Blue - Neleta

Chương 52-2




Giải thích một chút về tình huống của mình với đạo diễn, rồi tiện tay gọi báo cho Tổng Tài một tiếng, Khổng Thu vội vàng cùng Cam Y xách hành lý ra sân bay. Máy bay đúng giờ cất cánh, Khổng Thu và Cam Y đều vô cùng khẩn trường cùng kích động, tựa như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên hòn than. Cam Y thì đang nghĩ xem chút nữa phải giải thích với đại ca vì sao mình lại đi cùng Khổng Thu, còn Khổng Thu lại đang tính xem lát nữa phải nói thế nào với Mục Dã về thân phận của Cam Y và tình huống hiện tại của Blue. Nếu nửa kia của Mục Dã là tộc nhân của Miêu Linh Tộc, thì cậu không cần phải giấu diếm thân phận của Blue. Nhưng lỡ không phải thì sao? Vạn nhất đối phương thật sự mang họ Đường thì phải làm thế nào?

Hai người không buồn chạm đến điểm tâm trên máy bay, Cam Y một lần nữa hỏi lại Khổng Thu thật kỹ càng về tình hình khi lần đầu tiên cậu gặp đại ca. Sau khi đại ca đạt đến cấp “Đường”, y chưa từng được diện kiến dung nhan của anh. Oaoaoaoa, Cam Y thừa nhận bản thân có chút sợ hãi. Nhưng mà… nhưng mà y cũng rất tò mò muốn gặp nửa kia của đại ca, xem thử xem người đó tròn méo thế nào mà có thể thu phục được đại ca của mình. Nếu không phải bản thân có một trái tim luôn thích những chuyện bát quái, Cam Y sẽ không dám theo đến đây. Hy vọng người hầu của đại ca cũng tốt tính như Khổng Thu, có thể dễ dàng trấn an bạo phát của anh, nếu không cái mạng nhỏ này e là khó bảo toàn rồi.

Hai tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay thành phố S, gương mặt luôn mang theo nụ cười của Cam Y lúc này lại vô cùng khẩn trương, y núp sau lưng Khổng Thu, miệng không ngừng lầm bầm như niệm kinh Kim Cang “mẫu thân phù hộ, mẫu thân phù hộ…” Khổng Thu cũng khẩn trương không kém, cậu vốn là người hay sốt ruột, nay lại bị Cam Y ảnh hưởng nên lại càng tăng thêm mấy trăm lần, kỳ thật thì tại sao cậu lại phải khẩn trương nhỉ? Cậu, được rồi, cậu đang khẩn trương là vì Blue yêu dấu.

Hai người vừa ra đến cửa, đã có một nam nhân mặc tây trang màu đen cung kính, nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi có phải ngài chính là Khổng tiên sinh?”

“Đúng vậy, là tôi.” Khổng Thu tận lực giữ cho bản thân được tỉnh táo.

Đối phương đưa tay xách lấy hành lý của cậu, rồi hướng tay ra bên ngoài: “Tôi là người của Mục tiên sinh cử đến để đón ngài.”

“Cảm ơn.”

Đối phương hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của người không được Mục Dã nhắc đến, Cam Y. Chuyện này cũng không thể trách Mục Dã sơ ý, tại Mục Dã hoàn toàn không hay biết gì về thân phận của Cam Y, ai kêu Khổng Thu chỉ nói là muốn dẫn theo một người bạn cơ chứ? Cam Y tuyệt không vì thái độ của đối phương mà tỏ ra bất mãn, y túm lấy tay áo của Khổng Thu, kéo cậu qua một bên, đột nhiên có chút xúc động muốn quay đầu bỏ chạy.

“Khổng Thu, anh thấy hay là anh không nên đi đâu.” Sắp lên xe, Cam Y lại muốn đánh trống lui quân.

“Đừng sợ.” Khổng Thu kéo y lên xe, cậu cần người nào đó cùng mình đối mặt với bạn trai của Mục Dã. Đều do cậu quá hồ đồ, quên hỏi Mục Dã xem bạn trai của anh có ở đó không, nam nhân kia căn bản là nguyên cái tủ cấp đông di động mà.

Cam Y bị kéo lên xe, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn tài xế, cũng chính là nam nhân đến đón hai người, ánh mắt của đối phương thì lại không thèm nhìn họ lấy một cái, dù chỉ là qua kính chiếu hậu. Lái xe còn lạnh đến thế này, thì ông chủ còn đến mức nào nữa đây? Thân thể Cam Y không ngừng run rẩy, khẽ khều khều Khổng Thu, rồi mới đưa mắt nhìn lái xe, ra hiệu.

Con tôm? Khổng Thu không rõ Cam Y đang muốn nói cái gì. Ôi, thời gian làm quen của hai anh em đúng là quá ngắn, không ăn ý chút nào. Cam Y thì thầm vào tai Khổng Thu: “Em hỏi dò anh ta một chút đi.”

Hỏi? Hỏi cái gì kia? Tiếp theo Khổng Thu cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ. Cậu ngồi ngay ngắn lại, ho nhẹ hai tiếng, hỏi: “À, thân thể của Mục Dã tốt hơn rồi chứ?”

Tài xế lãnh khốc trả lời: “Không biết.”

Không biết….. đụng phải một kẻ giao tiếp kém rồi.

Liếc liếc nhìn Cam Y lúc này đang tỏ ra mình là người nhút nhát, Khổng Thu lại hỏi: “Vậy…. hiện anh ấy đang ở một mình hả?”

“Không biết.”

Lại không biết?! Bọn họ chắc không phải đang bị bỏ lên xe, bắt cóc tống tiền đâu ha?

Cam Y lại khều khều Khổng Thu, muốn cậu hỏi lại lần nữa. Khổng Thu tặng lại cho y một cái nhìn bất đắc dĩ, người ta căn bản là không muốn trả lời mà. Nhưng lại ngại ánh mắt khẩn cầu của Cam Y, Khổng Thu đành xoa xoa thái dương, hỏi thêm câu nữa: “Vâỵ… ông chủ của anh, có phải họ Đường không?”

“Không biết.” Lần thứ ba, vẫn chỉ là không biết.

Khổng Thu thở dài ủ rũ, người ta căn bản là cái gì cũng không muốn nói. Cam Y cũng nhụt chí, nhưng càng lúc y lại càng căng thẳng, ông chủ ra sao mới có thể đào tạo ra được thủ hạ lãnh khốc thế này? Oaoaoaoaoa, y hối hận rồi, y không nên theo đến đây. Không biết sau khi đại ca nhìn thấy y, có nhận ra y hay không nữa, ách, được rồi, nhận thì nhận ra rồi đó, chỉ có điều, oaoaoaoa không biết đại ca có chán ghét chuyện có một nam nhân xa lạ tự tiện ghé nhà mình hay không nhỉ, oaoaooa, cái mạng nhỏ này của y gặp nguy hiểm rồi.

“Đừng sợ.” Vỗ vỗ vai Cam Y, Khổng Thu khẽ nói với y: “Em tin là Mục Dã có thể xử lý được mà, bằng không anh ấy đã không mời chúng ta đến.” Cam Y hai mắt rưng rưng khẽ gật đầu, y hiện tại chỉ có thể đem mọi hy vọng ký thác lên người Mục Dã thôi.

Xe chạy băng băng trên đường cao tốc, hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa có ý định dừng lại. Cảnh sắc bên ngoài xe chuyển từ thành thị đến vùng ngoại ô. Khổng Thu và Cam Y đều cảm thấy hồi hộp, bọn họ sẽ không bị bắt cóc thật đâu nhỉ. Vừa định lên tiếng hỏi, thì trước mắt đã xuất hiện mấy nóc nhà. Không phải là nhà lầu bình thường của nông gia, mà là loại biệt thự vừa nhìn cũng đủ biết chủ nhân của nó không phải đại gia cũng là kẻ có rất rất nhiều tiền.

Lái xe dừng lại trước cửa để nhân viên bảo vệ kiểm tra kỹ càng từ đầu đến đuôi, rồi mới mở cửa cho vào bên trong khu biệt thự. Tim của Khổng Thu lúc này đã dâng lên đến cổ. Xe chạy một đường đến trước cửa một toà nhà, rồi dừng lại ngay dưới camera bảo an. Lái xe không biết gọi điện cho ai, chỉ thấy có người từ trong đi ra. Thấy rõ lái xe là ai, lại nhận được điện thoại của chủ nhân, người nọ mới cho bọn họ đi vào. Sau khi đại môn mở ra, Khổng Thu nhịn không được mà “Oa” lên một tiếng kinh hoảng, trong nước hiện nay còn có loại nhà tư nhân như thế này sao? Đúng là gạt người mà, phải chụp hình lên TV mới được.

Đi ngang qua một cái hồ bơi thật lớn, rồi rẽ qua một mảnh hoa viên, xe dừng lại trước cửa biệt thự. Có hai người đứng mở sẵn cửa để xe tiếp tục chạy vào nhà trong, cho đến khi Cam Y nhìn thấy thân hình cao lớn của một nam nhân ở xa xa, còn chưa kịp thấy rõ mặt người đó, Cam Y đã siết chặt cánh tay của Khổng Thu kêu oai oái: “Đúng là đại ca rồi! Là đại ca đó! Làm sao bây giờ?”

“Đừng sợ, đừng sợ, có em ở đây mà.”

Chuyện này nói ra đúng là có chút kỳ quái. Bất quá từ nhỏ Cam Y đã bị khí thế của đại ca ép đến tạo thành nỗi sợ mãn tính trong lòng, nên hiện tại y không biết gì nữa, mà khổ nỗi, khí thế của đại ca so với trước kia còn đáng sợ hơn mấy trăm lần! Toàn bộ biệt thự này đều bị khí tức băng lãnh của đại ca nhuộm đen hết rồi, oaoaoa, đáng sợ quá đi mẹ ơi!

Khác với khẩn trương của Khổng Thu, trong lòng Cam Y lúc này chỉ có sợ hãi không sao tả hết thành lời. Đứng bên cạnh nam nhân cao lớn, Mục Dã không giấu được niềm kích động trên mặt khi nhìn thấy vẻ vui sướng của Khổng Thu. Eo bị nam nhân gắt gao ôm lấy, trên mặt hiện tại đã không còn vẻ tái nhợt và thống khổ trước đây.

Cuối cùng xe cũng chịu dừng lại rồi, thấy gương mặt tươi cười của Mục Dã, khẩn trương, hồi hộp trong lòng Khổng Thu cũng tan đi phần nào, nhìn y lúc này, thì chắc là đã dễ dàng thu phục đại ca rồi.

Lái xe theo quy củ mở cửa cho hai người, dắt theo Cam Y không dám ra ngoài, Khổng Thu bước xuống xe. Mục Dã thoát khỏi gọng kiềm của nam nhân, vội nhào đến trước mặt Khổng Thu, ôm chầm lấy cậu, thanh âm khàn khan vang lên: “Trọng Ni…”

“Mục Dã…” gắt gao ôm lại Mục Dã, thanh âm của Khổng Thu cũng đã nghèn nghẹn tự lúc nào. Ngay sau đó, Mục Dã bị người nào đó kéo trở lại. Trên mặt nam nhân băng lãnh hiện rõ bốn chữ “tuyệt đối chiếm giữ.” Mục Dã quay đầu lại nhìn, khẽ cười cười, tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay đang ôm lấy mình của đối phương, bất quá cũng không tránh né, chỉ dùng đôi mắt phiếm hồng hệt như của Khổng Thu mà nhìn cậu nghẹn ngào: “Làm cậu lo lắng rồi, mau vào nhà đi.” Lúc này mới nhìn thấy người đứng sau lưng Khổng Thu, liền hỏi: “Vị này là…”

“Ách, đây là….” Thấy nam nhân băng lãnh không hề có ý tỏ ra quen biết với em trai của mình, Khổng Thu nhất thời cảm thấy khó mở miệng. Còn chưa kịp đợi cậu giới thiệu thân thế của Cam Y, thì một tiếng tru đáng sợ từ trong xe truyền ra.

“Ngào ngào ngào!”

Một bóng trắng vút ra, thân ảnh dưới ánh mặt trời ánh lên hào quang màu hoàng kim phóng qua người Khổng Thu, rồi mới đáp xuống bãi đất bên cạnh, móng vuốt sắc nhọn bung ra nhắm thẳng vào nam nhân băng lãnh đang ôm Mục Dã trong tay.

“Blue?!”

“Đề Cổ?!”

Sao lại ở đây thế này?