Lúc xe dừng lại trước cửa nhà Mục Dã, Blue mới thôi không gào lên nữa. Khổng Thu thì đầu đầy mồ hôi, vừa ôm nó xuống xe vừa xin lỗi Mục Dã. Còn Mục Dã chỉ cười cười rồi nói một câu: “Hay là đừng cho Blue liếm miệng cậu nữa, dù sao thì nó cũng chỉ là một con mèo thôi mà.”
Vừa nghe dứt câu, Khổng Thu đã nhanh tay lẹ mắt che miệng Blue lại, ngăn không cho nó gào toáng lên.
Tuy chỉ là tiệc tại gia, nhưng người mà Mục Dã mời cũng không ít, trong công ty cũng có mà người bên ngoài cũng không thiếu, trên cơ bản, Khổng Thu đều biết mặt họ, mặc dù tuyệt đại đa số chỉ dừng ở mức sơ giao. Bất quá công việc của cậu đòi hỏi phải tiếp xúc với nhiều người, nên muốn họ không nhận ra cũng khó.
So với trang phục hoa lệ của mọi người hôm nay, Khổng Thu ăn mặc khá giản dị. Một cái quần jeans bạc màu, một đôi giày vải màu lam, một cái áo sơ mi trắng, cùng với thắt lưng da màu đen. Nhưng cũng vì cậu ăn mặc quá mức đơn giản, nên càng nhìn càng nổi bật hơn người thường. Mái tóc hai tháng chưa cắt tỉa được vén lên sau tai, gương mặt lâu ngày không ra nắng cũng tăng thêm vài phần thanh tú. Càng khiến người ta chú ý hơn chính là trên tay cậu còn ôm chặt một con mèo màu hoàng kim, vì thế dù là người quen hay không quen đều vây lại bắt chuyện với cậu.
Sắc mặt Blue lúc này không thể gọi là tốt được, nếu như không muốn nói là cực kỳ, cự kỳ xấu. Bàn tay đặt dưới cằm nó không ngừng gãi gãi, khiến nó chỉ có thể gầm gừ trong miệng, bằng không nó nhất định sẽ tặng cho mỗi người dám tiếp cận Khổng Thu một phát cào vào tay, nhất là cái kẻ nãy giờ không chịu rời Khổng Thu dù chỉ là một giây kia.
Mục Dã dẫn Khổng Thu đi giới thiệu với từng vị khách có mặt ở đây, mị lực của y lúc này được phát huy đến cực điểm, một chút cũng không bỏ sót. Bản thân không giỏi giao tiếp, nên Khổng Thu chỉ biết theo sau y, cùng mọi người cười cười nói nói, thậm chí còn trao đổi cả số điện thoại. Mà không ít người trước đây cho rằng Khổng Thu là người khó gần, nay cũng đã tiêu trừ không ít hiểu lầm với cậu, lúc này họ đã hiểu được, cậu vốn là người hướng nội chứ không phải là kẻ kiêu căng ngạo mạn.
Tất cả mọi người đều rất phóng khoáng, vậy mà Khổng Thu lúc đầu còn vì mình ăn mặc giản dị tùy tiện mà xấu hổ, dần dần cậu cũng không còn để ý nữa.
Tiếng nhạc du dương trong biệt thự làm mọi người cảm thấy thoải mái vô cùng, Mục Dã đưa cho Khổng Thu một ly rượu vang, khuôn mặt hiện vẻ đau lòng, nói: “Cậu ôm Blue cả nửa ngày rồi còn gì, bỏ nó xuống đi, còn phải ăn chút gì nữa chứ.”
Tựa vào lan can trên ban công, Khổng Thu vươn tay nhận lấy, cậu cười cười xin lỗi, “Để anh chê cười rồi.” Nói xong, cậu cúi đầu, nhìn Blue đang vừa lắc đầu nguầy nguậy, vừa trừng mắt nhìn Mục Dã. Cậu vội vàng gãi nhẹ dưới cằm để trấn an nó. Từ lúc ở trên xe của Mục Dã đến giờ, Blue vẫn luôn tức giận, tuy nó không kêu tiếng nào, nhưng cậu biết, con mèo nào đó đang nộ khí xung thiên.
Phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh đại sảnh, Mục Dã đưa tay chỉ về phía hai con chó cùng ba con mèo đang chạy tới chạy lui đằng xa: “Để Blue lại đó chơi chung với bọn nó đi.” Y cảm thấy rất kỳ quái, vì lẽ gì mà ba con mèo kia nhìn thấy Blue liền né ra thật xa, tựa hồ như biết tính tình Blue vô cùng bất hảo, nhưng cái lạ hơn là cả hai con chó của y cũng không dám đến gần Blue.
“Meo meo ngao!” Móng vuốt của Blue gắt gao ôm lấy tay áo của Khổng Thu, tuyệt không buông ra!
Trong mắt Mục Dã ánh lên vẻ kinh ngạc, nhìn Blue một lúc rồi lại quay sang nhìn Khổng Thu: “Nó có thể nghe hiểu lời tôi nói sao?”
Không biết vì cái gì mà Khổng Thu không muốn để Mục Dã biết được Blue có siêu năng lực, nên cậu chỉ đơn giản nói: “Đâu có. Nó là mèo, sao có thể… ừm… hiểu được anh nói gì kia chứ. Vừa rồi chẳng qua nó chỉ buồn miệng kêu lên vậy thôi.”
Mục Dã nhíu nhíu mày, rồi cũng cười: “Ừ, cũng phải, nếu Blue là chó thì tôi còn tin là nó có thể hiểu được tiếng người, chứ còn mèo thì…. tôi chưa từng nghe qua. Bất quá, Blue cũng rất thông minh, nó là con mèo thông minh nhất mà tôi từng thấy đó.”
“Hì, một người bạn của tôi cũng từng nói như thế.” Xoa xoa bụng Blue giúp nó hạ hỏa, Khổng Thu nhanh chóng đánh trống lảng sang chuyện khác, “Hôm nay là sinh nhật của anh, mà tôi lại chẳng kịp chuẩn bị lễ vật gì cả, thật ngại quá.”
Mục Dã nghe thế liền lộ ra nụ cười phơi phới như gió xuân, nháy mắt mấy cái, rồi mới ghé sát vào tai cậu, thấp giọng nói: “Trọng Ni muốn tặng quà cho tôi, rất đơn giản, lát nữa tôi sẽ yêu cầu cậu một việc, chỉ cần cậu đồng ý, thì đó chính là lễ vật tuyệt vời nhất mà tôi nhận được hôm nay, cậu có đồng ý không?”
Mặt Khổng Thu không khỏi nóng bừng lên, cậu vội tránh khỏi hơi thở ấm nóng của Mục Dã, xoa xoa mũi đầy ngượng nghịu, rồi nói: “Cái này còn phải xem việc anh yêu cầu là gì, nếu anh muốn tôi tặng Blue, hay là đem chính mình làm quà, thì khó xử cho tôi lắm.”
“Ha ha, sẽ không có chuyện đó đâu.” Mục Dã lui lại mấy bước, trả cho Khổng Thu thêm chút không khí, rồi hướng về cậu, nâng cao ly rượu. Mặt Khổng Thu lúc này đã đỏ đến tận mang tai, cùng đối phương cụng ly, nhấp môi một chút, lúc này, cậu mới giảm được phần nào khẩn trương mà Mục Dã vừa gây ra cho cậu.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của Khổng Thu, nụ cười trên mặt Mục Dã lại thêm vài phần ôn nhu, thanh âm cũng trầm ấm hơn: “Sẽ không khó dễ cho cậu đến vậy đâu, đó là một yêu cầu mà Trọng Ni hoàn toàn có thể thực hiện được. Vậy được chưa?”
“Ách, nếu là chuyện trong khả năng của mình, tôi đương nhiên sẽ đồng ý.” Ánh mắt của Mục Dã bây giờ không hiểu sao lại khiến lòng người phát hoảng đến thế, Khổng Thu giả bộ uống rượu, tránh đi cái nhìn chăm chú của đối phương. Đến khi cậu hoàn hồn trở lại, thì rượu đã không còn.
Cái ly đang cầm trong tay bị người lấy đi, Khổng Thu chợt nghe thấy tiếng Mục Dã vang lên bên tai: “Chắc là cậu cũng chưa ăn gì phải không? Vậy đừng uống rượu nữa, tôi đi lấy chút gì đó cho cậu lót dạ nhé.”
“À, vâng, cám ơn anh.”
Sau khi Mục Dã rời đi, Khổng Thu mới thở hắt ra một cái thật mạnh, rồi xoay đầu lại, nói chuyện với nhóc hư mặt đầy giận dữ trên tay: “Blue, hứa với ta, không được phép giận.”
“Meo meo ngao!” Đang giận đây nè!
“Blue, coi như ta cầu mi được không? Hôm nay là sinh nhật của Mục Dã, ta không thể để anh ấy mất hứng được, hứa với ta, ngoan một chút nhé.”
“Meo meo!” Hai mắt mèo trợn tròn, răng nanh nhe ra lóe lên ánh sáng lạnh như băng.
“Blue…” Khổng Thu nhéo nhéo lỗ tai nó.
“Meo meo.” Bỗng nó ngẩng đầu lên.
Mặt lại nóng bừng bừng, quay đầu liếc nhìn cả đại sảnh một cái, trên mặt Khổng Thu hiện rõ vẻ khó xử: “Blue, đợi về nhà có được không?”
“Meo meo ngao!” Hai chân sau cũng đứng lên rồi nha.
Đổi hướng đứng, Khổng Thu cúi người xuống, môi cậu liền bị ngậm lấy.
“Trọng Ni, cậu muốn uống loại nước ép gì?”
Vội vã buông ra, áp chế hô hấp đang hỗn loạn, Khổng Thu bước ra góc có ánh đèn, trên mặt là nụ cười mất tự nhiên: “Cái gì cũng được, tôi không kén chọn đâu.”
“Cậu để Blue xuống trước đi, tôi đi lấy cho cậu ly nước ép.”
Liếc thấy một đĩa lớn thức ăn Mục Dã vừa lấy cho cậu, Khổng Thu không thể không đặt Blue lên cái ghế trên ban công, rồi vội đưa tay nhận lấy. Một mùi nước hoa mang phong vị cổ điển nhàn nhạt đến gần, vừa ngẩng đầu lên, một chiếc khăn tay mềm mại đã đặt lên trán cậu, nhẹ nhàng lau mồ hôi, tiếp sau là một thanh âm trầm ấm đầy quan tâm vang lên: “Cậu chiều Blue hơi quá rồi, không nên lúc nào cũng ôm cứng nó như vậy, nhìn cậu xem, mồ hôi đầy người cả rồi.”
Người trước mặt không dừng lại lâu lắm, vừa nói xong liền lập tức xoay người đi. Kinh ngạc đứng tại chỗ, Khổng Thu cảm thấy cái đĩa trong tay trở nên nặng trịch, còn tim thì đập thình thịch không ngừng.
“Meo meo ngao!!”
Vội hoàn hồn trở lại, Khổng Thu ngồi xuống bên người Blue, cầm một xâu thịt bò, đưa đến bên miệng nó, nhưng hai mắt cậu lại bất giác tìm kiếm thân ảnh của Mục Dã, Mục Dã đối với cậu…
“Ngao ngao ngao!”
“A, không ăn thịt bò sao? Vậy thịt gà được không?”
“Ngao ngao ô ô!!!”
“Blue, mi là mèo đó nha, không phải sói đâu đó.”
Trực tiếp nhét một xâu thịt gà vào miệng Blue, Khổng Thu nắm lấy cái mũi của nó, ra sức lắc lắc, rồi bất đắc dĩ nói: “Blue, nghe lời, bằng không lần tới ta sẽ không mang mi theo nữa.”
Mạnh mẽ nhai miếng thịt trong miệng, Blue tưởng tượng đó là thịt của Mục Dã, ánh mắt màu lam của nó phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó, nó đã bị gõ một cái vào đầu.
“Blue, giận dữ không tốt cho sức khỏe của mi đâu, mi không muốn bản thân sớm ngày bình phục sao?”
Nhãn đồng trong nháy mắt liền biến hóa, Blue cắn lấy trái cà chua Khổng Thu đưa đến bên miệng, sẵn tiện ngậm luôn cả đầu ngón tay của cậu vào.
“Nhóc hư, nhanh ăn đi. Ta cũng đói bụng rồi nè.”
Nhìn bộ dạng cưng chiều của Khổng Thu dành cho Blue, Mục Dã lắc lắc đầu. Bước đến ban công, đem ly nước ép đặt trước mặt Khổng Thu, y cúi người hỏi: “Blue muốn uống gì không?”
“Nó uống nước ép giúp tôi là được rồi.” Nhớ đến Blue không có ly, Khổng Thu vội đứng lên: “A, ly của nó còn ở trên xe, để tôi đi lấy.”
“Không cần, không cần, hay dùng ly ở đây của tôi đi.” Ấn Khổng Thu ngồi trở lại, Mục Dã xoay người rời đi. Blue nhìn chằm chằm vào bóng lưng y, vuốt mèo liền bung ra.
“Blue, ăn đi, hôm qua mi ăn nhiều thịt lắm rồi đó.” Nhét một miếng salad vào miệng nó, Khổng Thu quan tâm nói.
“Ô!” Nhai, nhai mạnh, thật mạnh!
Lấy cho Blue một cái chén và một cái ly lớn, Mục Dã ngồi xuống ngay bên cạnh Khổng Thu. Blue căn bản không muốn đụng đến những thứ Mục Dã vừa đem đến, nhưng trước mặt Khổng Thu, nó chỉ đành cố uống hai ngụm nước ép.
“Meo meo ”
Một con mèo vằn hổ đứng cách đó mấy bàn cất tiếng gọi, Khổng Thu với Mục Dã theo phản xạ cùng quay đầu lại nhìn, thấy nó, Mục Dã liền cười nói: “Con mèo đó muốn đi chơi với Blue kìa.”
Hai mắt Blue híp lại thật chặt, rồi bất ngờ trừng con mèo kia mà ngao một tiếng.
“Meo meo ô!” Con mèo vằn hổ xinh đẹp vội sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
“Ha ha, Blue, mi mà cứ hung ác như thế, sau này làm sao mà tìm được bạn gái?” Mục Dã muốn đưa tay sờ đầu Blue, nhưng đành lập tức buông xuống ngay. Bởi con mèo nào đó đang bày ra bộ dạng sẵn sàng tặng y một cái cào nếu dám đến gần.
“Ngao!” Nó mới không thèm có bạn gái.
Khổng Thu lơ đãng nhíu mày lại. Trong lòng cậu lúc này mới nhớ ra: Đúng rồi, mấy tháng nữa là Blue đến kỳ động dục.
“Mục Dã, Khổng Thu.” Chủ nhân của con mèo vằn hổ kia lại ôm nó bước đến.
“Triệu tiểu thư.” Mục Dã cùng Khổng Thu đồng thời lên tiếng chào cô. Triệu tiểu thư vừa ngồi xuống bên cạnh Mục Dã, Blue đã hướng con mèo vằn hổ kia ngao một tiếng đầy ác ý.
“Blue.” Vỗ vỗ đầu Blue mấy cái ra ý trách cứ, Khổng Thu ôm nó đặt lên đùi của mình, cảm thấy thật có lỗi: “Thật xin lỗi, con mèo nhà tôi hơi cộc tính.”
“Không sao.” Triệu Sảnh cười cười, ôm chặt con mèo đang sợ hại, rồi nói: “Khổng Thu, không ngờ anh cũng thích nuôi mèo. Chúng ta có nên tính là có cùng sở thích không nhỉ.”
“À.” Khổng Thu chột dạ vuốt ve Blue, giúp nó bình tĩnh trở lại.
Triệu Sảnh vừa tủm tỉm cười nhìn Blue, vừa nói với Khổng Thu: “Khổng Thu, mèo của anh đã đến mùa động dục chưa? Bàn bạc chút đi, nó đẹp thế này, anh đừng triệt sản nó nhé, uổng lắm, hay để nó phối với công chúa nhà tôi được không?”
“Hả?” Khổng Thu sửng sốt, cả người cứng ngắc. Công chúa, phối giống?! Với Blue?
Miệng của Blue vừa hé ra, đã bị Khổng Thu nhanh tay lẹ mắt bịt chặt lại.
“À… mèo của cô là giống mèo rất nổi tiếng nhỉ?” Trong lòng Khổng Thu có chút không thoải mái, ngay cả chính cậu cũng không phát hiện ra.
Triệu Sảnh nhìn Blue mà thèm nhỏ dãi, “Đúng vậy, nhưng mèo nhà anh lại là loài quý hiếm, từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ thấy một con mèo nào đẹp như nó. Tôi muốn để công chúa của mình phối với Blue nhà anh, lứa con sinh ra nhất định sẽ rất đặc biệt. Anh thấy sao?”
“Điều này…” Khổng Thu gắt gao che miệng Blue lại, một tay xoa xoa cái bụng mềm mại của nó, “Bác sĩ nói mèo chưa triệt sản, sau này rất dễ bị bệnh truyền nhiễm, cô không định triệt sản cho mèo nhà mình sao?”
Triệu Sảnh xua xua tay, nói “Tôi cũng không muốn công chúa nhà mình sinh nhiều, tôi chỉ định để nó đẻ hai lứa, rồi sẽ đem nó đi triệt sản, chắc không có gì ảnh hưởng về sau đâu. Hơn nữa mèo nhà anh vừa đẹp vừa hiếm có thế này, không để lại mấy đứa con nối dõi thì sẽ uổng lắm đó, chẳng lẽ anh không tò mò xem mèo con của hai đứa nó sẽ ra sao ư? A, nghĩ đến bầy mèo con nho nhỏ xinh xinh là tim tôi như nổ tung lên vậy.”
Khổng Thu cúi đầu nhìn Blue, mà Blue cũng đang chăm chú nhìn cậu, nhãn thần hiện rõ sự kiên quyết. Ngẩng đầu, Khổng Thu mỉm cười với Triệu Sảnh: “Chờ sau khi Blue động dục rồi hãy tính, nó hiện giờ còn đang bị thương, tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.
“Aiz, dù sao cũng không gấp. Vậy quyết định nhé, sau khi Blue động dục, anh nhất định phải điện thoại cho tôi đấy, chỉ sợ vừa phối một lần đã dính ngay. Đến lúc đó số mèo con, tôi với anh mỗi người một nửa.”
“Được.” Khổng Thu nở một nụ cười không mấy thân thiện.
Con mèo của Triệu Sảnh vẫn trốn trong lòng cô, nó thật sự vô cùng sợ hãi Blue. Mà Triệu Sảnh cũng không ngồi thêm nữa, cô tặng cho Blue một cái hôn gió, rồi ôm công chúa đi ra chỗ khác. Thấy cô vừa đi, Mục Dã liền hỏi: “Cậu không muốn sao?”
Khổng Thu nhăn mặt nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải không muốn, chỉ là tôi không thích hai chữ “phối giống” mà thôi. Blue mặc dù là mèo, nhưng từ đó đến nay tôi chưa bao giờ đối xử với nó như một con mèo cả.”
Mục Dã vẫn tiếp tục khuyên nhủ: “Trọng Ni, mặc kệ cậu có chịu hay không, Blue căn bản vẫn là một con mèo. Bất quá cách nói chuyện của Triệu Sảnh đúng là khiến người ta khó chịu, cậu không vừa ý cũng là chuyện bình thường. Nếu bác sĩ nói cần triệt sản Blue, thì cậu cứ đem nó đi triệt sản đi. Blue tuy đặc biêt, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nó bắt buộc phải lưu lại con cháu, còn quyết dịnh ra sao là tùy vào ý của cậu.”
“Vâng.” Trong lòng vô cùng hỗn loạn, Khổng Thu chỉ biết vô thức đưa đồ ăn vào miệng.
Cho Blue phối giống sao?