích chút nào.

Blue tiến lên mấy bước, lúc này anh chỉ cách Bố Nhĩ Thác một cái bàn làm việc siêu lớn, hai tay anh nện mạnh xuống bàn, hạ giọng, gằn từng tiếng thô bạo nói: “Anh đang sợ cái gi? Sợ người hầu của anh thừa dịp anh không có ở đây rồi bỏ trốn sao?”

“Câm miệng!”Bố Nhĩ Thác không cho phép bất kì kẻ nào vũ nhục người hầu của hắn. Ôm Mục Dã lên đùi của mình, thân thể hắn khẽ hướng về phía trước, lạnh lẽo nói: “Cậu cho mình là ai? Cậu biết thế nào là đúng sao? Đừng khoa chân múa tay trong chuyện của tôi, trước khi tôi kịp nổi giận thì nhanh chóng cút xéo khỏi thư phòng ngay lập tức!”

“Ai mới là kẻ tự cho mình là đúng?” Hai tay Blue siết chặt thành quyền, “Chẳng qua là vì muốn tái tạo lại thân thể cho người hầu mà bị hạ cấp từ “Đường” xuống “Cấn”. Năng lực của anh thật chẳng hơn được ai. Anh như thế này, tôi chỉ cần đạt đến “Tỉnh” là dư sức lấy mạng anh rồi!”

“Vậy thì cứ tới thử xem!” Ánh mắt Bố Nhĩ Thác chợt biến đổi, trong đôi nhãn đồng màu lam lóe lên một tia sáng đỏ.

“Ngừng lại!” Hai người nào đó đồng thời hét lớn, Khổng Thu tiến lên kéo Blue lại, Mục Dã thì đưa tay che kín miệng của Bố Nhĩ Thác. Mục Dã liếc nhìn Khổng Thu một cái, cậu liền hiểu ý, kéo Blue ra khỏi thư phòng, đồng thời thuận tay lôi luôn cả Cam Y lúc này đã bị hai người anh em của mình dọa đến mặt cắt không còn một giọt máu.

Trong thư phòng nhất thời chỉ còn lại Mục Dã và Bố Nhĩ Thác. Mục Dã vừa định lên tiếng, thì Bố Nhĩ Thác đã kéo tay y xuống, lãnh đạm nói: “Mục, đừng ép anh đuổi hết bọn họ đi.” Lời đã sắp ra khỏi miệng, Mục Dã đành tâm không cam, tình không nguyện khó khăn nuốt trở xuống, y ôm lấy Bố Nhĩ Thác, trong lòng cực kì khó chịu.

“Anh có phải là “Đường” hay không đối với em đều không quan trọng, điều duy nhất em cần để ý chính là, anh là chủ nhân của em, nhớ kỹ?”

“Bố Nhĩ, anh…”

“Mục, chuyện này tạm thời kết thúc tại đây, anh cũng không muốn bàn thêm nữa.”

Trong căn phòng dưới lầu, Blue mang sắc mặt âm trầm ngồi một chỗ, lửa giận bốc cao ngất trời. Cam Y ngồi trên ghế salon cách cậu xa nhất, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh. Khổng Thu vuốt ve tấm lưng vững chãi của Blue, muốn làm anh nguôi giận, do dự hỏi: “Nếu quá một năm, chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Dây dưa càng lâu thì thời gian khôi phục sẽ càng kéo dài.” Blue nhíu nhíu đôi mắt lam, xoay đầu Khổng Thu qua hung hăng hôn lên môi cậu, rồi nói: “Thu Thu, em ở đây chờ anh, trước khi anh trở về, không cho phép ra khỏi nơi này.”

“Anh muốn đi đâu?”

“Đi gặp cha anh.”

Bỏ lại một câu, hung hăng hôn cậu thêm cái nữa, Blue không giải thích gì thêm, liền đứng lên đi, nhanh đến mức Khổng Thu vẫn chưa có thời gian để hỏi anh một chuyện.

Nhíu mày suy nghĩ vẩn vơ cả nửa ngày trời, Khổng Thu nhích lại gần bên cạnh Cam Y, hỏi: “Anh có phát hiện ra Blue và đại ca đều rất để ý đến nhau không?”

“Hả?” Cam Y sửng sốt, một lúc sau mới dần lộ ra vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, hai mắt liền ửng đỏ. Bắt lấy hai vai của Khổng Thu, vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Đề Cổ không muốn tu luyện, đại ca liền bức cậu ấy phải tu luyện, còn giờ đến phiên đại ca không muốn tu luyện thì Đề Cổ lại muốn bức đại ca trở về tu luyện. Kỳ thật Đề Cổ rất thương đại ca, đại ca cũng thật sự rất thương Đề Cổ, đúng không? Chỉ bởi vì tính cách của hai người bọn họ không thể trực tiếp biểu đạt tình cảm của mình giống như chúng ta thôi.”

“Chính xác.” Khổng Thu búng tay “tách” một cái, rồi nở một nụ cười nhẹ nhõm, sau đó cậu nháy mắt với Cam Y mấy cái: “Xem ra chúng ta có thể yên tâm được rồi, đừng thấy hai người bọn họ vừa gặp nhau đã đỏ mắt giận dữ, nhưng tuyệt đối hai người đó sẽ không cắn xé nhau đến chết giống như những lời họ hay nói đâu.”

“Oa oa oa, Khổng Thu, anh cảm động quá!”

Khổng Thu cũng xoa xoa mũi: “Em cũng vậy.” Không cầm lòng nổi mà ôm chầm lấy Cam Y, cậu thấp giọng nói: “Cam Y, mấy năm nay vất vả cho anh rồi.”

“Anh không khổ cực, biết được hai người đó rất yêu thương và quan tâm đối phương là anh an tâm rồi.”

Ách, lời này có chỗ gì đó là lạ nha. Khổng Thu và Cam Y đồng thời tách nhau ra, đồng thời lắc đầu và đồng thời nói: “Hai người đó thực ra tình cảm anh em rất sâu đậm nha.”

“Chính xác!” Hai miệng một lời vang lên.

Tốt rồi, tạm thời đem phát hiện trọng đại này để qua một bên, Khổng Thu hỏi: “Cam Y, có thể giải thích cho em một chút được không? Em vẫn chưa rõ lắm.”

Cam Y lập tức giải thích: “Đúng như Đề Cổ nói, “Đan Á” chính là nơi đặc biệt được tạo ra để tu luyện của gia tộc Tát La Cách. Kỳ thật đây chính là một kết giới chuyên dụng để tu luyện do các bậc tiền bối có năng lực bậc “Cung” đã kiến tạo ra. Căn bản mà nói thì mỗi gia tộc đều có kết giới riêng của mình. Bên trong kết giới có ẩn chứa năng lực mạnh yếu của từng người khác nhau đã bước vào đó. Đương nhiên nguồn năng lượng này còn tùy thuộc vào năng lực của người đó mạnh yếu ra sao nữa.”

Khổng Thu chậm rãi gật đầu: “Nói vậy nghĩa là năng lực của người tu luyện bên trong sẽ tăng cường cho năng lượng bên trong kết giới.”

“Đúng vậy đó!”

Khổng Thu hồ đồ: “Nhưng đại ca đâu phải bậc “Cung” đâu?”

“Đây chính là điều kế tiếp mà anh đang định nói.” Cam Y đáp rất nhanh: “Anh trước kia từng nói qua, những đứa trẻ sinh ra dưới hình mèo rất dễ dàng đạt đến “Cấn” nhưng có thể từ “Cấn” lên được “Đường và “Cung” thì lại chẳng được mấy người.”

“Dạ.”

“ Đan Á mặc dù là kết giới của những tiền bối bậc “Cung” kiến tạo ra nhưng người đạt đến bậc “Đường” cũng có thể sử dụng được. Sau khi tiến vào kết giới, tốc độ năng lượng tăng lên phi thường nhanh. Cha cũng ở trong Đan Á tu luyện thành bậc “Cung” đó. Trừ bỏ cấp “Mạt” thấp nhất ra, các cấp bậc tu luyện khác đều cần tìm một nơi an toàn để tiến hành, cũng vì vậy mà gần đây em không thấy Đề Cổ đâu, bởi vì cậu ấy đã ở trong kết giới do chính mình tạo ra, ai cũng nhìn không thấy, tìm không thấy, trừ phi cậu ấy muốn đi ra.”