Bloody Contract - Máu Hiếm

Chương 11




Trong màn đêm dày đặc, thứ đó lặng lẽ chờ đợi. Nó đã kiên nhẫn suốt mấy tháng qua, nhưng không có con mồi nào xuất hiện cả, và giờ đây, thứ mà nó mong muốn đã đến. Cơn bão tuyết làm nó chần chừ, có nên không? Gió quất mạnh từng cơn, cả đất trời như chao đảo trong tiếng gió hú, tuyết rơi mù mịt, mọi thứ chìm trong trắng và đen. Cái lạnh, cái rét không làm nó nao lòng, so với phần thưởng mà nó có thể có được, chịu đựng những điều này có là bao? Nó quay đầu, hướng về phía hang ổ của mình, lòng thầm nghĩ tối mai phần thưởng vô giá đó sẽ thuôc về nó.

Cách đó không xa, một bóng đen lặng lẽ đứng trên một cành cây nhỏ xơ xác. Điều đó không hề gì, bóng đen ấy rất nhẹ nhàng và uyển chuyển, không để phát ra một tiếng động nào. Những đợt gió lạnh không hề gì với bóng đen đó, hắn đã được huấn luyện kỹ càng để đối chọi với thiên nhiên và thời tiết khắc nghiệt. Hắn biết kẻ thù của mình đã trở lại, và hắn phải bắt nó. Tuy nhiên, hắn cũng biết hắn phải vượt qua khá nhiều trở ngại, đặc biệt là con bé tóc nâu đỏ là một đối thủ đáng gờm, hay con bé tóc đen cũng không phải hạng vừa. Hắn nghiêng đầu, cố nhìn rõ vào bên trong tòa nhà đó nhưng vô ích, thị lực của hắn đã giảm do tuyết rơi khá dày. Ngậm ngùi thở dài, hắn nhảy từ cành cây này sang cành khác, chiếc áo khoác đen tung bay trong gió, và hắn biến mất trong bóng đen dày đặc.

******

“A! Bão tan rồi!!!!”_Renata thích thú mở cửa sổ, nhìn ra bầu trời thoáng đãng bên ngoài.

“Hôm nay có vẻ đi chơi được đấy!”_Edgar thích thú nói. “Vào thị trấn tham quan nhé!”

“Tùy các cậu.”_Kaito lẩm bẩm.

“Có vẻ hôm qua không chỉ mìh tôi thức khuya nhỉ?”_Edgar cười.

“Chúng ta không cần ngủ.”_Kaito cau mày.

“Hai người nói chuyện gì thế?”_Hima bước ra, cả Kaito và Edgar đều im bặt. Trong cả tòa nhà này chỉ có Hima và Ryo chưa biết mình đang sống giữa một đám không-phải-là-người.

“Arita đâu?”

“Đi nặn người tuyết với Yuuki rồi. Mới sáng sớm cô ấy đã lôi tuột chúng tôi dậy đấy. Nhưng chỉ có Yuuki chịu đi.”_Kaito ngáp.

“Hay nhỉ? Anh để bạn gái mình đi với một chàng trai khác à?”_Renata nhướng mày. Càng ngày càng không hiểu Kaito rốt cuộc là loại bạn trai gì.

“Kệ tôi. Arita đã quen rồi.”

“Anh…..”

“Thôi được rồi.”_Edgar xen ngang. “Chúng ta đi được chưa?”

Cả buổi sáng hôm ấy nói chung là không có gì khiến nhỏ phải bận lòng, mặc dù Kaito lâu lâu lại hứng lên và cãi nhau với nhỏ. Họ dạo chơi quanh các ngôi làng, thưởng thức các món ăn ấm nóng trong tiết trời se lạnh. Mùa đông ở Akita phủ trắng những tuyết là tuyết. Phong cảnh nên thơ ở đây khiến nhỏ rất thích thú. Buổi sáng và buổi chiều kết thúc bằng việc sau một ngày đi lang thang hết xó xỉnh này đến xó xỉnh khác thì cả bọn lăn ra mà ngủ đến bảy giờ tối! Trong khi Kaito, Edgar và Yuuki cứ trơ ra như không biết mệt là gì, mà cũng phải, họ có là người đâu! Đến tối, Renata mới dần thức dậy vì mùi đồ ăn thơm phức đang lan tỏa khắp ngôi nhà. Bữa ăn tối không có gì đáng kể, nhưng điên nhất là việc Kaito cứ lải nhải về chuyện nhỏ và những người khác lăn ra ngủ như chết rồi ấy. Thậm chí cả Arita cũng xém ném con dao trúng anh ta để Kaito ngậm cái mồm lại. Ngày đầu tiên trôi qua êm đềm và vui vẻ. Đó là cho đến khi đồng hồ điểm chín giờ…..

“Renata!”_Nhỏ hoảng hồn khi nghe tên mình được xướng lên từ ngoài…..ban công?

“Kaito? Phòng tôi có cửa mà.”_Renata cau mày.

Kaito nhẹ nhàng nhảy thoắt vào phòng nhỏ.

“Không muốn làm hôn phu của nhóc ghen.”

“Rồi sao? Đến lúc à?”_Nhỏ nói và đưa tay ra.

“Cũng may là cô còn nhớ nghĩa vụ của mình.”_Kaito nháy mắt và cúi xuống, đặt nụ hôn phớt lên cổ tay nhỏ. Họ giữ tư thế đó trong vài giây.

“Là tôi tưởng tượng hay máu cô càng ngày càng thơm hơn?”_Kaito liếm mép.

Da gà nhỏ nổi lên.

“Dạo này Edgar ngốn cho tôi hơi nhiều.”

“Hai người trông không giống là ghét nhau.”

“Chúng tôi ghét nhau nhiều hơn anh tưởng.”

“Trông nhóc như muốn lấy cậu ta ấy!”

“Chuyện đó sẽ do tôi quyết định! Không liên quan đến anh!”

“Ồ có đấy. Nghĩ xem người ta có cho một phu nhân hoàng tộc ác quỷ đi làm người hiến máu không?”_Kaito nhướng mày.

“Tôi….”_Nhỏ im lặng, cảm giác tủi thân bấy lâu nay quay lại. “Lần gần đây nhất anh nhận máu là khi nào? Một tháng trước chăng? Có lẽ anh không cần….”

“Chỉ vì chuyện đó mà cô lôi hôn phu ra sao?!”

Renata run rẩy, nhỏ không thể chịu được nữa. Anh ta thì biết cái gì? Kaito quan tâm tới chuyện nhỏ có hôn phu chỉ vì anh ta sợ mất miếng ăn thôi sao? Nhỏ là cái gì của anh ta chứ? Không hơn không kém một thứ để lợi dụng. Những điều khoản trong hợp đồng, về việc Kaito sẽ bảo vệ nhỏ đã bao giờ xảy ra chưa? Lần cuối đối mặt với bọn Death, đúng là anh ta đã ra tay, nhưng người tiêu diệt chúng cuối cùng lại là Renata! Đáng ghét! Anh ta có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của nhỏ không chứ?! Tim nhỏ đau nhói, nước mắt trào ra, nhỏ không thể kiềm chế cảm xúc của mình.

“Tất cả anh quan tâm chỉ là Arita! Anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Anh bảo vệ tôi chỉ vì tôi là người hiến máu! Sao tôi cứ phải để anh lợi dụng chứ?! tôi là cái gì với anh hả?!”

“Cô là người hiến máu, tôi là người bảo vệ. Vậy thôi! Chuyện của tôi và Arita không liên quan đến cô!!!”_Kaito hét. “Vậy nên hãy ngoan ngoãn đi nếu không hợp đồng chấm dứt! Đừng nghĩ tôi không tìm được loại máu tốt hơn!”

Nhỏ cứng người.

“Xin…lỗi….”_Renata run rẩy. “Nhưng Kaito…..”

Anh ta quay lại, nhìn nhỏ với ánh mắt lạnh băng.

“Xin lỗi, Kaito. Nhưng người con gái anh muốn tôi trở thành, chỉ còn là một ký ức mà thôi.”

“Ý cô là sao?”_Kaito có vẻ lúng túng.

“Hợp đồng vẫn tiếp tục, nhưng tôi không thể cứ là một cô gái ngoan ngoãn đợi anh khi cần mới để mắt tới.”_Nhỏ nghiến răng, lui vào trong bóng tối của căn phòng. “Đi đi…..chúng ta sẽ nói chuyện này sau.”

Renata không biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Nhỏ đã tự nhủ sẽ không dính dáng cơ mà? Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Kaito không làm gì sai cả, chỉ là nhỏ quá ích kỷ khi thấy mình không được chú ý mà thôi. Giờ anh ta sẽ ghét nhỏ, rất nhiều và hợp đồng cũng có thể chấm dứt, chỉ vì cái tôi quá lớn trong lòng của Renata.

Kaito lặng lẽ đi ra ban công, những lời của Renata ám lấy anh.

“Người con gái anh muốn tôi trở thành, chỉ còn là một ký ức mà thôi….”

**********

Phía xa, bóng đen đó lặng lẽ mỉm cười. Cuộc săn càng ngày càng hấp dẫn. Hắn lao về phía tòa nhà, theo sau là nó.