Hai tay không chút băn khoăn sáp nhập huyệt khẩu của đối phương, Khổng Thu cố ưỡn ngực, để Blue càng thêm hung hăng cắn mút nhũ tiêm của cậu. Tách hai chân ra, mạnh mẽ khóa chặt lấy thắt lưng của anh, cậu khát cầu đối phương tiến vào trong cơ thể của cậu nhanh hơn, loại cảm giác mất hồn rung động ấm áp bao phủ lấy toàn thân. Blue sau khi biến thân cũng vô cùng phóng túng, anh không còn lo lắng việc bản thân không cẩn thận sẽ để lộ ra đôi tai mèo. Tình cảnh trên xe lúc này nếu chỉ dùng hai chữ mãnh liệt thì không đủ để hình dung cho hết, rút ngón tay đã phủ đầy mật dịch của Khổng Thu ra, Blue dã man hung hăng tiến xuất trong cơ thể cậu, khiến cậu ngăn không được tiếng hét chói tai.
Ôm lấy Khổng Thu, chiếc giường king size bất mãn rung động, Blue trực tiếp ôm cậu xuống giường. Theo từng chuyển động tiêu sái của anh, cự vật chôn sâu trong cơ thể Khổng Thu tùy ý trừu sáp. Bất quá biên độ vẫn còn chưa đủ, hai chân của Khổng Thu câu nhanh lên người Blue, trên dưới lên xuống nuốt vào nhả ra dục vọng nóng như lửa tựa hồ lại thô hơn lúc trước của Blue.
Đi đến bên tường, để cậu dựa lưng vào đó. Blue nâng một chân Khổng Thu lên, thắt lưng cấp tốc di chuyển, Khổng Thu không kịp nuốt nước miếng mà khẽ trào ra khóe môi, Blue duỗi lưỡi ra liếm sạch, tiếp theo lại giơ chân còn lại của Khổng Thu lên, làm cho toàn thân cậu không một điểm tựa, chỉ có thể treo lên trên người anh.
Khổng Thu muốn điên lên, cảm giác bị nhồi vào quá mức mãnh liệt. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được Blue cường tráng đến mức này, hai tay hạ xuống, cậu ôm chầm lấy thân thể tràn đầy năng lượng không sao lường hết được của anh. Bạch dịch tí tách rơi xuống sàn nhà bằng gỗ, toàn thân Khổng Thu đỏ ửng, tay vì dùng quá sức mà gân máu hiện lên rõ mồn một. Blue thích nghe tiếng rên của cậu, nên động tác của anh lại càng thêm mãnh liệt, liều mạng va chạm vào khu vực bí mật làm cho Khổng Thu sung sướng mà rên lên. Cái này không chỉ có thể làm Khổng Thu trở nên cuồng loạn, mà đồng thời cũng khiến anh cuồng loạn theo.
Thân thể trong nháy mắt đột nhiên cứng ngắc, Blue cũng ngừng lại, anh gầm nhẹ, đem toàn bộ nhiệt tình của mình phóng xuất vào trong thân thể Khổng Thu. Khổng Thu cả người mềm nhũn đọng trên người anh, phân thân đang gào khóc đòi phóng thích, cậu cũng gần ra rồi, nhưng trừu động đã ngừng lại, dục vọng còn đang cương cứng bỗng nhiên bị hãm lại, làm cậu khó chịu cực độ, dù không còn chút sức nào vẫn cố vặn vẹo bày tỏ sự bất mãn của mình.
“Blue….Blue..”
Rút phân thân ra, Blue chầm chậm buông hai chân Khổng Thu xuống, rồi mới ngồi xổm trước mặt cậu, cúi đầu ngậm lấy dục vọng đang gào khóc đòi phóng thích kia. Hai tay giữ chặt đầu Blue để ổn định thân thể, Khổng Thu nhắm mắt lại, miệng không ngừng a a rên rỉ, muốn bắn, cậu muốn bắn. Nghĩ muốn lùi lại, nhưng sau lưng lại là bức tường kiên cố, cậu không kịp đẩy đầu Blue ra, nên đã bắn thẳng vào trong khoang miệng ấm áp của anh.
Liếm liếm khóe môi, Blue liếm sạch bạch dịch vừa bắn ra, không chừa giọt nào, anh đứng lên, trở mình ôm lấy Khổng Thu, rồi mới nâng eo cậu lên, để toàn thân cậu lại tựa hẳn vào tường lần nữa. Không biết khi nào hỏa trụ đã lại cứng lên mà tiếp tục đâm vào bên trong nội bích yếu ớt kia. Đã không còn gì cản trở, Blue quyết định đêm nay phải thẳng thắn ăn một bữa cơm thật no đủ.
Mở to hai mắt, trong phòng tối quá đi mất, mơ hồ cảm nhận được một thân hình ấm áp ở sau lưng cậu. Muốn xoay người, nhưng lại phát hiện thân thể bủn rủn không còn chút khí lực nào. Ngây ngốc sửng sốt một lúc, mặt Khổng Thu bắt đầu nóng lên, cậu nhớ tới nguyên nhân khiến bản thân lâm vào “thảm trạng” bây giờ. Cánh tay ôm lấy eo cậu hơi dùng lực, Khổng Thu liền áp tay mình lên tay người nọ, thân thể khẽ cọ cọ chui vào lòng anh.
“Có đói bụng không?”
“Có chút chút.”
“Chờ một lát.”
“Dạ.”
Cảm giác ấm áp phía sau rời đi, Khổng Thu cuộn người trong ổ chăn, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười hạnh phúc. Blue bật đèn lên, có lẽ là do bản thân anh đã không cần phải che giấu “khiếm khuyết” nữa, hạ thân Blue chỉ mặc một cái quần ngủ con con, anh đi ra ngoài chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ cho Khổng Thu.
Trên người sạch sẽ, khô mát, cậu cũng đã được thay quần lót mới. Bất quá, cậu cũng chỉ mặc đúng một cái quần lót này mà thôi. Không lẽ Blue thích cậu ngủ như thế này sao? Khổng Thu xoay người lại một cách khó khăn, đèn trong phòng khách đã sáng lên, bây giờ trời nhất định đã tối rồi. Nhắm mắt dưỡng thần, Khổng Thu hãy còn buồn ngủ. Không biết đợi bao lâu, Khổng Thu đã nhanh chóng tìm đến chỗ Chu Công gia gia, mùi cơm thơm phức bỗng truyền vào mũi, hai mắt cậu đột nhiên mở to. Blue bưng khay tiến vào, nhìn anh cứ như không một mảnh vải che thân.
Đem khay thức ăn đặt lên đầu giường, Blue nâng Khổng Thu dậy, hỏi: “Có cháo và mì, muốn ăn cái nào?”
“Muốn cả hai.” Tại thoạt nhìn đều rất ngon mà.
“Vậy mỗi thứ ăn một chút vậy.” Blue cầm lấy tô mì trước, gắp một đũa, thổi cho nguội rồi mới đưa đến bên miệng Khổng Thu. Khổng Thu vốn muốn nói để cậu tự ăn, bất quá suy đi nghĩ lại, cậu đành buông tha ý nghĩ này, an tâm hưởng thụ chuyện Blue tận tình hầu hạ mình.
Đút cho Khổng Thu ăn mì, ăn cháo, rồi thêm mấy món điểm tâm nhẹ xong, Blue liền ôm Khổng Thu vào nhà tắm để đánh răng, rồi mới ôm cậu về giường. Trong toàn bộ quá trình, Khổng Thu không hề động qua một ngón tay, ngay cả đánh răng cũng do Blue phục vụ. Thu dọn chén đũa, tắt đèn phòng khách xong, Blue trở lại giường, theo thường lệ ôm lấy Khổng Thu. Gối đầu lên ngực Blue, thoải mái hưởng thụ từng cái vuốt ve dịu dàng của anh, Khổng Thu khó có thể tưởng tượng Blue dịu dàng của giờ phút này lại chính là Blue lạnh lùng của ngày thường.
“Em đã nói với cha mẹ chuyện của chúng ta rồi, hai người không phản đối, chỉ mong em được hạnh phúc mà thôi.”
“Ừ.”
Blue kéo cao chăn, đắp lên bờ vai xích lõa của Khổng Thu. Yêu cầu này của cha mẹ Khổng Thu đưa ra đối với anh mà nói là quá dễ dàng. Nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng, Khổng Thu ngẩng đầu lên hỏi: “Cam Y nói… em có thể mang thai, anh… khi nào định… sẽ cho em… sinh em bé?”
Nhãn đồng màu lam của Blue tối sầm lại mấy phần, anh nói: “Không cần có em bé.” Khổng Thu nghe xong vô cùng sửng sốt.
Cánh tay ôm trên lưng Khổng Thu tăng thêm mấy phần lực, anh trầm giọng nói tiếp: “Mấy đứa con nít đó ồn ào lắm, hơn nữa sau này còn phân tán sự chú ý của em, nên anh không cần có con.”
Không thể nói rõ lúc này cậu cảm thấy thoải mái hay không, Khổng Thu chỉ nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Blue, không biết nên nói cái gì. Thấy cậu dường như có chút mất hứng, Blue lại nói: “Nếu em muốn có con, anh sẽ cho em. Nhưng bản thân anh lại không hề muốn.”
Khóe miệng Khổng Thu nhịn không được mà cong lên, hai mắt cậu khẽ tỏa sáng: “Nếu em muốn có em bé, anh sẽ cho em sao?”
“Sẽ cho.” Không chút lưỡng lự.
Có đôi khi muốn hay không là một chuyện, còn có cho hay không lại là chuyện khác. Kéo tay Blue đặt lên eo mình, Khổng Thu hạnh phúc nói: “Nơi này mỏi quá à.” Lập tức có một cánh tay hữu lực giúp cậu xoa bóp. Ừm, hiện tại cậu vẫn thích hưởng thụ cuộc sống hai người này hơn, còn về em bé… sau này tính tiếp vậy, dù sao cậu có thể sống đến tận 500 tuổi mà.
“Chân cũng mỏi lắm đó.”
Taylại chuyển đến bắp đùi mà bắt đầu xoa bóp, bất quá, lại khiến cho nhãn đồng màu lam của người nào đó bùng lên dục hỏa.
“Ưm…” Khổng Thu vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, lúc này còn đang thoải mái rên thành tiếng.
Chịu không nổi rppò! Bàn tay đang xoa xoa đột nhiên kéo tuột cái quần lót nhỏ xíu của Khổng Thu xuống, xoay người đè lên trên.
“Chủ nhân… em mệt lắm rồi….”
“Gào!”
Khổng Thu càng ngày càng thích nhìn bộ dạng vì cậu mà không thể tự khống chế được bản thân của Blue, đương nhiên hậu quả tất yếu chính là eo và chân cậu càng thêm bủn rủn đến không còn sức để đứng thẳng người lên được nữa. Nằm trên giường bốn ngày, Khổng Thu cuối cùng cũng bước được xuống giường. Cam Y cười tủm tỉm, bưng đến cho cậu một mâm trái cây ướp lạnh, có nho, lê, quýt đủ cả, còn khuyến mãi thêm một trái chuối tiêu nữa. Khổng Thu ngồi trên ghế sofa, nói tiếng cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy, bây giờ cậu có người yêu hầu hạ, còn có một người anh tốt chiếu cố, cuộc sống đúng là không còn gì đáng mơ ước hơn.
“Đề Cổ đã đột phá được giai đoạn “Mạt”, cậu ấy có thế đạt được “Mạt” nhanh như vậy có thể thấy được đại ca lúc trước đã hạ thủ lưu tình không ít. Anh nghĩ không bao lâu nữa Đề Cổ sẽ đạt đến “Bình”. Khổng Thu, em sẽ cực khổ hơn rất nhiều đó, nếu có thể, anh hy vọng em có thể hóa giải được ân oán giữa Đề Cổ và đại ca, tuy là thủ đoạn hành sự của đại ca có chút… Nhưng mục đích ban đầu của anh ấy cũng là vì muốn tốt cho Đề Cổ mà thôi.”
Khổng Thu cười cười, nuốt hết trái chuối rồi mới nói: “Yên tâm đi, Cam Y. Mặc kệ đại ca anh có hạ thủ lưu tình hay không, em cũng sẽ tận lực tránh để hai người đó xung đột với nhau, nếu giả thiết của em không sai, bầu bạn của đại ca anh chính là bạn tốt của em, em nghĩ người ấy cũng không muốn thấy Blue và đại ca anh xảy ra mâu thuẫn đâu.”
Cam Y xúc động: “Có em ở đây thật tốt quá mà.”
“Những lời này cũng là điều mà em muốn nói đó.” Khổng Thu đưa một miếng lê cho y, Cam Y cầm lấy cho vào miệng, khóe miệng tủm tỉm, để lộ ra một cái lúm đồng tiền xinh xắn.
Bất đồng với lười biếng trong quá khứ, Blue hiện tại một lòng muốn lao vào tu luyện. Sau khi ăn sạch sẽ Khổng Thu từ đầu đến chân, sau hai ngày đầy thỏa mãn, đã lại không thấy bóng anh đâu. Sau khi đạt đến “Mạt.” phương pháp tu luyện trong nước đã không còn thích hợp với anh nữa. Blue tự bày ra cho mình một kết giới mà Khổng Thu không nhìn thấy được, anh trốn bên trong cố gắng tiếp tục tu luyện lên “Bình”. Bất quá tuy Khổng Thu không nhìn thấy anh, nhưng biết anh vẫn ở trong phòng, cũng không còn lo lắng nữa, huống chi còn có Cam Y ở đây. Vì không có anh chị em thân thiết, nên Khổng Thu càng ngày càng thích người anh tên Cam Y này.
Lại thêm hai ngày nằm ở nhà, Khổng Thu cuối cùng cũng có thể trở lại công ty làm việc. Cam Y đưa Khổng Thu tới cửa, rồi chờ đến khi cậu tan ca lại đến đón. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Khổng Thu đổi bạn trai, Tiểu Trương cũng nằm trong số đó. Khổng Thu yêu Blue đến mức ngay cả hiểu lầm cậu cũng không tài nào chịu đựng được, nên cậu đã rõ ràng rành mạch nói cho bọn họ biết, người đó là anh của bạn trai cậu, cậu rất yêu bạn trai của mình, tuyệt đối sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ. Thấy cậu nghiêm túc như vậy, những người khác không dám không tin, dù sao đi nữa đây cũng là việc riêng của Khổng Thu, căn bản không cần quá nhiều người quản đến.
Trong thời gian một tháng được Cam Y đưa đi đón về, Blue cũng đã xuất hiện hai lần, mỗi lần anh đều cùng Khổng Thu triền miên suốt mấy tiếng đồng hồ, sau đó lại biến mất không thấy tăm hơi. Khổng Thu bị tình yêu xoa dịu, không chỉ sắc mặt ngày càng trở nên tốt hơn, mà thân thể còn có da có thịt lên không ít. Đương nhiên không phải cái loại mập mạp mũm mĩm đầy mỡ nha, mà là cân đối, hoàn mỹ. Trước đây cậu bị chuyện tình cảm làm tổn thương tinh thần quá mức nên vô cùng hốc hác. Điều này khiến cho sau mỗi lần hoan ái, Blue đều thích sờ đi sờ lại trên người cậu, mà kết quả cuối cùng bao giờ cũng là tứ chi của hai người lại tiếp tục dây dưa cùng nhau.
Công tác chuẩn bị cho bộ phim điện ảnh đều đã sắp xếp xong, Khổng Thu cũng phải đi thành phố B. Bộ phim lần này chính do tập đoànMedoccủa Pháp đảm nhận phần quay chụp. Vì Cam Y lấy hình người đi cùng Khổng Thu, nên lần này y cũng bỏ vốn cho bộ phim này, hơn nữa còn nói rõ là làm vậy vì Khổng Thu. Tổng tài của công ty bị chấn kinh không ít, phải biết là công ty của Cam Y đại diện cho tập đoàn Tát La, đại tài phiệt số một trên toàn thế giới. Đối phương chịu nguyện ý đầu tư cho một bộ phim điện ảnh nhỏ nhoi của một công ty con không mấy danh tiếng quả thật đã khiến không ít người phải giật mình.
Xem ra lại có người bắt đầu hoài nghi về mối quan hệ của Khổng Thu và Cam Y rồi. Sợ bị người nào đó trong lửa ghen ngút trời sẽ cắn xé mình đến chết, Cam Y vội giải thích với giới truyền thông rằng y là anh của bạn trai Khổng Thu, cho nên, y cũng có thể xem là anh của Khổng Thu. Nhưng y nói vậy lại kéo theo một đống phiền phức, y là anh của bạn trai Khổng Thu, vậy điều này không phải có nghĩa là bạn trai của Khổng Thu chính là người của tập đoàn Tát La hay sao? Trong nhất thời, thân phận của bạn trai Khổng Thu đều bị mọi người đoán ra.
Camy được giao nhiệm vụ chặn đám phóng viên lại ngoài cửa, Khổng Thu tin Cam Y có thể xử lý tốt, còn cậu và Blue thì ở nhà lo thu dọn hành lý. Sau khi Blue tới thành phố B, việc chính của anh vẫn là tiếp tục tu luyện, cho nên Khổng Thu cũng không mang quá nhiều quần áo cho anh, nhưng lại mang theo rất nhiều khăn trùm đầu đủ màu và đủ kiểu. Nhân lúc ở một mình, Khổng Thu cuối cùng cũng cắt mái tóc quá dài của mình đi, bất quá bởi vì cậu chưa thương lượng với Blue, nên làm cho anh vô cùng bất mãn, anh thích Khổng Thu để tóc dài hơn. Khổng Thu phải hứa lên hứa xuống nhất định sẽ nuôi tóc trở lại mới có thể bình ổn được bất mãn của Blue. Cậu không biết bộ dáng khi động tình mãnh liệt của cậu cùng mái tóc dài hỗn loạn lại trông mê người đến cực điểm. Blue sao có thể chấp nhận được cậu dám tự tiện cắt tóc như thế chứ.
Bất quá Khổng Thu cũng có bất mãn, cậu thích mái tóc dài của Blue hơn, không chỉ vậy, Blue tự mình cắt tóc nhìn vô cùng khó coi. Blue vốn chưa bao giờ cho phép ai chạm vào tóc của mình, giờ lại đang ngoan ngoãn ngồi để Khổng Thu chỉnh lại mái tóc ngắn dài nham nhở của anh, nhưng anh không đáp ứng sẽ nuôi tóc trở lại, anh không thích. Thật đúng là một gia khỏa bá đạo mà.
Giữa tháng Tư, Khổng Thu mang theo “bé mèo” Blue cùng vớiCamY theo chân tổ kịch bản đến thành phố B. Nữ diễn viên chính lần này là Triệu tiểu thư, công ty của cha cô ấy cũng có tài trợ cho bộ phim. Cũng may Triệu tiểu thư có chút thiên phú, bằng không Khổng Thu chỉ biết than trời trách đất mà thôi.
Một người buông tạp chí, cầm lấy tách cà phê, nhấp một ngụm, chân mày nhíu chặt của hắn khẽ giãn ra một chút, rồi lại tiếp tục nhíu lại. “Tập đoàn Tát La? Thật đúng là khó giải quyết mà. Trách không được tin tức về người kia mỗi lần đưa đi đều bị phong tỏa nhanh như vậy.”
Ngón tay nam nhân khẽ lướt qua mặt cùng thân thể cậu trên hình bìa tạp chí, trong mắt hiện rõ vẻ quyết tâm tranh đoạt. Thân thể này thật hoàn mỹ, tỉ lệ hoàn hảo đúng là tỉ người chỉ có một, sau khi cởi sạch đồ, nhất định sẽ càng hoàn mỹ hơn nữa. Gõ gõ ngón tay xuống bàn, nam nhân bấm điện thoại: “Đặt vé cho tôi cuối tuần này bay đến thành phố B của Trung Quốc, thời gian tùy ý.”
“Tốt.”