Không còn thời gian để hối hận, đáng lẽ cậu không nên nhận lời mời của Triệu tiểu thư, thử đi thử lại nhiều lần vẫn không tài nào giãy ra được khỏi dây thừng. Khổng Thu đành từ bỏ ý định bất khả thi này ra khỏi đầu. Mắt bị một miếng vải bố che lại, cậu cũng không biết bản thân đang ở nơi nào. Bên ngoài lao xao tiếng nói chuyện, Khổng Thu chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Bằng cảm giác, cậu có thể xác định được hiện tại đã là đêm. Nửa mê nửa tỉnh không biết đã bao lâu, âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, còn nghe được cả tiếng ngáy, một đêm cứ thế mà trôi qua.
Trong khách sạn xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ kinh động đến cảnh sát cùng giới truyền thông, Khổng Thu có chút lo lắng. Còn nhớ trước kia từng đọc báo, con trai của một minh tinh sau khi bị bắt cóc, bởi vì truyền thông đưa tin quá rầm rộ làm cho bọn bắt cóc nổi giận, giết con tin diệt khẩu, cậu hy vọng giới truyền thông Phillippines có thể lí trí một chút, đừng chọc tức bọn bắt cóc, cũng hy vọng cảnh sát có thể tìm thấy bọn họ nhanh hơn.
Khổng Thu đoán không sai, buổi tối sau khi cậu và Triệu tiểu thư bị bắt đi, cảnh sát đã phái rất nhiều người đi tìm hai người, truyền thông trong nước cũng mở mục phóng sự dài tập trong suốt quá trình điều tra. Thân phận của Khổng Thu cùng Triệu tiểu thư bị phơi bày sạch sẽ, ngay cả một quan hệ mờ ám giữa cậu cùng phó tổng công ty cũng bị đưa ra ánh sáng. Thậm chí còn có tin lá cải đoán hai người bị bắt đi vì tình cừu.
Bọn cướp dám mang theo súng ngang nhiên bắt cóc người ngay trong khách sạn năm sao cao cấp, khiến cho chính phủ Phillipnes vô cùng tức giận. Họ thề nhất định phải bình an cứu được con tin trong thời gian ngắn nhất. Bất quá những việc này tạm thời Khổng Thu không được biết đến, cậu hiện tại một phần bận lo phải tìm cơ hội bỏ trốn, một bên lo lắng không biết khi nào cảnh sát mới đến. Ngay tại giây phút dầu sôi lửa bỏng này, không hiểu sao tâm trí của Khổng Thu lại nhẹ nhàng bay về nước, nhẹ nhàng trở về bồn tắm ở nhà, không biết Blue đã tỉnh chưa, nếu Blue biết mình đang bị trói ở đây, anh ấy sẽ làm gì nhỉ?
Trong đầu Khổng Thu lúc này bỗng nhiên hiện lên ảo tưởng lỗi thời của các cô gái mới lớn. Lúc cậu gặp nguy hiểm, người yêu miêu tinh của cậu sẽ từ trên trời giáng xuống, đánh bại người xấu, cứu thoát con tin đáng thương.
Lắc đầu, Khổng Thu dùng đầu nện nện vào bức tường phía sau làm cho lý trí mau trở lại. Sao cậu lại có những suy nghĩ vớ vẩn thế không biết? Cho dù Blue có là miêu yêu đi chăng nữa, thì anh ấy cũng không tài nào từ không trung xuất hiện trước mắt cậu được. Blue lúc này, khẳng định vẫn còn trầm mình trong nước.
Nhưng nếu lần này mình không thể trở về được nữa thì sao? Blue sẽ tính thế nào? Nhất định anh ấy sẽ rất thương tâm, còn rất tức giận nữa. Khổng Thu lại không thể khống chế được mà loạn tưởng. Cậu đã không còn cơ hội nhìn thấy bộ dáng của Blue sau khi biến thân, còn chưa nghe được Blue nói thích cậu, cậu…. cậu vẫn còn là xử nam… Khổng Thu lắc lắc đầu mấy cái, hình như cậu bị dọa sợ đến thần kinh không ổn định rồi, lúc này mà còn nghĩ đến chuyện bản thân còn là xử nam nữa chứ!!!
Trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác ủy khuất, Khổng Thu nói không ra lời: “Blue….. Em đang bị bắt cóc…..”
Có người gắt gao dựa vào trán cậu, Khổng Thu cũng không tránh ra, chỉ thấp giọng an ủi: “Đừng sợ.”
“Ô ô…” Triệu tiểu thư vẫn rấm rứt khóc.
Khổng Thu cũng không biết nên an ủi thế nào, hôm qua cậu bị một quyền, đến giờ vẫn âm ỉ đau. Chỉnh lại thế ngồi, để bản thân bớt đau một chút, cậu lại nói: “Tôi tin ba cô và cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta, đừng sợ.”
“Ô…”
Miệng vẫn còn bị nhét vải bố nên Triệu tiểu thư chỉ có thể gật gật đầu, ra vẻ đồng ý. Thấy cô toàn thân run rẩy, Khổng Thu tự giác nhích lại gần bên người: “Nếu lạnh thì cứ tựa vào ngực tôi đi, sẽ ấm hơn một chút đó.”
Triệu tiểu thư thút tha thút thít mấy tiếng, rồi mới tựa vào ***g ngực của Khổng Thu.
Phải nói cái gì đó, phải duy trì âm thanh, nếu không chính mình cũng sẽ bị sợ đến điên lên mất. Chợt nghĩ đến bình dấm chua ở nhà, Khổng Thu bất giác nở nụ cười.
“Nếu bạn trai tôi nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ nháo một trận trời long đất lở.”
Triệu tiểu thư không khóc nữa, thân thể khẽ giật giật.
Khổng Thu cúi đầu nói: “Tôi rất yêu anh ấy, tôi nghĩ, anh ấy cũng rất yêu tôi, nếu không sao anh ấy lại thích ăn dấm chua vô tội vạ đến thế. Ngay cả quần áo của tôi cũng không được phép phô bày quá nhiều, ách, ngay cả bộ tôi mặc hôm event cũng bị anh ấy cắt nát thành vải vụn luôn.”
Mặt đụng phải miếng vải bố trong miệng Triệu tiểu thư, Khổng Thu dùng răng kéo nó ra, miệng đã được tự do, Triệu tiểu thư liền mức nở nói: “Khổng tiên sinh, thật xin lỗi…”
“Đừng nói vậy, cũng đừng nghĩ nhiều, nhớ phải tận lực giữ tiếng mình thật nhỏ, đừng để bọn bắt cóc chú ý. Hiện tại, cái mà bọn chúng quan tâm chính là tiền chứ không phải chúng ta.”
“Dạ.” Triệu tiểu thư lấy áo của Khổng Thu làm khăn lau nước mắt, càng không ngừng hít sâu, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một nàng tiểu thư yếu đuối, vẫn bị dọa đến toàn thân run rẩy không ngừng.
Hai người gắt gao dựa vào nhau, một lúc sau, dường như không chịu được không khí tĩnh lặng căng thẳng này, Triệu tiểu thư lên tiến trước: “Khổng tiên sinh, bạn trai của ngài, thật sự, không phải là anh Mục chứ?”
“Không phải.”
Triệu tiểu thư hít hít mũi, nức nở nói: “Tôi thích anh Mục Dã.”
“Theo tôi biết…. hình như Mục Dã đã có người yêu thì phải.” Khổng Thu uyển chuyển nói, cậu không biết Mục Dã có ngại người khác biết về giới tính của mình hay không.
Nào ngờ, Triệu tiểu thư lại gật gật đầu: “Tôi biết. Anh Mục chỉ xem tôi như một người em gái, ba tôi cũng từng nói, anh Mục không thích phụ nữ, anh ấy, giống như ngài.”
Khổng Thu vô cùng kinh ngạc, Triệu tiểu thư rấm rứt nói: “Nhưng, tôi vẫn thích anh ấy, nhìn thấy anh ấy hạnh phúc là tôi đủ vui rồi.”
Nghĩ nghĩ, Khổng Thu hảo tâm khuyên nhủ: “Cô nên đem tình cảm này thành sự săn sóc dành cho anh trai thì hơn. Anh ấy cũng từng thích tôi, nhưng sau này mới phát hiện ra, chúng tôi vẫn thích hợp làm bạn bè hơn.”
“Thật sao?” Đối mặt với “tình địch”, phản ứng của Triệu tiểu thư thật ngoài dự đoán, không hề có chút tức giận.
“Đó là trước đây, còn hiện tại chúng tôi chỉ là bạn bè không hơn không kém.”
Triệu tiểu thư lại càng rúc vào ***g ngực của Khổng Thu, dường như muốn tìm thêm chút ấm áp. Một lúc sau, cô mới nói: “Nếu lần này có thể bình an trở về, tôi nhất định phải tìm một người bạn trai thật lòng thật dạ yêu thương tôi.”
“Ừ.”
“Cha tôi nhất định sẽ đến cứu chúng ta?”
“Ừ.”
Khổng Thu vừa dứt lời, đã có người mở cửa bước vào, Triệu tiểu thư sợ quá hét toáng lên một tiếng, nhưng nghĩ đến lời Khổng Thu đã dặn, cô vội vàng ngậm miệng lại. Tim Khổng Thu đập thình thịch thình thịch như muốn phá tung ***g ngực, may mà Triệu tiểu thư cũng không đến nỗi ngu ngốc. Người vừa vào cũng không sợ hãi khi thấy hai người đã tháo được miếng vải bố ra, chỉ vung dao cắt đứt dây trói trên chân rồi lôi hai người ra khỏi căn phòng ẩm ướt.
Khổng Thu không dám lên tiếng, Triệu tiểu thư cắn chặt răng ấm ức khóc, bọn họ bị đẩy lên một chiếc xe. Khổng Thu có cảm giác chiếc này lớn hơn xe hôm qua. Rất nhanh, xe khởi động. Bị xô đến một góc sáng sủa, ngồi cùng chỗ với Triệu tiểu thư, Khổng Thu lại nghe thấy thanh âm thô lỗ hôm qua: “Triệu tiên sinh, lệnh ái đang trong tay bọn ta, ông có muốn nghe thử tiếng của cô ta không?”
Trong điện thoại truyền ra thanh âm tinh tường: “Tôi muốn nghe tiếng của con tôi! Tôi muốn xác định nó vẫn an toàn.”
“An tâm đi, trước khi nhận được tiền, chúng tôi sẽ hảo hảo đối đãi cô ta, bất quá, kiên nhẫn của chúng tôi có hạn, cái này còn tùy vào Triệu tiên sinh ngài có chịu hợp tác hay không thôi.”
Bọn bắt cóc đem điện thoại giữ bên tai của Triệu tiểu thư, lớn tiếng nói: “Nói cho ba cô biết cô vẫn còn sống đi.”
Nghe đúng là cha mình, Triệu tiểu thư liền òa khóc: “Ba ơi! Ba ơi! Mau cứu con với! Con sợ! Cơn sợ lắm ba ơi!”
“Từ từ, bọn chúng có khi dễ con không? Từ từ, đừng sợ, ba sẽ cứu con, ba nhất định sẽ cứu con!”
“Ba ơi! Ba ơi!”
Điện thoại bị giật ra, miệng của Triệu tiểu thư lại bị nhét vải bố.
“Triệu tiên sinh, 300 vạn dollar, tôi cho ông hai ngày, sau hai ngày tôi sẽ gọi lại cho ông sau. Không được dẫn theo vệ sĩ, cũng không được báo cảnh sát, con gái ông đẹp như vậy, mà đám anh em tụi này đã mấy tháng không đụng đến đàn bà rồi, ha ha.”
“Không được phép đụng đến nó! 300 vạn thôi chứ gì! Tao cho! Nhưng tụi bây không được đụng đến, dù chỉ một cọng tóc của con gái tao!”
Nam nhân kia cúp máy, nhìn về phía Khổng Thu, mắt vẫn bị bịt kín, nên Khổng Thu lập tức cảm nhận được một cỗ lành lạnh, ghê tởm đang lướt trên người mình.
“Ồ, mày là thợ chụp hình hả?”
Khổng Thu không bị bịt miệng nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ gật gật đầu. Ngay sau đó, mảnh vải bịt mặt bị giật ra một cách thô bạo. Khổng Thu mở trừng hai mắt, trước mắt một mảng mông lung. Vật lành lạnh ghê tởm kia được đặt ngay giữa trán, sự vật trước mặt Khổng Thu dần rõ nét lên, có một tên đang kề súng vào đầu cậu.
Mình sẽ chết, chết là cái chắc.
Khổng Thu cảm thấy bản thân đang sợ đến sắp tè ra quần, nhưng vào thời khắc này cậu lại bình tĩnh một cách thần kỳ, ngay cả chính cậu cũng không hiểu sao bản thân lại có thể bình tĩnh đến vậy, trong đầu ngoại trừ hình ảnh của cha mẹ, chính là bóng hình của Blue, đôi mắt màu lam của Blue. Sau khi tìm được người mình yêu mà phải chết một cách không minh bạch thế này, cậu không cam lòng.
“Lá gan cũng không nhỏ.” Đối phương thu súng lại, chính là nam nhân có thanh âm thô lỗ kia, hình như hắn là đại ca của bọn này. Khổng Thu chớp mắt, thản nhiên từ từ thả lỏng, thở một hơi thật dài, lúc này, cậu đã bị dọa đến nhũn như con chi chi.
“Nghe nói mày cũng rất nổi tiếng, bây giờ tụi tao nên liên lạc với ai để lấy tiền chuộc đây?” Nam nhân kia lại móc một cái điện thoại khác ra. Khổng Thu nhìn thấy được đó chính là điện thoại của cậu!
Nuốt nuốt nước miếng, Khổng Thu không ôm mấy hy vọng đọc ra một dãy số: “Đây là điện thoại bàn của bạn thân tôi. Quan hệ của chúng tôi rất tốt, ông có thể nói anh ấy chi tiền chuộc.”
Nam nhân liếc nhìn cậu một lúc, rồi mới nhấn nút gọi. Tim của Khổng Thu sắp theo cổ họng nhào ra ngoài, cậu đưa cho hắn chính là số điện thoại nhà mình, cậu hy vọng Blue đã tỉnh lại. Chỉ cần Blue biết được tình cảnh hiện giờ của cậu, Blue nhất định sẽ bằng mọi cách đến giải nguy cho cậu. Không có nguyên nhân, không có căn cứ, chỉ là một lòng tin tưởng, Blue nhất định sẽ đến cứu cậu.
Nhưng Khổng Thu đành phải thất vọng. Điện thoại reo vang thật lâu nhưng vẫn không có ai bắt máy. Tim của Khổng Thu cũng theo sắc mặt của tên đại ca kia mà không ngừng biến đổi.
Cúp máy, nam nhân kia lạnh nhạt nói: “Không ai bắt máy hết. Cho mày thêm một cơ hội cuối cùng, nếu vẫn không tìm được ai chịu trả tiền chuộc mày thì bọn tao đành có lỗi vậy.”