Bliss

Chương 21




"Stephen." Hethe nhắc lại cái tên này với vẻ không hài lòng. "Cậu biết cậu ấy đứng đằng sau tất cả những chuyện này, phải không?"

"Oh, vâng." William vươn tới, lơ đãng xoay tròn cái cốc tại chỗ mà nó được để. "Còn ai khác? Tôi nghi ngờ việc bất cứ một người dân hay người hầu nào tập bắn cung."

"Phải". Hethe theo dõi hành động của phụ tá thứ nhất của chàng, nhưng tâm trí chàng đang tập trung vào Stephen và sự phản bội của cậu ta. Sau đó, chàng thú nhận, "Tôi sợ rằng tôi cũng chẳng thể tìm thấy câu trả lời nào khác. Tôi chỉ không hiểu lý do tại sao cậu ấy đẩy mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát như thế. Tôi có thể ta thứ cho sự độc ác của cậu ấy với người hầu và nông nô... well, có lẽ không thể tha thứ cho chúng, nhưng trừng phạt cậu ấy và cho cậu ấy một cơ hội để sửa chữa những sai lầm cậu ấy đã mắc phải. Tôi không biết lý do tại sao cậy ấy đẩy mọi việc đến nước này. Cậu ấy hy vọng đạt được cái gì chứ?"

"Có lẽ cậu ấy hy vọng sẽ đạt được tất cả những gì anh có," William thì thầmm.

Hethe nhìn phụ tá thứ nhất của chàng đầy tức giận. "Giết tôi chẳng mang lại cho cậu ta cái gì cả," chàng nói một cách khắc nghiệt. "Holden sẽ thuộc về anh họ tôi Adolf nếu tôi chết."

William vẫn lặng yên, sau đó chậm rãi gật đầu. "Phải. Thế thì nó sẽ thuộc về anh ta.”

"Thế thì tại sao cậu ta muốn tôi chết?"

"Có lẽ cậu ấy ghét anh."

Hethe đông cứng lại. "Tại sao?"

"Phải, anh có tất cả những gì một người có thể muốn có. Một sự sản giàu có, hùng mạnh. Một cô vợ dễ thương. Là tai mắt của nhà vua. Và cậu ta chẳng có gì cả.”

Hethe cau mày. "Tôi thừa kế chúng từ cha tôi. Nó chỉ là vấn đề về…"

"Cơ hội."

Hethe cau có, nhưng William vẫn tiếp tục. "Stephen là anh em cùng cha khác mẹ với anh. Tuy nhiên, mẹ cậu ấy là con gái ông thợ rèn. Nếu đảo ngược địa vị của các bà mẹ lại, cậu ấy sẽ là lãnh chúa, không phải anh. Tất nhiên, anh không biết."

"Không." Hethe cau mày, cái nhìn của chàng lướt quanh phòng khi chàng xem xét vấn đề này. Stephen là anh em cùng cha khác mẹ với chàng. Không thể nào. Chàng thậm chí còn chẳng bao giờ nghi ngờ. Well, tất nhiên là chàng không rồi. "Cậu ấy nhìn chẳng có gì giống tôi cả. Tóc cậu ấy màu đỏ và mắt màu xanh lá cây. Cậu nhìn còn giống tôi hơn cậu ấy. Cậu có chắc chắn là…”

Hethe dừng lại, cái nhìn của chàng thắt chặt vào phụ tá thứ nhất của chàng. William nhìn còn giống chàng hơn là Stephen. William có cùng một chiều cao như chàng, có cùng một nước da sẫm màu, có cùng một màu mắt xanh, có cùng một khuôn miệng– cái miệng lúc này đang cong lên đầy thích thú.

"Cha chúng ta thật có sức sản xuất," William nói, sau đó dừng lại một chút như để đợi cho nó ngấm trước khi tiếp tục. "Đối với Stephen, mẹ cậu ta mắt xanh lá, tóc đỏ. Cậu ấy thừa hưởng những thứ này từ bà. Nhưng cậu ta cũng thừa hưởng kích thước và hình dáng từ cha y hệt chúng ta. Cậu ấy cũng có cùng một sống mũi thẳng và một cái cằm mạnh mẽ."

Hethe thở hắt ra trước phụ tá thứ nhất của chàng. Hai người em. Chàng có hai người em. Tất cả những năm qua chàng đã nghĩ rằng mình là con một và…"Tại sao tôi không bao giờ được biết?"

"Tôi cho rằng cha chúng ta chả thèm bận tâm nói cho anh bởi vì ông không cảm thấy nó là chuyện gì đáng kể hết. Sau cùng, ông cũng chưa bao giờ công nhận với chúng tôi chính thức cả. Và Stephen không biết."

"Nhưng cậu biết."

William nhún vai. "Tôi đã được dạy rằng nó là là chuyện chẳng thể mang ra thảo luận. Tôi đã không bao giờ thực sự chắc chắn rằng liệu anh có biết hay không."

Hethe im lặng một chút, sau đó chàng lắc đầu. "Nhưng nếu Stephen không biết…"

"Cậu ấy biết khi cậu ấy lớn hơn. Tôi đã nói với cậu ta." William bắt đầu xoay tròn cái cốc một lần nữa, cái nhìn của cậu ta rời khỏi Hethe và tập trung vào nó. "Chúng tôi đã thảo luận rất lâu. Tôi biết rằng nó khiến cậu ta ám ảnh kể từ khi đó. Cậu ta thấy khó có thể chấp nhận điều đó, nhưng thế cờ lật ngược, cậu ta có thể là lãnh chúa của Holden. Cậu ta có thể ngồi cùng bàn với nhà vua, cưới một quý cô. Cậu ta sẽ không phải trả lời ai hết."

Hethe cau mày trước những lời lẽ đó. "Không phải tất cả đều tuyệt vời như nó nghe đâu. Cậu biết thế, và vì vậy nên cậu ta cũng biết! Tôi vẫn phải trả lời trước nhà vua, nếu cậu nhớ lại. Với vị trí của mình, Stephen chỉ phải trả lời mỗi mình tôi thôi. Cậu ấy thật là may mắn. Nhà vua có thể rất lắm yêu cầu. Như là cưới một vị tiểu thư nào đó, chỉ cần nhìn xem tôi bị ra lệnh cưới tiểu thư Tiernay như thế nào. Tôi còn không thể tự chọn vợ của mình."

"Nhưng mọi việc cuối cùng vẫn tốt đẹp. Anh có vẻ hài lòng với cô ấy."

"Phải," Hethe đồng ý, nét mặt chàng dịu đi.

"Well, Stephen có vẻ cũng ghen tị với anh về điều đó nữa."

Hethe cau mày. "Vậy thì cậu ta là kẻ ngốc. Không phải vợ tôi không đáng để ghen tị, nhưng tại sao lại lãng phí thời gian của mình với những việc ngốc nghếch như thế? Cậu ta sẽ chẳng nhận được gì. Và, như tôi đã nói, nếu tôi chết, Holden sẽ thuộc về Adolf."

"Nhưng Tiernay sẽ được trả lại cho Helen."

Hethe chớp mắt. "Phải. Tôi cho là như thế. Chúng tôi cưới nhau chưa lâu, và chưa có con thừa kế. Có nhiều khả năng Tiernay sẽ được trả lại cho cô ấy và nhà vua sẽ ra lệnh cho cô ấy tái hôn."

"Như vậy, có lẽ kẻ ám sát anh lập kế hoạch tán tỉnh và cưới cô ấy. Cô ấy có thể quay sang anh ta trong nỗi sầu khổ mong được giúp đỡ trong việc quản lý Tiernay. Cậu ta thật dễ dàng làm cô ấy yêu mến mình." William cười, và Hethe cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc qua người. "Đặc biệt khi Stephen vẫn chạy rông ngoài đó."

"Đó không bao giờ có thể là Stephen," Hethe nhận ra.

"Stephen không bao giờ đủ thông minh để lập ra một kế hoạch tiếp cận bất cứ cái gì."

"Cậu ấy đủ thông minh, nhưng cậu ấy trung thành."

"Cậu ta là đồ ngốc."

"Cậu đã gửi những chỉ thị đó cho Stephen. Cậu là kẻ đã ra lệnh cắt xẻo đó nhân danh tôi!"

William nhún vai. "Anh rõ ràng không có đủ can đảm để làm những việc cần làm. Anh luôn là kẻ yếu đuối. Quá ngu ngốc để học viết, quá…"

Hethe bất thình lình lao tới, tóm lấy cái bình trên bàn và đập nó vào đầu phụ tá thứ nhất của chàng. Cú đánh thật tuyệt vọng, với một ít sức mạnh đằng sau nó, nhưng đáng ngạc nhiên là đủ khiến William quay lại, hắn ta lắc đầu.

Hethe cố gắng lao ra khỏi giường, ném mình về phía cửa ra vào. Chàng không phải là một kẻ ngốc. William sẽ không bao giờ thú tội bình thản như vậy nếu hắn ta có ý định để Hethe sống. Hắn ta đã lập kế hoạch để giết chàng. Hắn đã cố gắng hết lần này đến lần khác, cố gắng để làm cho nó giống như một tai nạn. Hethe nghi ngờ rằng lần này hắn ta sẽ thất bại. Chàng quá yếu để chiến đấu. Hy vọng của chàng chỉ là lao ra được hành lanh và kêu cứu.

Alas, sự liều lĩnh tuyệt vọng của chàng không đủ để cứu chàng. Cơ thể chàng, vẫn còn suy nhược và run rẩy vì việc ném cái bình và lao ra khỏi giường, đã không đỡ nổi chàng ngay khi chân chàng chạm sàn nhà. Chàng bắt đầu bổ nhào về phía trước, nhưng bất ngờ William đã có ở đó, đẩy chàng lại giường trong ghê tởm.

"Bây giờ, chuyện khỉ gì phải được tiến hành đây?" Gã hiệp sĩ quát lên, xô Hethe trở lại bên dưới đống chăn và một lần nữa che kín chàng lại với cái chăn lông. "Anh không ở trong tình trạng được đi lại vênh váo quanh đây."

Hethe theo dõi một cách lo lằng khi hắn ta đứng thẳng lên và xem xét chàng với vẻ không hài lòng. Sau đó phụ tá thứ nhất của chàng thở dài.

"Tôi thật sự không muốn giết anh, Hethe. Thực ra, tôi nghĩ là tôi đã giải quyết xong mọi chuyện khi tôi đâm Stephen và bỏ cậu ta lại cho đến chết."

"Mày đâm Stephen?"

"Phải. Well, tôi sao có thể để cậu ta nói với anh cậu ta làm theo chỉ thị của anh chứ. Sau đó anh có thể làm rõ mọi việc." Môi hắn mím lại không hài lòng. "Tôi thật sự nghĩ rằng mọi việc đã được giải quyết, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Tôi đã luôn bằng lòng phục vụ anh như phụ tá thứ nhất. Anh sẽ quay trở lại những trận đánh thường ngày ngay sau khi anh chán ngấy cô vợ của mình. Mọi việc rồi sẽ lại tốt đẹp."

"Điều gì đã thay đổi ý định của mày?" Hethe hỏi, miệng khô khốc.

"Thực sự là do tai nạn với chiếc xe ngựa. Tôi không có ý định giết anh cho đến khi đó. Trong giây phút đó, khi tôi lo sợ rằng anh sẽ chết, tôi thấy Helen sẽ lại ở một mình. Tiernay sẽ chẳng có lãnh chúa. Tất cả mọi thứ sẽ bị lấy đi. Và tôi nhận ra tôi muốn nó nhường nào. Tôi muốn có tất cả, và tôi xứng đáng với nó nhiều cũng như anh thôi.”

"Tất nhiên, sau đó tôi phải tìm cách làm thế nào để có được nó, và có vẻ cách duy nhất là giết anh. Vì vậy, tôi bắt đầu thực hiện các kế hoạch của mình, nhưng quyết định đợi cho đến khi chúng ta đến đây để bắt tay vào hành động. Tôi biết rằng tất cả mọi người sẽ cho rằng nó là một vụ giết người trả thù của một trong đám nông nô."

"Hoặc Stephen."

"Phải. Well, lúc đó, tôi nghĩ cậu ta đã chết." Gã em cùng cha khác mẹ của Hethe nhún vai, sau đó gần như vui lòng cho biết, "Nếu có một cách khác để đạt được những gì tôi xứng đáng, tôi chắc chắn sẽ đi con đường khác. Nhưng anh chắn giữa tôi và Helen, và cô ấy có thể cho tôi tất cả những gì tôi muốn và xứng đáng."

"Cô ấy sẽ không bao giờ cưới mày," Hethe nói nhẹ nhàng.

"Tất nhiên cô ấy sẽ", William giải thích, lập luận như một đứa trẻ. "Tôi là tất cả những gì anh còn lại. Bên cạnh đó, tôi duyên dáng và nhắc nhở cô ấy về anh. Cô ấy sẽ cưới tôi để thoát khỏi tình yêu lẫn lộn và mất mát của cô ấy. Thậm chí cô ta sẽ nghĩ rằng đó là ý tưởng của chính mình."

Tình yêu và mất mát? Mặc dù chàng đang ở trong tình huống cực kỳ tuyệt vọng, Hethe vẫn rất tự đắc vì những từ này. Helen đã yêu chàng, đúng không? William dường như cũng nghĩ vậy. Chàng thưởng thức ý tưởng này một chút, sau đó nhận rằng nó có thể không tốt lắm, nếu William đã đúng. Nếu nàng yêu Hethe, nàng có thể cưới William, nếu hắn ta tóm được một giây phút yếu lòng của nàng, nếu hắn dùng chính sự sầu khổ của nàng để chống lại nàng. Nét mặt chàng rắn lại, và chàng ngửng đầu lên. "Vậy thì, cậu định giết tôi thế nào đây?"

William nhăn mặt. "Thật ra, đó là việc tôi đang tính toán khi anh tỉnh dậy thấy tôi đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu theo tính toán của tôi, mũi tên đó đã phải giết chết anh. Hơn thế nữa, dùng gươm chặt phăng đầu anh đi là sở thích của tôi. Nó chẳng đau đớn gì, nhưng dĩ nhiên, sẽ kết thúc cuộc chơi." Hắn cười méo mó. "Đầu độc sẽ là lựa chọn tiếp theo của tôi. Tôi chỉ cần nói anh chẳng tỉnh dậy nữa. Nhưng lúc này tôi chẳng có một tí thuốc độc nào trên người cả và chẳng thể chấp nhận rủi ro bỏ anh lại một mình. Vì thế, tôi đoán dành phải làm ngạt thở thôi." Hắn ta chọn một trong số những chiếc chăn lông đã rơi xuống sàn nhà và bắt đầu cuộn nó lên khi hắn nói. "Thật là chậm chạp và khó chịu, nhưng tôi thực sự không có nhiều lựa chọn." Hắn dừng lại một chút và hất đầu hỏi. "Có yêu cầu hay ý kiến cuối cùng nào không?"

Hethe nhắm mắt lại một chút, cơn giận dữ vụt qua chàng, sau đó là sự tuyệt vọng ghê gớm. Chàng khẽ chửi thề sự suy nhược khiến chàng trở thành con mồi dễ dàng, sau đó mở bừng mắt. William đã tiến đến gần hơn, nhưng dừng lại khi ánh mắt họ gặp nhau.

"Well?" Hắn ta hỏi

"Tại sao mày lại ra lệnh cho Stephen cắt chân của người nông dân?" Khi William hình như ngơ ngác trước câu hỏi bất ngờ, Hethe nhắc nhở hắn. "George. Ông ta bị cáo buộc là săn trộm. Mày có thực sự nghĩ rằng đó chỉ là một hình phạt, hay là hình phạt thực sự cho việc ông ta đã đánh mày thảm hại khi mày còn là một đứa trẻ?"

Môi trên của William cong lên một chút, bàn tay trên cái chăn lông hắn đang cầm cứng lại. "Hắn ta không có quyền chạm vào tôi. Tôi là con trai của lãnh chúa."

Hethe chậm chạp gật đầu. Một ý tưởng loé lên trong chàng, được khuấy động bởi vẻ mặt tự mãn của William. Nó nhắc chàng khi họ còn là trẻ con và William thường hất cằm lên, nhìn những đứa trẻ khác một cách phòng thủ. Tất nhiên, điều đó khiến những đứa trẻ khác khó chịu. Tưởng nhầm phòng thủ như là cao ngạo, chúng đã thường xuyên đánh hắn, và Stephen và Hethe đã thường xuyên phải can thiệp để giúp đỡ. Lần tệ nhất là khi George đã chế nhạo vẻ làm bộ làm tịch của William, trêu chọc về việc cậu ta là con trai của một gái điếm, một người đàn bà mà bất cứ ai cũng có thể có. Ông ta vừa mới đi với bà ta xong, và nó chỉ mất có bốn xu, ông ta đã xác nhận như thế.

William đã đuôỉ theo ông ta nhưng ngay lập tức hối tiếc. George là một gã to lớn, rắn chắc và khoẻ mạnh. Gã đã đánh William thừa sống thiếu chết. Nhớ lại điều đó khiến Hethe tự hỏi, liệu gã săn trộm đó, George, là gã thanh niên ngày nào đã trưởng thành. Có vẻ như thế. Bây giờ chàng tự hỏi về những người còn lại.

"Còn Bertha?" Chàng hỏi, nghĩ về bà chủ quán rượu người bị cắt vú. "Cô ta đã làm gì để đáng bị những thứ cô ta đã nhận?"

"Cô ta luôn luôn trêu chọc tôi, chế giếu tôi về việc với cao hơn địa vị của mình."

"Và Adam? Chắc chắn đứa bé bảy tuổi quá nhỏ để có thể làm mày bận tâm."

"Mẹ thằng bé đó là một ả đàn bà còn nhớp nhúa, bẩn thỉu hơn cả mẹ tôi. Cô ả dạng chân ra cho tất cả mọi gã và chẳng bao giờ tính tiền. Nhưng khi đến lượt tôi, cô ta nói rằng cô ta không muốn một gã con hoang giữa hai chân mình."

"Vì thế mày trừng phạt cô ta bằng cách chặt tay con trai cô ta?" Hethe thở dài, mắt nhắm chặt. Việc Stephen thi hành những mệnh lệnh không được phê duyệt chẳng có ý nghĩa gì hết. Thật không may, William lại có lý do làm vậy. Hắn đã lợi dụng vị trí của mình để trả thù cho hả.

Tiếng sột soạt khiến chàng mở mắt, chàng thấy phụ tá thứ nhất của mình tiến tới, nâng cái chăn lông lên.

"Vợ tôi đâu?" Hethe hỏi, ngăn hắn ta lại, hy vọng rằng nàng có thể bất ngờ xuất hiện và cứu chàng.

"Cô ta đi nghỉ rồi, tôi nghĩ thế." Hắn ta có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi. Hiển nhiên là hắn đã chẳng thèm quan tâm xem nàng ở chỗ nào. Cái nhìn của hắn trượt tới cánh cửa và hắn ngập ngừng một chút, sau đó lắc đầu. "Phải, cô ta rất có thể đi nghỉ rồi. Cô ta đã dành cả đống thời gian ngồi bên cạnh anh– với bất ngờ trước xu hướng hay gặp thương tích của anh." Hắn liếc Hethe và nhún vai.

"Well, chúng ta tốt nhất kết thúc chuyện này thôi, trước khi cô ta quyết định kiểm tra anh", hắn nhận xét một cách dễ dàng. Và không một chút khó khăn, hắn bước tới bên Hethe, cúi xuống và ấn cái chăn lông thật chặt vào mặt chàng.

Hethe chống cự, tay chàng quở quạng, đầu tiên, để cố gắng đẩy cái chăn lông đi, sau đó đập vào khuôn mặt kẻ đang bóp nghẹt chàng. Nếu chàng có thể chọc vào mắt William, hoặc với tới họng hắn, chàng nghĩ một cách tuyệt vọng. Nhưng hắn ta, mạnh mẽ và không bị thương tích hay suy nhược, tránh chàng một cách dễ dàng.

Phổi Hethe bắt đầu cảm thấy bỏng rát vì thiếu oxy. Chàng cảm thấy mình bắt đầu bồng bềnh và biết chàng sắp chết. Chàng nghe những ký ức mơ hồ của mình hỏi, "Sao lại lạnh lẽo như vậy? Tôi đang chết ư? "Và gã đàn ông kia nhún vai. Chàng sắp chết. Chàng chỉ chưa nhận ra nó thôi.

"Tiểu thư!" Ducky lao đến khi Helen ùa vào lâu đài, Goliath rối tít bám sát gót nàng. "Có gì đó không ổn ư? Tiểu thư…ai đấy?"

Helen dừng lại một chút và liếc qua vai nàng để thấy phụ tá thứ hai của Hethe đang chật vật lên cầu thang phía sau nàng, với sự trợ giúp của mẹ cậu ta. "Đó là Stephen. Dì tôi đang ở với Hethe?" Nàng cầu trời là dì Nell ở đó, nhưng Ducky vẫn bị mắc lại trong vế đầu của cuộc hội thoại.

"Stephen?" Cô hầu gái hỏi, mắt mở lớn đầy báo động. "Ở đây? Nhưng hắn…"

"Không, cậu ấy không", Helen nhanh chóng nói. "William đã làm."

"William?" Ducky trông còn kinh hãi hơn.

"Phải. Hắn ta đâu?"

Ducky dừng lại một chút, mắt mở lớn kinh hãi. "Hắn ta ngồi với lãnh chúa của hắn. Dì tiểu thư đã ngủ gật trong ghế của bà, và hắn đề nghị bà chợp mắt một chút. Hắn nói rằng hắn sẽ trông nom Hethe cho bà ấy."

"Sweet Jesu," Stephen chửi thề, đến đúng lúc để nghe cô giải thích. Helen không nói một từ, chỉ quay ngoắt lại hướng về phía cầu thang và chạy trối chết. Stephen, mẹ cậu ta và Ducky nhanh chóng đuổi theo nàng, nhưng nàng bỏ họ lại phía dưới và chạy bổ lên trên.

Hethe thở hắt ra vì sốc, hớp từng ngụm không khí vào phổi mình đầy nhẹ nhỗm khi cái chăn lông bất ngờ được bỏ khỏi mặt chàng. Trong một khoảnh khắc, chàng đã quá bận rộn hít đầy lồng ngực mình để quan tâm sao nó lại được bỏ ra. Sau đó, khi những tiếng bùng nhùng trong tay chàng giảm đi và chàng nhận thức được một chàng những tiếng hét và sủa lớn. Mở mắt ra, chàng liếc xung quanh cho đến khi cái nhìn lờ mờ của chàng cố định trên một William lưng gù đang xoay tròn điên cuồng tại giữa phòng ngủ. Một lúc sau, chàng đã có thể thấy rằng William không đột ngột bị gù lưng. Cáí lưng gù đó là vợ chàng.

Tiểu thư Helen đang treo mình trên lưng William, một tay chẹn quanh cổ làm hắn chết nghẹn, tay khác đang giật một cách đầy ác ý tóc hắn. Nàng la hét như một nữ thần báo thù. Ngay từ lúc đầu, chàng đã nghi ngờ rằng tiểu thư Helen của Tiernay là một kẻ thù nguy hiểm, và đây là bằng chứng, chàng nghĩ đầy tự hào. Chàng kêu lên giận dữ và báo động khi William xoay xở để gạt nàng khỏi lưng hắn, khiến nàng ngã huỵch xuống sàn thành một đống.

Như thể chưa đủ tồi tệ, William rút con dao găm sắc nhọn dắt ở eo ra. Hethe cảm thấy máu mình lạnh ngắt. Đột ngột, một cơn giận dữ bùng lên trong chàng và chàng lao ra khỏi giường. Tất nhiên, chàng không có nhiều năng lượng hoặc sức mạnh hơn lần cuối chàng đánh hắn, và chàng trượt chân lao về phía trước ngay khi chân chàng chạm sàn nhà, nhưng chàng xoay xở để tóm lấy mắt cá chân của William và nhấc nó lên. Chàng kéo hắn một cách yếu ớt như thế, cố gắng làm hắn ngẫ bổ chửng, gầm thét trong lúc cố gắng. Phải mất một chút thời gian chàng mới nhận thấy là có một tiếng hét giận dữ khác đã tham gia cùng mình, một đôi ủng khác bước vào tầm nhìn. Chàng nhìn lên.

"Stephen," chàng thở hắt ra khi người phụ tá thứ hai của chàng lao tới giữ chặt con dao của William. Cậu ta xoay xở để móc cánh tay của mình vào William và treo người một cách yếu ớt ở đó, hạn chế chuyển động của hắn. Sau đó, một người phụ nữ tóc đỏ, lớn tuổi tham gia cuộc ẩu đả, nhô lên phía trên Hethe để tóm và vặn cánh tay của phụ tá thứ nhất của chàng.

William rống lên đầy giận dữ.

Hethe đã không thấy Ducky bước lên trong cuộc chiến của cô, nhưng cô chắc phải chạy vòng qua Stephen, vì Hethe nghe một tiếng xoảng khi cô đập cái bình tiểu vào đầu William. Nó không trống rỗng, và Hethe theo bản năng thả ngay kẻ thù của chàng ra và cố gắng tránh xa hắn. Những chất lỏng của cái bình chảy xuống trên người kẻ được cho là sắp giết chàng. Stephen và người phụ nữ tóc đỏ cũng nhanh chóng buông ra, để lại William trượt ngã xoay tròn, bị rạch một đường dài mù quáng bởi con dao của hắn khi hắn cố gắng nhìn qua cái đống nhớp nháp trên mặt. Tim Hethe gần như ngừng đập trong lồng ngực khi hắn quay về phía Helen. Nàng đã đứng dậy được và đang cố gắng tránh xa hắn nhưng đã bị hắn dồn vào góc tường.

Một tiếng gầm gừ ngoài cửa kéo sự chú ý của Hethe ra đó và một ý tưởng loé lên trong chàng một cách nhanh chóng khi nhìn thấy Goliath. Chàng không biết chó đã được dạy dỗ những gì, hay thậm chí liệu nó có được huấn luyện để tấn công hay không. Tuy nhiên, chàng đã biết một trong những mệnh lệnh con quái vật này đã được dạy gần đây. Vươn ra, Hethe túm lấy mắt cả chân của William và hét, "Nhìn kìa Goliath, đây là ngài Holden!"

Con chó săn vĩ đại đã phóng lên gã ta ngay lập tức, cưỡi lên eo của William và “làm xấu”. Phụ tá thứ nhất của Hethe gầm lên trước cuộc tấn công này, đâm con chó một nhát, sau đó theo bản năng cố gắng cứu bản thân hắn khi trọng lượng của con vật khiến hắn ngã ra sàn. William quờ quạng trong không khí, cố gắng để không bị ngã trong khi tay vẫn nắm chặt con dao nhưng đó là một hành động dại dột. Một tiếng thở hắt ra khi hắn ngã xuống, với con dao đâm xuyên người.

Không một ai di chuyển, tất cả mọi con mắt đều đóng băng trên cái thi thể im lìm đó. Mọi người đều biết đó là một vết đâm chí mạng. Con dao găm đã cắm phập vào cổ họng hắn. Một vũng máu nhanh chóng hình thành xung quanh thi thể.

"Well," Helen thì thầm sau khi im lặng đã bao chum căn phòng được một lúc. "Hiển nhiên là các cô hầu phòng trở nên lơ đễnh một chút khi Maggie vắng mặt để giúp cô con gái của bà. Cái bô đó đã không được đổ từ hôm qua."

Cái nhìn của Hethe trượt vào vợ chàng. Một nụ cười bất ngờ nở trên môi, sau đó một tràng cười như pháo nổ phồng lên trong lồng ngực chàng. Chàng lắc đầu. "Lạy chúa, vợ ơi, anh yêu em."

Những từ ngữ cứ tự động phát ra, đó không phải là những lời chàng định nói với nàng, nhưng nó đã được thốt lên. Hethe chờ phản ứng của nàng, một tiếng thở dài thất vọng trượt ra khỏi môi chàng khi những gì nàng cố xoay xở là một nụ cười run rẩy khi nàng đứng dậy. Nàng đến bên Goliath, kẻ đã không hề nhúc nhích khỏi chỗ nó nằm bên cạnh William. Hethe cau mày đầy quan tâm trước sự đau đớn mà con vật biểu lộ khi vợ chàng vuốt ve nó.

"Nó có ổn không?” Chàng hỏi, ngọ nguậy một cách yếu ớt, cố gắng ngồi dậy và dựa vào giường với nỗ lực để có thể nhìn thấy con chó qua vai Helen. Thật là khó chịu vì quá yếu.

"Nó bị đâm. Mặc dù em không nghĩ là nó quá sâu. Ducky, đến giúp tôi đưa nó lên giường."

Hethe theo dõi một cách vô vọng khi hai người phụ nữ kéo con chó bị thương đến chân giường, sau đó nâng nó đặt lên đấy.

"Tôi có nên đi gọi Joan không?" Cô hầu gái hỏi.

"Aye. Và gọi một vài người đàn ông... để mang anh ta đi," Helen ra lệnh, rung mình ghê tởm khi nàng liếc qua vai mình để thấy William nằm trong đống chất thải. Ducky gật đầu và nhanh chóng rời đi.

Hethe nhìn vợ chàng đừng thẳng lên khỏi con chó. Nàng liếc nhìn từ Stephen đến Hethe đang ngồi trên sàn cạnh giường, sau đó nói người phụ nữ tóc đỏ, "Bà chăm sóc Stephen, tôi sẽ xử lý chồng tôi."

Gật đầu, người phụ nữ tóc đỏ nhanh chóng tiến đến Stephen và túm lấy cánh tay của cậu ta. Bà dẫn cậu ta về phía mấy chiếc ghế cạnh lò sưởi.

Helen dừng lại một chút, đến bên cạnh Hethe và nói, "Không, đưa cậu ấy lên giường." Sau một chút ngập ngừng, bà ta làm như lời nàng bảo.

Helen quỳ xuống để giúp Hethe. Bây giờ khi cuộc khủng hoảng đã qua, chàng có vẻ bị hụt hơi. Chàng cố hết sức để giúp, nhưng biết rằng vợ chàng làm hầu hết mọi việc. Cuối cùng khi đổ sụp trên đệm, chàng thấy rằng bên kia cũng đã bị chiếm bỏi một Stephen yếu ngang như chàng.

"Ducky nói tôi được gọi", một giọng nói vang lên.

Hethe nhìn lên để thấy bà thầy lang già của Tiernay lao vào phòng. Bà nhìn một cái vào ba người đàn ông bị thương đang nằm trên giường, sau đó tiến thẳng đến Hethe. Tuy nhiên, chàng nhanh chóng vẫy tay gạt bà đi.

"Tôi vẫn ổn. Kiểm tra cho Goliath. Nó có một vết thương mới; Tôi chỉ cần thay băng thôi." Chàng thấy sự ngạc nhiên trong mắt bà trước khi bà quay người chuyển sự quan tâm đến chó nằm ở chân giường. Hethe quay sang người đang nằm cạnh chàng, sau đó chú ý đến cái băng đẫm máu đang phủ kín ngực của người em cùng cha khác mẹ của chàng.

"Em bị sao vậy?" Chàng cau mày hỏi.

"William," em trai chàng trả lời.

"Anh cũng thế."

Thay vì nói, Stephen càu nhàu đầy đau đớn khi người phụ nữ tóc đỏ bắt đầu thay băng cho cậu ta.

Hethe liếc về phía vợ chàng khi nàng cũng bắt đầu tháo miếng băng đẫm máu của chàng, sau đó chàng nhìn lại người phụ nữ tóc đỏ.

"Bà ấy là ai?" Chàng tò mò.

"Mẹ em," Stephen trả lời hàm răng nghiến chặt. Người phụ nữ được hỏi vẫn chú tâm vào vết thương của cậu ta.

"Oh. Hân hạnh được gặp bác." Hethe lịch sự nói. Bà vẫn lờ tịt chàng đi.

"Mẹ giận em," Stephen thông báo, xin lỗi vì sự thô lỗ của bà. Sau đó, cậu ta thêm vào, "Cả anh nữa."

"Sao lại cả anh?" Hethe hỏi không chắc chắn, nhăn mặt khó chịu khi Helen cũng bắt đầu kiểm tra vết thương của chàng, vì thế chàng hơi bị sao nhãng trước thông tin này. Mọi người đều có vẻ giận dỗi với mình, chàng cáu kỉnh nghĩ.

"Bà ấy đổ lỗi cho anh làm vết thương của em bị há miệng khi em tìm thấy anh trong rừng và mang anh về đây."

"Là em ư?"

"Vâng".

"Cảm ơn."

"Không có gì."

Cả hai rơi vào im lặng và sau đó nhìn con chó đầy thương cảm khi nó rên rỉ. Joan tiếp tục làm sạch vết thương của nó. Helen và mẹ Stephen bắt đầu băng lại cho họ, và Hethe cố gắng nghĩ cách để gợi ra chủ đề chàng đã nghĩ đến rất nhiều kể từ khi thảo luận với William.

Cuối cùng, chàng thốt ra, "Vậy là, anh nghe được em là em trai anh.”

"Vâng.".

"Thật là hay. Chưa bao giờ có anh em trước đây."

"Chúng ta cũng có một người anh em khác nữa," Stephen chỉ ra một cách buồn bã. Cả hai đều liếc nhìn thi thể của William. Trong một khoảnh khắc cả hai cùng im lặng, nhớ lại những kỷ niệm- hầu hết là những kỷ niệm đẹp.

Tiếng những bước chân vang lên ngoài hành lang dự báo sự xuất hiện của hai người đàng ông đã canh gác cho Hethe lúc trước. Ducky xuất hiện cùng với họ, và cô chỉ cho họ cái xác. Hai người đàn ông vạm vỡ xem xét cái đống xộn xộn mà họ bị bắt phải dọn. Một người trong số họ làu bàu ghê tởm.

"Tôi ước..." Hethe dừng lại. Thật là vô ích khi ước mọi chuyện sẽ khác, rằng chàng biết họ là anh em, rằng chàng hiểu William mong muốn sâu sắc về việc tạo dựng tên tuổi cho mình như thế nào. Có lẽ, nếu chàng hiểu được nó, chàng đã có thể đã giúp cậu ta. Và mọi chuyện sẽ kết thúc khác đi.

"Anh chẳng thể làm được gì hết."

Hethe bắt gặp cái nhìn thấu hiểu của Stephen và nhún lai thiếu thoải mái. Câu ta hiểu chàng rất rõ.

"William đã chọn con đường riêng của mình", Stephen nhẹ nhàng thêm vào.

"Cậu ấy chọn?" Hethe hỏi một cách chua cay. "Liệu ai trong chúng ta có thể chọn không?"

"Có," em trai chàng nói một cách vững vàng. "Anh đã chọn con đường của anh... và bây giờ đã chọn để thay đổi nó." Khi Hethe liếc cậu ta sắc lẻm, Stephen toe toét một nụ cười. "Em đã biết anh gần như cả cuộc đời, Hethe. Và anh đã luôn mang một cơn giận dữ nặng nề. Một vài cơn giận dữ đó hình như đã được làm dịu đi."

"Phải," Hethe đồng ý, cái nhìn của chàng chuyển sang vợ chàng, cùng với Ducky, đã có chuyển sự chú ý của họ đến việc làm sạch những vết bẩn trên sàn. Chàng không nghi ngờ gì Helen là lý do chính đằng sau sự thay đổi đó.

"Well, William cũng đã có lựa chọn của mình. Anh ấy chỉ chọn sai thôi. Còn anh, em nghĩ, đã chọn đúng.”

"Phải. Tôi cũng nghĩ rằng tôi chọn đúng." Hethe thì thầm. Chàng hắng giọng và tặng cho cậu ta một nụ cười hóm hỉnh. "Vì vậy," chàng đùa, cố gắng làm tâm trạng vui vẻ lên. "Tôi đoán việc William mất đi, khiến anh trở thành anh trai thương mến của em."

Stephen cười phá lên trước những lời lẽ đó và kết thúc với một tiếng kêu đau đớn khi cậu ta đụng phải miếng băng ở ngực. Thở ra đầy thận trọng, cậu ta cười toe toét và liếc nhìn Hethe. “Cho đến chừng nào anh không ra lệnh cho em thực hiện những lệnh trừng phạt tàn bạo nữa."

Hethe nhăn mặt, biết rằng cậu ta rất đau lòng vì chuyện đó. "Anh hứa."

Stephen gật đầu, một nụ cười nở trên môi khi cậu ta nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi của Hethe. "Anh cảm thấy tệ thế nào về những gì anh bắt em trải qua?"

Mắt Hethe hẹp lại trước sự ngạc nhiên bất ngờ xuất hiện trong mắt cậu ta. "Không đủ để đuổi em đi với những gì mà em dự định."

"Ah, tốt." Stephen thở dài với vẻ tiếc nuối giả vờ. "Dù sao, em cũng cho rằng anh là anh trai thương mến của em."

Hai người đều cười toe toét với nhau.

Hethe chậm chạp thức dậy hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì và khó có thể tin được. Chàng đã quen với việc chớp mắt đầy đau đớn mỗi khi mở mắt, phải thưởng thức cảm giác này mới được.

Tiếng sột soạt bên cạnh khiến chàng liếc sang trái để tìm thấy vợ chàng đang ở đó, rốt rít lên với miếng băng của chàng. "Em đang làm gì thế?" Chàng thì thầm đầy tò mò.

Nàng liếc chàng một chút, sau đó quay lại những gì nàng đang làm. "Em đang chuẩn bị để thay băng cho anh. Chúng ta phải giúp anh khỏe trở lại để anh có thể bỏ chạy và nhận ra mình sẽ chết trong một trận chiến vì nhà vua, phải không?"

Hethe thở dài trước giọng điệu ca cẩm của nàng. Vì vậy, nàng lại đang gợi lại ngày chàng bị bắn để chống lại chàng. Well, chàng đáng bị thế. Nếu chàng vẫn ở Tiernay, mọi việc có thể khác đi. Tuy nhiên, nhiều điều tốt đẹp đã xảy ra với cuộc cưỡi ngựa đó.

Vươn ra, chàng tóm lấy tay nàng và kéo nàng ngồi lên thành giường. “Em không cần phải lo sợ rằng nó sẽ lại xảy ra. Trên thực tế, nó đã không có xảy ra vào hôm đó. Anh đã định trở lại. Anh đã từ bỏ việc chạy trốn; anh sẽ không đi chiến đấu nữa ngoại trừ để bảo vệ mái ấm của mình."

Cái nhìn của nàng hẹp lại trước chàng đầy nghi ngờ. "Thật ư?"

"Phải. Trên thực tế, nó đã cứu sống anh. Anh đang quay trở lại Tiernay khi William bắn mũi tên. Nếu không, anh chắc nó đã trúng tim rồi. Cậu ấy bắn chuẩn tuyệt vời." Chàng nói với nàng, sau đó thở dài. "Anh thật lòng khi anh nói anh yêu em. Anh yêu em. Anh nhận ra điều đó vào ngày anh cưỡi ngựa bỏ đi. Anh cũng nhận ra rằng anh đang chạy trốn, như em nói. Nhưng chạy trốn khỏi cơn giận dữ của bản thân anh, và em không thể chạy trốn khỏi chính mình. Vì vậy, trong tương lai, khi anh có thể cần phải đi dạo hay cưỡi ngựa một chút để hạ hoả, anh sẽ không bao giờ bỏ chạy đến những trận chiến nữa. Trong thực tế, nhà vua có thể gặp rắc rối nếu điều anh đi chiến đấu với bất kỳ ai. Bởi vì anh yêu em."

"Ồ!" Helen thở một hơi dài nhẹ nhõm, cúi xuống và hôn chàng. "Em cũng yêu anh, thưa ngài. Anh là một người rất đặc biệt."

Mỉm cười, Hethe hôn nàng, đam mê cháy bỏng. Vợ chàng dựa vào chàng với một tiếng thở dài, chỉ để lại đẩy ra và nhìn xuống người đàn ông đang ngủ cạnh chồng nàng khi nàng bước vào, nhưng bây giờ cậu ta đang cố gắng chui ra khỏi giường. "Cậu đang làm gì vậy, Stephen?"

"Oh. Em, er, nghĩ chị đã quên em ở đây." Cậu ta thú nhận đầy xấuhổ.

"Không, tôi không quên", nàng đảm bảo với cậu ta. "Nằm xuống, thưa ngài. Cậu sẽ làm vết thương bị há miệng, mà khôn hồn thì cậu đừng làm, và sau đó mẹ cậu sẽ cho cậu ăn 15 quả đấm là ít. Bên cạnh đó, " nàng thêm vào với một nụ cười, "Hethe quá yếu để làm bất cứ chuyện gì sau đó."

"Anh sẽ không bao giờ quá yếu cho việc đó, vợ ạ," chàng nói, khẽ xoa tay nàng. "Không bao giờ dù một triệu năm nữa."

Phần kết

“J-ohn, năm kiện…cỏ khô. Gee-orge bốn-” Hethe hạ thấp bảng danh sách xuống với sự chán ghét và cau mày với vợ mình. Điều đó không làm nàng chú ý. Nàng đang nằm trên cái chăn lông cạnh chàng, thật thẳng lưng, mặc độc nhất sơ mi, mắt nhắm lại và khuôn mặt nàng hếch lên đón ánh nắng mặt trời, một nụ cười ngọt ngào cong cong trên môi nàng.

Nét mặt chàng dịu lại. Cuộc sống thay đổi đáng kinh ngạc từ khi họ cưới nhau. Không chỉ riêng chàng. Những người dân Holden giờ đây thật hạnh phúc. Những nỗi lo sợ của họ đã không còn nữa và họ cũng hài lòng và thoải mái như lãnh chúa của họ.

Helen và Hethe phân chia thời gian của họ giữa Holden và Tiernay, thích thú chỗ ở của họ ở mỗi một nơi. Thật lạ, nếu bất cứ ai hỏi, Hethe đã phải nói rằng, trong hai lâu đài, chàng yêu thích ngôi nhà thời thơ ấu của mình hơn là Tiernay. Holden không còn giống với tòa lâu đài ảm đạm, khắc nghiệt vào thời niên thiếu của chàng. Helen đã bắt tay vào việc biến nó thành một tổ ấm gia đình. Bây giờ những tấm thảm thêu đầy màu sắc tạo thành những mảng trang trí trên những bức tường ở đó. Bàn ăn trơ trụi trước kia trong đại sảnh được bày biện khăn trải bàn, và sàn nhà được đặt rải rác những chậu hoa toả hương ngọt ngào vào không khí. Nàng đã làm nơi đó trở nên ấm cúng.

Ngoài ra, Hethe thích sống ở đấy, bắt đầu tìm hiểu về Stephen như là em trai của mình.

Trong khi dì Helen, phu nhân Shambleau thực hiện vai trò như một bà chủ trong khoảng thời gian họ vắng mặt ở Tiernay, Hethe đã bổ nhiệm Stephen như là quản lý của Holden lần nữa. Cậu ta thật hoàn hảo cho vị trí này, đặc biệt giờ đây cậu ta không còn bị ép buộc phải thực hiện những hành động cắt xẻo làm tàn phế hay những hình phạt tàn bạo khác. Mẹ cậu ấy thậm chí cũng đã chuyển về làng.

Một tiếng sủa kéo sự chú ý của Hethe tới bờ sông. Goliath đang làm bắn nước tung tóe dọc bờ sông, sủa một cách kích động với những con vịt đang bơi phía xa. Con chó này, cũng như chủ nó, đã hoàn toàn lành vết thương do William gây ra.

"Anh ngừng đọc."

Hethe cau mày với vợ chàng và than phiền "Anh đang chán."

“Em biết anh đang chán, nhưng chúng ta không thể lúc nào cũng đọc những thứ ngộ nghĩnh như Beowulf,” nàng nói. Với một nụ cười toe toét, nàng vui vẻ nhắc nhở chàng, "Hơn nữa, anh chỉ cần đọc thêm 5 mục nữa em sẽ cởi áo sơ mi.”

Hethe nhìn nàng trong bộ đồ lót thiếu thốn, hình dung nàng trần truồng dưới ánh mặt trời, rồi quay lại danh sách của chàng với một vẻ nhiệt tình vừa được hồi phục lại. Vợ chàng đã quyết định dạy chàng đọc. Đó là một phần nào nỗ lực của nàng để đảm bảo rằng không bao giờ có ai có thể tận dụng điểm yếu này của chàng lần nữa như là William đã làm. Hethe đồng ý. Chàng cũng không muốn có bất cứ việc gì xảy ra tương tự như thế một lần nữa. Những người dân của Holden bây giờ đầy đặn, hạnh phúc và hai má tròn ửng hồng như những người dân của Tiernay. Chàng muốn bảo đảm họ vẫn phát triển theo chiều hướng đó.

Thật sự, việc học đọc lúc này không phải là chuyện tẻ ngắt như nó vốn vậy khi chàng còn là một đứa trẻ. Helen đã làm cho nó trở nên rất thú vị. Nàng không bao giờ chỉ trích hay nguyền rủa chàng. Nàng khuyến khích và giúp đỡ. Nàng cũng có kỹ năng có thể làm động cơ thúc đẩy tuyệt vời, chàng nghĩ khi đọc đến mục thứ năm.

Hạ thấp bản danh sách xuống, chàng quay lại nhìn vợ mình đầy mong đợi.

Nụ cười của nàng nở rộng; nàng biết rằng chàng đang ngắm nhìn. Nàng uể oải duỗi thẳng người, rồi ngồi lên. Đứng dậy, nàng quay lại đối diện với chàng, rồi chậm chạp, bối rối– ít nhất là cho Hethe– cong xuống để nắm chặt đường viền áo sơ mi nàng và kéo nó dọc theo cơ thể nàng. Hethe đưa mắt nhìn hau háu vào bắp chân nàng, đầu gối nàng, bắp đùi nàng. Cái nhìn chằm chằm của chàng dừng lại, và chàng gần như rên rỉ khi hình tam giác phơn phớt những lọn lông quăn có màu vàng của nàng hiện ra trong tầm mắt. Đôi mắt chàng trượt lên tới đường viền của chiếc áo dài lần nữa, và chàng nhận ra mình đang liếm môi khi nàng kéo chiếc áo qua ngực nàng. Nàng kéo nó qua đầu, giữ nó ở bên cạnh và rất cố tình để cho nó rơi xuống.

Hethe nuốt một cách khó khăn khi nàng từ từ nằm thẳng xuống cái chăn lông lần nữa, một bữa tiệc thực sự được bày ra trước mắt chàng. Nàng nhắm mắt lại, và lúng túng một cách ngọt ngào trong làn gió hiu hiu ấm áp, rồi thở dài và nói, “Chỉ năm mục nữa là anh có thể cởi bỏ chúng."

Hethe chớp mắt trước lời nhắc nhở đó, rồi nhìn xuống. Áo của chàng đã được cởi bỏ một lúc trước. Bây giờ chàng đang ngồi dựa vào thân cây với duy nhất cái quần ống túm. Năm hàng nữa và chàng có thể loại bỏ chúng. Sau đó bài học này thật sự trở nên thú vị. Chàng quay lại nhìn chằm chằm vào bản báo cáo tài chính của Tiernay, và lướt nhanh qua bốn mục nữa theo hàng dọc. Chàng đang đọc mục thứ năm thì tay nàng đặt trên hông làm chàng dừng lại. Liếc nhìn lên, chàng tóm được nụ cười chậm trãi của nàng và gần như thở dãi trước niềm thích thú trước thời hạn này.

"Tiếp tục đọc đi," Nàng chỉ thị, kéo những ngón tay nàng ngang qua bụng chàng, quan sát tò mò khi những bắp thịt ở đó cuộn lên đáp trả. Chàng lặp lại cái mục mà chàng đang đọc trước khi nàng chạm vào người chàng, giọng chàng khàn đi khi nàng bắt đầu lướt tay nhẹ nhàng qua ngực chàng. Chàng bắt đầu ở dòng thứ năm. “J-ohn-son. Six…oh, chúa ơi” Chàng kêu lên khi những ngón tay nàng trượt xuống và tìm thấy cái vật đàn ông phồng lên của chàng xuyên qua chiếc quần ống túm.

“Sáu…oh, chúa ơi?” Helen hỏi đầy ngạc nhiên, thả chàng ra và cởi những dải buộc của chiếc quần.

Thở dài một cái, chàng mở đôi mắt đã nhắm nghiền lại và nhanh chóng lướt qua trang giấy trước mũi chàng, biết rằng nếu chàng dừng lại quá lâu, nàng cũng sẽ dừng. Chàng không muốn thế. Nàng là một cô giáo tuyệt vời, chàng nghĩ với một nụ cười, nhấc hông chàng lên để giúp khi nàng cởi bỏ xà cạp, khiến chàng trần truồng như nàng.

“Sáu?” nàng ngắt ngang, đặt chiếc quần của chàng sang một bên, và Hethe buộc mình phải tập trung.

“Six… six…six cái gì?” Bịa ra cái gì đó, chàng điên cuồng nghĩ, háo hức với sự trở lại của đôi tay nàng trên da thịt chàng.

"Sáu kiện cỏ khô," chàng nói nhanh và nhẹ nhõm khi nàng quay lại lướt bàn tay trên da chàng. Rồi chàng bắt buộc mình kiểm tra lại bản kê khai một cách nghiêm túc. Nhưng thật không thể nào tập trung được. Chàng hạ thấp bản danh sách xuống lần nữa.

"Bao nhiêu?" chàng hỏi, Giọng chàng khàn khàn và căng thẳng.

“Bao nhiêu cái gì?” Vợ chàng hỏi một cách ngây thơ, trượt tay nàng trên hông chàng.

“Anh phải đọc bao nhiêu mục nữa trước khi anh có thể chạm vào em?”

Một nụ cười chậm rãi lướt qua khuôn mặt nàng, rồi nàng nhướn một bên lông mày. “Tại sao chúng ta không thử theo phương pháp mới?”

“Mới?” Chàng nhìn nàng đầy thích thú.

“Phải. Anh có thể chạm vào em chừng nào anh vẫn còn đọc.”

Bull’s-eye, Hethe sung sướng nghĩ, một nụ cười toe toét bừng lên trên khuôn mặt chàng khi chàng vươn tay chạm vào nàng. Nhưng nàng đã tóm lấy tay chàng trước khi chàng có thể chạm vào làn da ấm áp của nàng và gật đầu nhìn về bản danh sách.

“Đọc đi.”

Nụ cười toe toét của chàng tiêu tan phần nào nhưng không dứt hẳn khi chàng liếc nhìn bản danh sách. Giữ nó bằng tay trái, chàng bắt đầu đọc lần nữa, ngay cả khi bàn tay kia của chàng đang chạm vào nàng. Chàng tìm thấy vai của nàng ở phần cuối của mục đầu tiên, tiếp theo xuống đến ngực nàng với mục thứ hai, và khum tay và siết lấy ngực nàng khi chàng đọc mục thứ ba. Rồi giọng chàng bị ngắt quãng. Nàng đã bắt đầu chạm vào chàng một lần nữa. Tay của nàng đặt trên Hethe Nhỏ, ấm áp và vững chắc.

Khẽ hắng giọng, chàng tiếp tục, chỉ dừng lại bất ngờ khi nàng nghiêng về phía trước, môi nàng chạm vào cái vật cương cứng của chàng. Chúa trời đáng kính trên thiên đàng, nàng là một giáo viên lạ lùng, chàng sung sướng nghĩ. Nàng cũng là một cô học trò tuyệt vời. Kỹ thuật của nàng đã tiến bộ đáng kinh ngạc từ năm vừa qua. Nàng không còn gặm nhấm vào chàng như thể chàng là một trái bắp; nàng…

Helen ngưng lại bất thình lình và ngẩng đầu lên chăm chú nhìn chàng. “Anh lại ngừng đọc một lần nữa.”

“Không,” chàng láu lỉnh nói dối. “Anh đang đọc cho anh nghe. Em không nói rằng phải to thành tiếng khi chúng ta giao kèo việc này.” Chàng chỉ ra. Cười rúc rích với vẻ bực tức hiện trên gương mặt nàng, chàng ném bản danh sách sang một bên và kéo nàng vào lòng chàng.

Helen thở dài khi miệng chồng nàng bao phủ lên miệng nàng. Trong một khoảnh khắc ngắn, nàng xem xét việc trốn tránh và buộc chàng quay lại việc đọc, nhưng hôm nay chàng đã học rất tốt. Hơn nữa, nàng thật sự không muốn chàng dừng lại. Nàng cũng háo hức như chàng, nàng tự nhận khi chàng đẩy nàng ngã ra và bao phủ lấy nàng.

Chàng làm tình với nàng ngoài trời với một cảm xúc mạnh mẽ không hề suy yếu đi so với cả năm ngoái. Nếu có gì thay đổi thì nhu cầu của họ dành cho nhau dường như tăng lên theo thời gian. Với mỗi một ngày, họ hiểu về nhau nhiều hơn và về cách làm thế nào để người kia thích thú.

Khi đã xong, họ nằm ôm nhau khi họ hồi phục lại. Helen nằm thẳng lưng và chăm chú nhìn lên bầu trời, ngắm nhìn những đám mây trôi qua. Nàng nhìn thấy một đám mây trông giống như một chú chim, đám khác thì trông như con chó. Rồi nàng phát hiện một đám mây mà nó nhắc nàng nhớ đến Ngài Templetun khẳng khiu, gầy trơ xương và nàng nhe răng ra cười toe toét.

“Em đang cười gì vậy?”

Lăn lại phía chàng, nàng tựa cằm nàng vào ngực chàng. “Em vừa mới nghĩ đến chuyến viếng thăm của Ngài Templetun.”

Hethe càu nhàu khi đề cập đến cái tên này. Chức vụ tạm thời của ông già này như là cố vấn của nhà vua đã chấm dứt cách đây vài tuần. Cố vấn thường trực của vua Henry đã lành bệnh và quay trở về bên cạnh nhà vua. Templetun đã dừng lại trên đường về nhà để thăm họ và than vãn về hoàn cảnh bất công này. Trong khi đầu tiên nhà vua đã rất hài lòng về cái cách mọi việc kết thúc giữa Hethe và Helen, thì ngài đã mất đi vài sự đánh giá cao của mình trước kia ngài hiểu ra cái giá của nó.

Ồ, phải, ngài không còn bị quấy rầy bởi những lời than phiền lẫn nhau của họ, nhưng ngài cũng mất đi một Hethe hoàn toàn ngoan ngoãn tuân lệnh, tha thiết hỗ trợ ngài trong những trận chiến. Ngay khi Henry nhận ra điều này, ngài đã giận điên lên, và chỉ biết tìm nơi để đổ lỗi. Ngài đã khiến cuộc sống của Templetun trở nên khốn khổ trong những tháng phục vụ cuối cùng, điều mà Templetun đã nghĩ thật thiếu công bằng khủng khiếp.

“Lão già rách rưới cáu kỉnh.” Hethe lầm bầm, và Helen liếc chàng đầy ngạc nhiên.

"Đừng xấu tính như vậy, Hethe. Không nhờ có Templetun, chúng ta đã không cưới nhau."

"Hà! Anh vẫn có thể tìm được cách để tóm được em," chàng nói một cách vững chắc. Chồng nàng không muốn tặng cho ông già tội nghiệp đó bất cứ lời khen nào. Đặc biệt là không tha thứ cho ông vì đã tặng cho chàng Helen, món quà đặc biệt nhất mà chàng đã từng nhận được. Chàng nôn nóng ngọ nguậy. "Bên cạnh đó, khi ông ta ở đây, ông ta đã lấy hết can đảm để yêu cầu anh quay lại chiến trường để nhà vua không còn nổi nóng như thế nữa."

"Cái gì?" Nàng hỏi, mất hết tinh thần. "Anh không đồng ý, phải không?"

“Dĩ nhiên là không.” Chàng nhăn mặt, làm nàng cảm thấy tốt hơn. Im lặng, nàng nhận thấy cả năm vừa qua cũng không làm nàng quên đi cái ngày mà chàng cưỡi ngựa bỏ đi, nhất định chạy trốn vào những trận đánh lần nữa.

“Helen,” chàng dịu dàng nói. “Anh đã nói với em; anh đã không quan tâm đến cuộc sống như thế nữa. Anh sẽ dành thời gian phục vụ dưới trướng nhà vua như mọi người phải làm, nhưng chỉ thế thôi." Chàng lướt một ngón tay nhẹ nhàng qua những nếp nhăn trên trán nàng, dịu dàng làm phẵng chúng ra. "Anh đã nói với em. Anh bằng lòng ở đây với em. Anh sẽ không bỏ chạy lần nữa. Bây giờ anh đã có một tổ ấm rồi.”

“Anh có hai tổ ấm,” nàng sửa lại.

“Không. Anh có một. Bất cứ nơi nào có em. Và thật vô ích để thử chạy trốn khỏi tổ ấm đó, bởi vì anh mang em ở trong tim anh.” Với những lời này, nỗi nghi ngờ cuối cùng của nàng rơi mất. Nàng thanh thản, một nụ cười rạng rỡ lướt qua gương mặt nàng và nàng ôm chàng thật chặt.

“En rất vui mừng, chồng yêu.”

“ Em vui?” Chàng thì thầm, lướt những ngón tay nhẹ xuyên qua tóc nàng.

“Vâng. Bởi vì nếu anh có bao giờ thử chạy trốn lần nữa, em sẽ phải lùng bắt anh, kéo anh lại, và xích anh vào giường của chúng ta."

Hethe nhăn mặt với lời đe dọa đó, rồi trêu chọc. “Và tra tấn anh với tỏi? Hay để Joan đưa cho anh thuốc an thần làm anh ngủ?”

Helen nhăn mặt với những lời của chàng và ngọ nguậy để nằm nghiên lên, đầu nàng gối lên chỗ gập lại của cánh tay chàng vì thế nàng có thể trượt những ngón tay nàng nhẹ nhàng qua ngực anh. “Không cái nào cả, thưa Ngài. Mùi tỏi đó cũng tra tấn chính em, và việc anh ngủ sẽ làm anh vô dụng đối với em.” Nàng nhấn mạnh lời phát biểu đó bằng cách vươn tay xuống dưới siết chặt vào cái vật đàn ông của chàng. Hơn cả ngạc nhiên, trong khi Hethe Nhỏ đã có dấu hiệu tỉnh dậy lần nữa với sự đụng chạm của nàng, phản ứng của Hethe lớn lại là cười lớn. Nàng ngửng mặt lên nhìn chăm chú vào chàng đầy dò hỏi và chàng ôm nàng thật chặt, ánh mắt dịu dàng của chàng nhìn chằm chằm xuống nàng.

“Em có biết không, anh nghĩ cái ngày mà nhà vua quyết định chúng ta cưới nhau là ngày may mắn nhất trong cuộc đời anh?”

“Em cũng vậy.” Helen nói một cách êm ái, một nụ cười nở rộng trên môi nàng.

“Lúc đầu em đã không nghĩ như thế,” chàng phản bác lại. “Trừ khi sai Goliath “làm xấu” với anh là cách em biểu lộ những cảm xúc yêu thương của em."

Helen cười vui vẻ khi nhớ về ngày đó, rồi nhanh chóng ngồi dậy trèo lên lòng chàng. Ngay khi ngồi giạng chân hai bên hông của chàng, nàng vén những lọn tóc vàng của nàng ra sau hai bên tai và ranh mãnh cười với chàng trước khi hỏi, "Bạo chúa Tiernay biết bộc lộ cảm giác yêu thương bằng cách nào khác chứ?"

Hethe há hốc miệng. "Em biết bọn anh gọi em như thế?"

"Tất nhiên là em biết." Helen cười trước sự ngạc nhiên của chàng và tự mình di chuyển để áp nhẹ vào cái đàn ông đang trở nên cứng hơn của chàng. "Điều mà em không biết đó là kết hôn với Hammer của Holden thật là …"

Nàng kéo dài những lời cuối, trông trầm ngâm tư lự, và Hethe ngắt ngang, “Thật là làm sao?”

“Well.” Helen nhìn chằm chằm vào chàng và nhún vai. “Có thể nói rằng em nghĩ sẽ ít bị búa nện hơn." Nàng áp mạnh vào chàng bất ngờ để chàng biết loại búa nào mà nàng đang nói đến.

Một tiếng cười thoát ra khỏi miệng Hethe và chàng đưa tay lên để siết chặt ngực nàng. “Em biết không, vợ yêu, anh đã phát hiện ra rằng có những lợi ích rõ ràng để là một bạo chúa với một người vợ," chàng tuyên bố. Lăn nàng nằm ngửa ra dưới tán một ngọn cây, chàng xuất phát để cho nàng thấy một vài lợi ích đó là gì.