“MÌNH LÀ PHÙ THỦY.”
“H….himawari?”_Renata lắp bắp.
“Nói chuyện sau nhé.”_Himawari nháy mắt và đưa tay lên. “WITCHZARATH AUDIVI IMPERIO!!”
Hàng loạt tảng đá bay lên, theo lệnh của Hima, lao thẳng vào người Lawrence. Anh ta nhảy lên, né tránh những tảng đá. Hima cau mày, quơ tay về phía một thân cây và đưa tay lên, cái cây liền bị đứt rời ra khỏi đất như có một sức mạnh vô hình, lao về phía Lawrence.
“Khả năng điều khiển đồ vật bằng ý nghĩ của cô không phải là đối thủ của tôi.”_Lawrence nhảy lên thân cây khi nó phóng tới, đồng thời quăng một cây thập giá xuống dưới chân Hima.
“Coi chừng!!!”_Kaito hét.
Cây thập giá nổ tung và Renata kinh hoàng nhìn ánh sáng chói lòa phát ra từ vụ nổ. Khói tan dần, Hima vẫn đứng đó, một lớp màng bảo vệ màu đỏ hiện lên thấp thoáng. Đôi mắt nâu chocolate của Hima ánh lên vẻ tinh nghịch và có chút thần bí. Cô bạn búng tay và một vệt đỏ bắn ra, hất Lawrence đi.
“Vậy thì những món đồ chơi của anh cũng không thể đánh bại tôi được.”
Lawrence đứng dậy, mái tóc bạch kim của anh ta bay phấp phới như một bóng ma. Chiếc mặt nạ đen khiến nhỏ không thể thấy được là anh ta đang nhắm mắt hay mở mắt nữa.
“Cô khá đấy, nhưng….”_Bằng một chuyển động mau lẹ, Lawrence đã đứng sát bên Hima, gạt chân cậu ấy qua một bên.
Hima mất đà, ngã xuống nền tuyết lạnh. Cậu ấy chưa kịp đứng dậy thì đã bị Lawrence phóng một cây thánh giá vào người, trói chặt Himawari vào mặt đất.
“Cô không có kinh nghiệm trong đấu trực diện nhỉ?”_Lawrence nhếch mép.
“Anh cứ chờ xem, WITCHZARATH AUDIVI IMPERIO!!”_Hima hét và một đợt đất đá lại bay vào mặt Lawrence.
“Headshot!”_Edgar cười bò.
“Lo mà giúp cậu ấy đi!”_Nhỏ cau mày trong khi Kaito xé nát cây thập giá gắn nhỏ trên tường.
“Nhóc cứ phàn nàn về chuyện tôi không làm tròn nhiệm vụ bảo vệ mà.”_Kaito cười toe toét, trông như anh ta không hề để tâm chuyện hồi nãy vậy. Điều đó chả giúp được nhỏ là bao. Renata nhảy xuống, bắt đầu nghĩ về chuyện làm sao để đến giúp Hima một cách nhanh nhất. Chỗ Hima ít nhất cũng cách cả trăm mét còn nếu để cho Kaito cõng đi đến đó thì có mà cắn lưỡi chết tại chỗ. Nhỏ nhìn quanh và một ý nghĩ lóe lên.
“Mặc váy mà trượt nước thì sao nhỉ?”_Renata thì thào và đưa tay lên.
“Ê này!”_Kaito hét nhưng quá muộn, vòi nước phun lên và nhỏ nhảy lên dòng nước đó, điều khiển cho nó chảy đến chỗ Hima và Lawrence.
Khi đến gần vừa đủ, Renata nhảy xuống, phi thẳng dòng nước vào Lawrence. Anh ta ướt sũng từ người đến chân, mái tóc bạch kim nhỏ từng giọt nước trong vắt như pha lê, càng làm cho Lawrence trông như một thiên thần mang trên mình diện mạo của ác quỷ ( hay ngược lại nhỉ? ). Lawrence nhẹ nhàng đứng dậy, thở dài. Nhỏ biết có điều gì đó không hay sắp xảy ra. Anh ta nhảy lên, lấy vai nhỏ làm điểm tựa cho tay mình, tung một cú đá vào Edgar lúc đó đang chạy đến ngay sau lưng Renata khiến cho cậu ấy lại văng ra xa ( mấy lần rồi trời ).Nắm chặt tay trên vai nhỏ, Lawrence dễ dàng nhấc renata lên như một chú gấu bông, quăng nhỏ về phía Kaito đang chạy đến một cách không thương tiếc. Nhỏ ngã vào vòng tay cứng như thép của Kaito, hất cả hai ra sau.
“@*$%^&*#@!%&!!!! HỘI BẢO VỆ QUYỀN LỢI PHỤ NỮ SẼ LÊN TIẾNG VỀ ĐIỀU NÀY ĐẤY!!!”_Nhỏ hét lên, cả người đau ê ẩm.
“Thế có cái hội nào bảo vệ con trai khỏi bị con gái đè nghiến lên không hả?”_Kaito lầm bầm ngay sau lưng nhỏ.
Nhỏ quay lại và hét lên, đó là lý do tại sao nãy giờ nhỏ thấy tiếp đất êm ái lạ thường.
“GET YOUR BUTT OUT OF MY FACE!!!!”_Kaito hét và nhỏ hốt hoảng bật dậy, hóa ra nãy giờ Renata ngồi trên…..đầu anh ta.
“Xin lỗi, tại tên Lawrence…..”_Nhỏ ấp úng, nhìn quanh thì thấy Lawrence đã biến mất từ lúc nào. Anh ta để lại một bãi chiến trường và chuồn đi, Tòa Thánh hay thật đấy!
“Tôi còn phải chịu hình phạt nào nữa thì mang ra luôn đi.”_Kaito lẩm bẩm.
“Gì chứ?”
“Làm thế nào để nhóc hết giận? Chẳng phải định trừng phạt tôi sao?”_Ánh mắt Kaito có vẻ buồn thảm và đầy ân hận.
Renata sững người.
“Đó là do Lawrence làm, không tính.”_Nhỏ lè lưỡi và chạy lại chỗ Hima, cốt để tránh không cho Kaito nhìn thấy mặt nhỏ đã đỏ lên thế nào.
“Hima, cậu không sao chứ?”_Renata chạy lại trong lúc Hima đã điều khiển những viên đá sắc cạnh cắt đứt hình thánh giá của Lawrence.
“Hì. Không sao cả.”_Himawari tươi cười, trông cậu ấy đơn giản như vừa mới thực hiện một cuộc đánh nhau của con nít vậy.
“Nhưng….cậu…là…ờ….”_Nhỏ ấp úng.
“Mình là phù thủy.”_Ánh mắt Hima dịu lại. “Giống cậu, mình không hẳn là người.”
Những lọn tóc nâu đỏ của Hima lòa xòa xõa xuống, đôi mắt to với gò má đang ửng hồng vì lạnh, Renata đã từng nghĩ với bộ dạng xinh xắn như vậy, Hima làm sao chỉ là người bình thường được? Không ngờ, sự thật thì đúng là như thế.
“Xin lỗi, đáng ra mình phải nói sớm hơn. Do mình sợ….”
“Sao cậu phải xin lỗi? Mình cũng không hề để lộ….”
“Ngay từ khi gặp cậu mình đã biết cậu có siêu năng lực rồi.”_Hima cắt ngang.
“Sao cơ?”_Nhỏ sững sờ.
“Mình biết tất cả. Kaito, Edgar, Yuuki, mình biết tất cả bọn họ không phải là người. Cà Ryo cũng vậy….”
“Ryo làm sao?”
“Cậu ấy là….người, nhưng Ryo có sức mạnh quá lớn so với bình thường. Cậu ấy có thể nâng cả một tòa nhà.”_Hima cười ngượng nghịu.
“Có ai trong top 5 THẬT-SỰ-LÀ-NGƯỜI không vậy?”_Nhỏ nhướng mày.
“Theo mình biết thì chỉ có Arita là con người thực thụ.”_Hima cuộn cuộn một lọn tóc. “Có điều chị ấy vui vẻ chấp nhận nó. Mình và Ryo không để lộ thân phận cũng vì không muốn chị ấy buồn, nhưng hôm nay có lẽ….”
“Khoan đã, thế Yuuki-san và Ryo đâu?”_Nhỏ chợt nhớ ra.
“Họ đang bảo vệ Arita rồi, không sao đâu.”_Hima cười.
“Eh….bây giờ chúng ta có thể vào nhà được chưa? Có lẽ mình cần sưởi ấm.”_Edgar tiến lại.
“Có vẻ chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói đây.”
****
“Mình sinh ra ở một nơi gọi là Witchzerath.”_Hima bắt đầu kể khi chúng tôi đã yên vị xung quanh cái lò sưởi to xù xụ của nhả Edgar. “Đó là nơi các phù thủy sinh sống. Tuy nhiên, mẹ mình là người thường, nên sau khi mình sinh ra bà đã đem mình đến thế giới này.”
“Vậy Hima là người ngoài hành tinh?”_Edgar hỏi. Renata chỉ muốn hất ly cacao nóng của mình vào mặt cậu ta vì câu hỏi vô duyên đó.
“Có lẽ…”_Himawari cười ngượng nghịu, đôi má hồng lên.
“Oh please! Chỉ có mình chị trong ngôi nhà này là NGƯỜI-THƯỜNG-CHÍNH-HIỆU thôi sao?”_Arita có vẻ rầu rĩ.
“Cậu đánh nhau chả thua quái vật đâu.”_kaito chọc.
“Im đi!”_Arita cau mày.
“Không sao, dù thế nào chúng ta vẫn là bạn mà. Cho dù thật sự chúng ta có là thứ gì đi nữa.”_Yuuki nói.
“Nhưng Lawrence sẽ còn quay lại. Anh ta rất thích thú trước ý tưởng thấy tôi chết.”_Edgar làu bàu.
“Nào nào. Đây là kỳ nghỉ đông của chúng ta! Phải làm cho nó trở nên tuyệt vời chứ!”_Ryo cười.
Mọi người có vẻ đồng ý. Renata cảm thấy kỳ nghỉ này thật sự thú vị, cho dù họ đã bị tấn công nhưng lâu lắm rồi nhỏ mới được sử dụng sức mạnh của mình. Đồng hồ bắt đầu điểm 12h và mọi người về phòng để ngủ sau trận đánh nhau ì xèo đó, tuy nhiên, nhỏ không chắc là trừ Arita ra, những người khác có thể ngủ. Renata vẫn ngồi đó, đọc cuốn sách về Illuminati.
“Giờ này còn không chịu ngủ hả?”_Giọng Kaito vang lên.
“Anh cũng vậy mà.”
“Nhưng cô là con người, chỉ mạnh hơn một tí thôi, vậy nên ngủ là cần thiết.”_kaito ngồi vào chiếc ghế đối diện.
“Không cần anh quan tâm. Chỉ cần máu vẫn tốt là được mà.”_Nhỏ chúi mũi vào cuốn sách.
Một khoảng im lặng kéo dài và Renata thấy cuốn sách bị giật khỏi tay mình.
“Nghe đây! Chuyện hợp đồng, cho dù có thế nào, nhóc vẫn là người hiến máu CỦA TÔI. Còn nữa, bảo vệ nhóc là trách nhiệm và bổn phận, không phải tôi lo sợ bị mất miếng ăn, hiểu chứ?”
“Thế anh lo sợ cái gì?”
“Tôi…..”_Kaito ngừng lời, đôi mắt đen nhìn xoáy vào khoảng không trong giây lát. “Nhóc không cần biết.”
Anh ta nói bấy nhiêu rồi đi thẳng vào trong. Renata ngồi yên, cố hiểu cho được điều Kaito định nói. Trong lò, những ngọn lửa nhảy múa lách tách, truyền hơi ấm cho căn phòng giữa mùa đông lạnh.