Blood X Blood

Chương 54: Lấy máu lần thứ năm mươi: Nhưng người đẹp có để cho anh giấu hay không, lại là một chuyện khác




Bảo vật giấu kín thành sâu

Người vào mở cửa quay đầu khép ngay

Chỉ cần một phút lơi tay

Niềm vui biến mất chỉ tày một gang

Hỏa long canh giữ đàng Đông

Thêm con rồng nước đừng mong lẻn vào

Bảo vật nằm tít trên cao

Tơ nhung lót dưới áo bào phủ trên

Thủy tinh làm khóa chênh vênh

Giật mình cửa mở buồn tênh mất rồi

Một rồng bay vút lên trời

Rồng kia say ngủ biết đời nào hay

Lông chim tung tóe như mây

Nhung tơ bị gió cuốn bay đi rồi

Có ai thì thầm với tôi

Thành sâu vật báu đợi tôi đến tìm.

(Myu: Mình đã cố gắng hết sức để chuyển thành thơ cho có vần điệu, nhưng mà chỉ được thế này. Ca này khó quá Ọ_Ọ)

Chậm rãi bước lên cầu thang xoắn, yên lặng đẩy cánh cửa khảm đầy đá quý ra, phía sau không còn là căn phòng với cách bố trí quen thuộc suốt ba ngàn năm nữa.

Trần nhà hình mạng nhện màu đỏ sậm dát bạc bị đổi thành hình vòm màu trắng nhẹ nhõm, đèn thủy tinh khổng lồ tinh xảo thành quả cầu huỳnh quang tỏa sáng nhu hòa như ánh nắng tự nhiên. Sàn nhà màu đen trang nghiêm được trải thảm nhung trắng, hai bình hoa hình đầu lâu bằng kim loại lạnh băng cũng bị một loạt bồn hoa đào đang kết nụ thay thế……

Phòng ngủ luôn nặng nề như không khí trong quan tài của ngài công tước Brujah, lúc này sau công cuộc sửa sang bỗng trở nên bừng bừng sức sống, còn tràn ngập hơi thở nữ tính hiếm thấy. Tất cả những thứ này, đều vì đồng chí bảo vật: Hoa văn hoa lệ xem lâu sẽ mỏi mắt, màu sắc tối quá nhìn lâu sẽ gây áp lực, phòng quá lạnh quá cứng ở lâu sẽ mệt mỏi.

Mà cảm xúc của phụ nữ có thai rất là quan trọng, cho nên công trình cải tạo này không cần đồng chí chủ nhà phê chuẩn. Sau khi hội trưởng lão xét duyệt, quốc khố tình nguyện chi tiền liền dứt khoát tiến hành ……

Mùi hoa nhàn nhạn tràn ngập trong phòng, từng cơn gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào qua cửa sổ . Sau khi bị tầng phòng hộ triệt tiêu tất cả hơi lạnh thì chỉ còn lại cảm giác tươi mát ôn hòa. Gió mát liên miên chậm rãi phất qua, lúc này Tiểu Tiểu đang ngồi trên ghế salon, nửa tựa vào nệm êm. Sách vở chồng chất trên đầu gối, một tay cô đè lên quyển sổ, tay kia thì nằm vài phiến lá không biết hái từ đâu, nghiêng đầu qua một bên ngủ gà ngủ gật……

Brujah đứng yên nhìn cô, cười khẽ trìu mến. Anh nhẹ nhàng đưa tay đóng cửa, chậm rãi đi qua cúi đầu nhìn nhìn mấy quyển sách trên đầu gối cô. Sau khi xác định đó chỉ là những quyển sách làm vườn bình thường liền nhẹ nhàng cất đi. Liếc mắt nhòm vào sổ của cô, trong đó là những ký tự kỳ quái mà anh ta không hiểu, còn có những tranh vẽ ngô nghê, đường nét quá mức đơn giản không nhìn ra là gì.

Con người là loại sinh vật làm việc gì cũng không chuẩn xác, thậm chí vẽ tranh cũng xiên xiên xẹo xẹo. Brujah hoàn toàn không thể lý giải chuyện này. Nếu bảo Huyết tộc vẽ một sơ đồ đơn giản thì dù anh ta hay là Ventrue đều có thể vẽ một khẩu súng tự động lập thể theo nguyên lý thấu thị với tỉ lệ thu nhỏ chính xác trên giấy. Anh ta từng làm như vậy một lần, kết quả bị cô đánh giá là “Không thú vị chút nào”.

Tiêu chuẩn “Thú vị” của con người anh ta thật sự không hiểu nổi.

Lật lật sổ, cũng không có nhiều ghi chép mới, đa số vẫn là những bài học lúc trước. Quản gia mới tuyển đã đề nghị đưa quyển sổ ghi chép chứng kiến thời kì hòa thuận duy nhất của hai người đặt ở nơi Tiểu Tiểu có thể nhìn thấy. Để gợi nhớ đến quãng thời gian tốt đẹp đó, nghe nói làm vậy có thể ảnh hưởng đến thái độ đối đãi với đối phương trong hiện tại vì con người là loại sinh vật rất dễ bị trí nhớ ảnh hưởng. Brujah ngầm đồng ý, chỉ nhắc nhở quản gia tiện tay xé hết bài học những môn khác đi……

Tiểu Tiểu quả nhiên chú ý tới quyển sổ này, hơn nữa quả thật cũng dùng nó [ bởi vì không có sổ khác dùng = =], cũng thật sự xem lại những nội dung trước đây [ chủ yếu là vì nghi hoặc sao sổ đột nhiên mỏng đi = =], nhưng hiệu quả cải thiện quan hệ…… đến nay vẫn chưa thấy gì.

Thất bại bỏ sổ qua một bên, đồng chí Brujah buồn bực ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tiểu. Một tay chống đầu, híp mắt ngắm nghía cô gái khó nuôi này…… Cô vẫn không thèm quan tâm đến anh ta, cũng không chịu ngủ cùng anh. Thà chọn phương thức rút máu đau đớn cũng không muốn tới gần anh ta nửa bước.

Brujah cảm thấy chưa đủ. Rõ ràng cô đã về tay anh, vì sao vẫn cảm thấy không đủ? Chẳng lẽ anh không chỉ muốn máu của cô sao? Không phải anh chỉ quyến luyến hương vị thơm ngọt chảy qua cổ họng đó sao?

Hóa ra bảo vật không phải chỉ cần dùng nhung tơ bao bọc, dùng áo lông ngỗng phủ lên là đủ.

Những người cất giấu bảo vật, rốt cuộc họ muốn gì?

Lại một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, khiến những sợi tóc bên má của Tiểu Tiểu bay lên hạ xuống trên bờ môi cô…… Brujah nhìn chằm chằm sợi tóc mềm kia trong chốc lát, nâng tay đóng cửa sổ lại. Ngón tay lại lướt qua khuôn mặt đối phương, hất sợi tóc nghịch ngợm quanh quẩn bên khóe miệng kia đi. Đôi môi lạnh băng lại thay thế nó, từ từ hạ xuống……

Cho dù không dám dùng sức, cũng cảm nhận được sự trơn mềm thơm ngát trên làn môi……

Không được, người này thật sự quá giống đồ ăn rồi, luôn làm cho người ta thèm thuồng không thôi.

Cắn chặt hai chiếc răng nanh đang duỗi dài Brujah xoay đầu đi, cực kỳ thất vọng về sự tự chủ của mình. Bờ vai bỗng nhiên lại trì xuống, mùi hương ấm áp phất qua cần cổ, cảm giác mượt mà cũng nhẹ nhàng cọ qua sườn mặt…..

Cô mơ mơ màng màng ngủ, mất thăng bằng nên ngã người về phía anh ta. Cái đầu nho nhỏ hơi cúi xuống, dựa vào bờ vai anh ta say ngủ……

Không thể động đậy, Brujah nghĩ, cứng đơ thẳng tắp ngồi nguyên tại chỗ, vẫn duy trì vị trí bả vai để cô tựa đầu lên.

Không thể động đậy. Chỉ cần động đậy cô ấy sẽ tỉnh. Vừa tỉnh, sẽ chạy mất.

Sắc trời dần dần sáng lên, ánh nắng bên ngoài càng lúc càng mãnh liệt, xuyên qua cửa sổ bao phủ lên hai người một đen một trắng. Trong nắng sớm, tất cả đều ấm áp lạ thường, dường như cả nhiệt độ cơ thể cũng dần dần tăng lên……

Brujah trầm mặc nhắm mắt lại, hai bóng người ngồi yên bên nhau, thật lâu, thật lâu.

…………………………

Brujah vốn tưởng rằng Tiểu Tiểu làm vườn chỉ để giết thời gian nhưng cô lại làm rất nghiêm túc. Những cây non gầy yếu dưới bàn tay tỉ mỉ chăm sóc của cô cũng ngày càng khỏe mạnh, bắt đầu mọc lá kết nụ.

Brujah cho rằng nếu cô thích hoa cỏ thì không cần cố sức như vậy, nhà kính trong vườn hoa bất cứ lúc nào cũng rộng mở vì cô. Nhưng hình như Tiểu Tiểu lại không cảm thấy hứng thú với nhà kính, cô tình nguyện hai tay lấm lem bùn đất cũng muốn tự mình vun trồng. Thậm chí còn quan tâm ghi chép quá trình trưởng thành của thực vật hơn cả việc mình có ăn cơm đúng giờ hay không.

Người của viện nghiên cứu báo cáo với ngài công tước, loại hành vi này có tên là “Dời tình”. Khi không thể làm chuyện muốn làm, không thể gặp người muốn gặp, hành động bị áp lực con người sẽ có khuynh hướng làm một chuyện gì đó trong phạm vi cho phép. Dốc sức cố gắng để nhìn thấy thành quả, cũng đạt được sự an ủi tâm lý. Hơn nữa bình thường sẽ làm rất chăm chú. Đó kỳ thật là một loại biểu hiện trốn tránh sự thật.

Brujah cũng không cảm thấy Tiểu Tiểu có khuynh hướng muốn chạy trốn sự thật. Nhưng nếu cô đã bắt đầu nhận mệnh dời sự chú ý vào việc khác mà không dành cả ngày để nhớ đếnVentrue thì đã mừng lắm rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế, người cũ sớm muộn gì cũng bị người mới vô tình thay thế. Nếu suy nghĩ của người gây giống có thể thay đổi thì đó cũng là một liều thuốc giảm đau tốt nhất cho chính bản thân cô.

Hôm nay, khi nụ hoa trong chậu của Tiểu Tiểu nở rộ, Brujah mang kết quả phiên tòa của Ventrue đến……

“Đã quyết định ngày mai hành hình”. Anh ta liếc nhìn cô,“Em muốn đi xem không?”

Tiểu Tiểu quay đầu lại hơi kinh ngạc hỏi:“Tôi có thể đi sao?”

“Bởi vì sẽ xử quyết công khai ở thánh địa nên chỉ cần là quý tộc Thánh Huyết tộc đều có thể đến dự”. Brujah thản nhiên nói.

Tiểu Tiểu thất vọng quay lại đầu đi, than thở:“Tôi cũng không phải là Thánh Huyết Tộc…..”.

“Em là bạn đời của tôi, cho nên quyền quyết định em có được tham dự hay không chủ yếu là ở tôi”. Brujah cởi bỏ móc cài trên vai, cởi áo choàng ra, chậm rãi đi đến sau lưng cô,“Em muốn đi sao?”

Tiểu Tiểu im lặng…… Brujah khẳng định là không muốn nghe cô nói “Muốn đi” , nếu cô trả lời như vậy, nói không chừng anh ta sẽ không cho cô đi. Nhưng nếu cô trả lời “Không muốn đi” thì một chút hy vọng cũng không còn? Làm sao bây giờ…… Cô rất muốn đi, cho dù chỉ có thể gặp mặt một lần cuối cùng cũng tốt……

Brujah rũ mắt nhìn cái gáy nõn nà lộ ra khi cô cúi đầu tự hỏi, da thịt mềm mại trong suốt, làm cho người ta rất muốn hôn lên….. Nhưng chỉ cần anh tới gần, cô sẽ bỏ chạy mất. Mà thân thể cô hiện tại rất quý giá, anh ta lại không thể dùng sức mạnh ép buộc. Huống chi, anh ta cũng không muốn nhìn thấy cô khổ sở, không tình nguyện nằm bên cạnh mình.

“Không có gì để nói sao?” Thu hồi tầm mắt, Brujah xoay người tháo kiếm ra, bắt đầu cởi bỏ áo khoác,“Em không có hứng thú thì càng tốt, như vậy tôi muốn nghỉ ngơi …..”.

“Tôi muốn đi”. Giọng nói của Tiểu Tiểu từ sau lưng truyền đến. Vươn tay túm lấy áo khoác đã cởi hơn phân nửa của Brujah, cô ngửa đầu nhìn anh ta, nhẹ giọng khẩn cầu:“Xin anh mang tôi cùng đi”.

Brujah rũ mắt xuống chăm chú nhìn cô thật lâu, thản nhiên nói:“Em định dùng cái gì để trao đổi?”

Bàn tay Tiểu Tiểu đang túm ống tay áo lập tức cứng đờ theo bản năng……

…………………………

Giữa trưa ngày hôm sau, Thánh Huyết tộc tề tụ tại thánh địa bên ngoài đế đô Sange.

Đây là thời khắc ánh mặt trời chói chang nhất, là thời điểm giữa trưa mà con người hay buồn ngủ cũng là đêm khuya tất cả quỷ hút máu đều hôn mê tuyệt đối không ra cửa. Hành hình dưới thái dương, là nghi thức chỉ có Thánh Huyết tộc mới có thể tham gia. Cho dù bị cướp đoạt thân phận quý tộc thì vẻ khốn đốn của Thánh Huyết tộc cũng không để giới bình dân thấy, đây đại khái chính là lòng tự trọng kỳ quái của quý tộc chăng.

Lúc Tiểu Tiểu theo Brujah đến, trong thánh địa đã đứng không ít quý tộc. Đám người đông nghìn nghịt yên lặng như tờ, mái tóc bạc tròng mắt đỏ cao ngạo lạnh nhạt rất hài hòa với bối cảnh nghĩa địa cổ xưa tinh xảo xung quanh. Khí chất âm u hoa lệ đặc trưng của quỷ hút máu hoàn toàn áp đảo sức sống bừng bừng của thực vật chung quanh, làm cho Tiểu Tiểu không thể nhớ ra vẻ xinh đẹp của nơi này khi cô và Ventrue tuyên thệ kết hôn lúc trước ……

Tiểu Tiểu hơi cúi đầu, nâng tay sửa sang cổ áo, những đường thêu bằng chỉ bạc như ẩn như hiện che đậy vết cắn bên gáy……Sự xuất hiện của cô hấp dẫn tất cả mọi người. Bó hoa cô dâu mềm mại trong tay cô gái loài người mảnh mai cùng làn váy trắng như tuyết phía sau vờn bay trong gió hoàn toàn không hợp với bầy quỷ đen thẫm đỏ máu kia……

Vào những trường hợp trang trọng, Huyết tộc luôn luôn mặc màu đen, áo trong nổi bật đỏ tươi như máu. Cầu vai cao ngất, bảo thạch hoa lệ kết hợp với làn da tái xanh móng tay nhọn hoắt và dung nhan tuấn mỹ, đàn sinh vật này giống như những môn đồ của bóng tối, hùng mạnh xinh đẹp mà ma quái, hoàn toàn đối nghịch với ánh nắng rực rỡ bên ngoài……

Rõ ràng là người của hai thế giới, vì sao mình lại trở thành người yêu với một thành viên trong nhóm người này? Có đôi khi Tiểu Tiểu tự hỏi như vậy.

Bọn họ lặng lẽ liếc mắt nhìn cô cô, ánh mắt khát vọng từ khe hở giữa áo choàng và cổ áo cao ngất áo truyền tới làm cho người ta rùng mình ớn lạnh, vừa ngạo mạn lại vừa tham lam không thể sinh ra chút hảo cảm nào. Ngay cả người đàn ông đang đứng bên cạnh cầm chặt tay cô cũng lạnh lùng băng giá đến nỗi không ai muốn tới gần. Làm sao có thể nhìn trúng một đối tượng nguy hiểm như vậy chứ?

Nhưng trong khoảnh khắc Ventrue xuất hiện, tất cả nghi vấn đều được để ra sau đầu……

Cần gì phải có lý do, bởi vì Ventrue chỉ là Ventrue mà thôi.

Dù đã trải qua cuộc chém giết bắt bớ quy mô lớn, dù bị cướp đoạt toàn bộ thân phận trở thành tù nhân, nhưng khi anh xuất hiện trước mặt mọi người vẫn mang bộ dáng thân vương phong tư xuất chúng oai phong hùng mạnh như trước! Mái tóc bạc hoa lệ, gương mặt nghiêng thiên thần, thân hình cao lớn rắn chắc…… Dù hai tay bị trói ngược sau người cũng không hề ảnh hưởng đến bước chân thong dong và nụ cười thờ ơ của anh. Tầm mắt lười biếng giống như đang tuần kiểm binh lính của mình đảo qua toàn trường! Mặc kệ đám quý tộc lúc trước có kí tên vào bản cáo trạng hay không, dưới ánh mắt đó đều cúi thấp đầu xuống theo bản năng….. Sự khuất phục của Huyết tộc với sức mạnh đối lập gần như là trời sinh.

Mà khi tầm mắt của Ventrue giao nhau với Tiểu Tiểu thì bỗng ngập ngừng giằng co trong nháy mắt. Đồng tử anh hơi co lại, yên lặng bất động.

Anh ta nhìn cô, khóe mắt dần dần hiện lên ý cười, nhẹ nhàng mở miệng nói câu gì đó.

Tiểu Tiểu không nghe rõ nhưng sắc mặt các quý tộc chung quanh lại đồng loạt thay đổi.

Ventrue dừng chân lại, đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng nhìn về hướng cô. Binh lính áp giải sau lưng anh ta nhìn nhau,cũng không dám hành động sốc nổi chỉ ngửa đầu nhìn về phía ba vị trưởng lão trên đài cao……

Tiểu Tiểu bỗng nhiên hiểu được, đây là thời gian anh tranh thủ cho cô, mà khoảng thời gian này sẽ không nhiều lắm.

Cô cúi đầu thực hiện bước cuối cùng trong kế hoạch đã chuẩn bị lâu nay, vung tay ném bó hoa cô dâu vào chậu lửa trên đài hiến tế, sau đó không chút do dự chạy về hướng Ventrue……

Brujah đứng sau vội vàng túm lấy cổ tay cô, cô hất ra, bước chân càng gấp gáp hơn chạy về phía ông xã của mình……

Brujah kinh ngạc nhìn tay mình, từ trước đến nay chưa bao giờ anh bắt hụt cô! Tà váy màu trắng mềm mại lướt qua đầu ngón tay Brujah, giống như một con bướm bay vút đi, như mộng như ảo……

Brujah ngẩng đầu lên, tầm mắt từ từ thấp xuống…… Không, không chỉ anh ta, tất cả mọi người chung quanh đều đồng loạt ngã xuống! Bao gồm cả Ventrue.

Nhưng cô vẫn mải miết chạy tới , lướt qua một đám quý tộc áo đen, chạy đến bên cạnh chồng mình, vươn tay ôm cổ anh, ngửa đầu hôn lên bờ môi của anh ta …… Sau đó, Ventre vốn đã cứng đơ ngã xuống, không thể nào mở miệng đột nhiên lại cười khẽ, dịu dàng hôn lên hai má của cô nhẹ giọng hỏi:“Em làm cách nào vậy?”

Đúng vậy, cô đã dùng cách gì?

Lông chim tung tóe như mây

Nhung tơ bị gió cuốn bay đi rồi

Có ai thì thầm với tôi

Thành sâu vật báu đợi tôi đến tìm.

……

Brujah ghét nhất là bài đồng dao này. Anh ta luôn luôn không thích những thứ mơ hồ không rõ ràng, ví dụ như, căn bản không có ai biết bảo vật rốt cuộc đã bị người nào trộm đi?

Nhưng ngay lúc này, anh ta bỗng nhiên nhớ tới cảm tưởng của Tiểu Tiểu khi đọc bài đồng dao này.

Cô nói: Ai nói bảo vật nhất định đã bị người ta đánh cắp ? Ai nói bản thân bảo vật không thể tự mình trốn chạy?

Cô hôn chồng, nhẹ giọng trả lời:“Lần này, có lẽ đã đến lượt em cứu anh rồi?”